Chu Vân khẳng định đáp: "Đồng ý. ”
Triệu Dật mỉm cười: "Đây chỉ là một giao dịch, tôi cũng không có bất kỳ ép buộc nào với cô, bây giờ cô đều có thể lựa chọn rời đi, dù sao nếu cô không trở về, bạn học của cô sẽ báo cảnh sát.”
Trên mặt Chu Vân toát ra vài phần ửng đỏ đáp: "Tôi sẽ gọi điện thoại để giải thích cho bạn học của tôi! ”
Triệu Dật cười nói: "Được! ”
Triệu Dật đưa tay, đem tiền trên mặt bàn chia thành hai đống dày như nhau, đem một đống trong đó đẩy đến trước mặt Chu Vân nói: "Một nửa này là tiền đặt cọc, còn lại một nửa này ngày mai sau bữa trưa tôi sẽ liên lạc với Phạm Hưng, chỉ cần cậu ấy hài lòng, tôi sẽ đem một nửa tiền còn lại trực tiếp đánh vào trong thẻ của cô. ”
Sắc mặt Chu Vân lại đỏ lên hai phần: "Cái này không giống với những gì anh vừa nói! ”
Triệu Dật nhàn nhạt nói: "Cầm tiền mà không làm việc, tôi dù sao cũng phải làm chút bảo hiểm cho mình chứ, tôi bỏ ra nhiều tiền này mua dịch vụ cho huynh đệ của tôi, dù sao cũng phải phục vụ đúng nơi đúng chỗ mới được.”
Chu Vân nhất thời cảm giác mình bị hắn làm nhục, nhưng nếu như hiện tại quay đầu bỏ đi, vậy mình vừa rồi nỗi nhục này không phải là vô ích rồi sao?
Chu Vân cắn răng nói: "Anh nói lời phải giữ lời. ”
Triệu Dật cười nói: "Được! Tôi cũng không thiếu mấy trăm ngàn này."
Chu Vân gật đầu đáp: "Được, tôi đáp ứng ngươi! ”
Triệu Dật quay đầu nhìn Phạm Hưng, cười nói: "Đêm xuân ngắn ngủi, Phạm Hưng! Cậu có thể cùng Chu Vân trở về khách sạn trước, phòng kế bên Chu Lâm đã đặt cho cậu. Đây là thẻ phòng… Chúng ta ngày mai ăn trưa nha!”
Phạm Hưng vẫn một mực ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn biểu hiện của Chu Vân, nhìn cô đối mặt với tiền tại thì lập tức khuất phục, lô ra vẻ hư vinh xấu xí. Trong lòng Phạm Hưng thực sự sảng khoái.
Chuyện đều đã đến nước này, Phạm Hưng tự nhiên sẽ không lùi bước. Nếu không, Triệu Dật vì mình làm nhiều đều như vậy, chẳng phải là sẽ bị thiệt thòi lớn hay sao?
Dù sao cũng là phải làm cái gì đó, phải dùng số tiền này cho thật đáng giá mới được!
Phạm Hưng tiếp nhận thẻ phòng Triệu Dật đưa qua, cười nói: "Được, vậy tôi đi trước! ”
"Ừm, cố lên!"
Sau khi Phạm Hưng và Chu Vân rời đi, Chu Lâm thở dài nói: "Hôm nay xem như mở rộng kiến thức, lúc đầu mình không hiểu vì sao cậu lại mang theo một túi tiền lớn như vậy, hiện tại không phải chuyển khoản rất thuận tiện hay sao?”
“Tiền mặt và con số trong tài khoản, cảm giác và ý nghĩa có thể giống nhau sao?”
Triệu Dật cười, giải thích: “Chỉ là những con số nói từ miệng và tiền mặt chất đống ở đây, mức độ kích thích đối với cậu hoàn toàn khác biệt. Cậu suy nghĩ một chút hoàn cảnh vừa rồi, hai trăm nghìn tệ nằm rải rác trên bàn trà, cảnh đó thật thú vị. Nếu như tôi nói miệng cho cô ta hai trăm nghìn tệ thì cậu có thể cảm nhận được cảm giác kích thích đến tận trái tim sao?”
Chu Lâm bừng tỉnh: “Chính xác là như vậy! Miệng nói hai trăm nghìn hay năm trăm nghìn, một triệu tệ, hình như cũng không có khác biệt gì lớn. Nhưng mà tiền mặt để trước mắt, cảm giác kích thích quá mạnh mẽ!”
Chân Triệu Dật đá đá cái túi: “Trong túi này tôi chuẩn bị một triệu tệ, căn bản là vốn định cho cô ta toàn bộ. Nhưng tôi không ngờ mới đến hai trăm nghìn tệ mà ánh mắt của cô ta đã bị khuất phục. Xem ra tôi đã đánh giá cô ta quá cao!”
Chu Lâm bật cười: “Không biết cô ta nghe xong câu nói này của cậu thì sẽ hối hận muốn đâm đầu vào tường hay không?”
Triệu Dật cười nói: “Ừm! Sau khi việc này kết thúc tôi sẽ nói cho cô ta biết. Có lẽ chuyện này sẽ trở thành nỗi đau trong lòng cô ta rất lâu.”
Chu Lâm khen ngợi: “Giết người diệt tâm! Nhưng mà cũng chỉ như vậy!”
Triệu Dật nghiêng đầu nhìn ánh mắt phức tạp của mỹ nữ bên cạnh, quay đầu cười nói: “Chu Lâm! Tối nay có ý kiến gì hay không?”
Chu Lâm hơi sững sờ: “Tôi sao? Tôi thì có ý kiến gì?”
Triệu Dật cười nói: “Phạm Hưng ở phòng bên cạnh mồ hôi như mưa, còn mình cậu phòng không gối chiếc há không phải cô đơn sao? Nếu không thì tôi giúp cậu sắp xếp một chút?”
Ánh mắt Triệu Dật nhìn sang mỹ nữ bên cạnh Chu Lâm, Chu Lâm lập tức hiểu ý Triệu Dật. Chỉ cần mình gật đầu, hắn sẽ trực tiếp sử dụng sức mạnh của đồng tiền để cho mỹ nữ bên cạnh mình đêm nay ngủ cùng mình.
Vẻ mặt Chu Lâm lập tức có hơi ngại ngùng, cũng có chút chờ mong. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cố nén rung động trong lòng nói: “Nghĩ lại thì Trần Vi đối với tôi rất tốt, tôi không muốn có lỗi với cô ấy.”
Triệu Dật cười nói: “Được rồi! Vậy chúng ta hát tiếp nhé?”
Chu Lâm nghĩ rồi lắc đầu: “Hay là thôi đi! Tôi sợ uống vào, ý chí của tôi sẽ không kiên định.”
“Được!”
Triệu Dật thu dọn tiền trên mặt bàn, tiện tay cầm lên một xấp rồi chia thành hai, đưa cho hai mỹ nữ.
“Hai vị mỹ nữ, phần dư xem như là tiền típ. Đáng tiếc người anh em của tôi là một chính nhân quân tử. Nếu không hai vị mỹ nữ còn có thể kiếm được nhiều hơn…”