“Ủa sao tôi nhớ là Từ thị với Lục thị mà nhỉ”.
“Đúng rồi. Hay là tui nhớ nhầm”.
“Tôi biết cô gái tên Lạc Nhân, đích thực là nữ tổng tài bá đạo”.
“Cũng rất đẹp và tài giỏi…hơn ai kia…hờ hờ”.
“Không đúng. Tin này chỉ từ một phía”.
“Tôi muốn thầy Từ xác nhận chuyện này mới được”.
“Lục Nghi An với thầy Từ của chúng ta mới là một đôi”
“So với Lạc Nhân thì Lục Nghi An kia chẳng là cái thá gì cả”.
“Cô ta nếu không có danh tiếng con của Lục thị thì hơn ai đâu”.
Từ Khiêm đang kìm nén lửa giận. Một ngàn lời nói khó nghe khác đang nhắm vào Nghi An!
Anh gọi cho mẹ mình nhưng bà lại không nghe máy, sau đó anh còn gọi cho ba, nhưng điện thoại đã tắt máy!
Từ Khiêm mất bình tĩnh ném điện thoại vào vách tường một cách dứt khoát.
Bộp!
Nhưng anh cũng không nguôi giận được. “Chú ở nhà trông Nghi An giúp cháu.” Anh lấy áo thoát rồi mặc vào đi ra khỏi thư phòng.
Ông gật đầu. Chuyện này liên quan đến con gái ông, cho nên không phản đối Từ Khiêm giải quyết. Nếu không được ông sẽ đích thân đến đó nói cho ra lẽ, hoặc lên tiếng chuyện này.
Nhưng không ngờ Từ Khiêm vừa đi, thì lại có một tin mới.
“Tiểu tam Lục Nghi An phá hoại chuyện tình cảm của tổng giám đốc Từ thị”.
Trên đó chính là thông tin Từ Khiêm và Lạc Nhân đã được hứa hôn từ rất lâu, mãi đến khi Lạc Nhân đi du học nên Lục Nghi An mới xen vào để phá hoại tình cảm này.
Cũng theo đó một số hình ảnh được cho là của Lạc Nhân và Từ Khiêm học tập cùng nhau rất thân thích.
“Tôi biết ngay mà. Thầy Từ cũng không thoát được sự cám dỗ của Lục Nghi An kia”.
“Chỉ tội cho Lạc Nhân, mình đi du học không ngờ lại mất đi vị hôn phu”.
“Tôi từ thần tượng thầy Từ chắc chuyển sang anti quá”.
“Phải đó. Mong cho Lạc Nhân một lời nói rõ ràng”.
“Nói tào lao. Thầy Từ và Lục Nghi An mới là một đôi thật sự, không biết gì thì đừng có mà nói mò”. Thanh Thanh đang đắp chăn vừa chọt chọt màn hình. Cô nàng phồng má lên mắng chửi những kẻ xấu.
Cố Minh thấy vậy thì bật cười, sau đó lần mò đến ngực cô mà xoa nắn hôn hít.
“Đừng…em đang bận”. Thanh Thanh đẩy anh ra, sau đó lại trả lời các bình luận đang mắng chửi Nghi An.
Nhưng Cố Minh vẫn mò đến, anh xốc chăn lên, bàn tay anh mân mê đôi gò bồng đảo của cô một hồi thì cũng không làm gì cả.
Thanh Thanh và anh nằm bên nhau, anh ngồi xem cô mắng chửi hung hăng thế nào, đôi tay không yên phận khẽ kéo quần lót của Thanh Thanh xuống.
“Chặt cái tay của anh đó”. Cái tên này, Thanh Thanh nhích sang một bên. “Đàng hoàng lại cho em”.
“Muốn em mà”. Cố Minh vùi mặt vào trong ngực Thanh Thanh.
“Cút xéo đi”. Thanh Thanh chọt vào trán anh một cái.
Hừm! Cố Minh than dài thở ngắn, Thanh Thanh liếc anh không nói gì. Sao số anh khổ thế cơ chứ!
- ------------
Còn về nhân vật chính một người đang ngủ say, ngáy khò khò như chết, một người thì đã đập nát điện thoại cho nên không hay biết chuyện gì cả.
Ngoài kia bao la sóng vỗ thì với Nghi An lại ngủ ngon vô cùng, không sợ thiên hạ loạn chỉ sợ không được ngủ ngon thôi.
Ba Lãnh cũng muốn đi đến nhà Từ Nam hỏi cho ra lẽ nhưng vẫn phải trông Nghi An cho nên ông không đi được. Cũng chỉ đành im lặng.
Bực tức! Tức giận! Không có chổ xả ra!
Ông liên lạc với Trần Cảnh Hoài mong cậu ta giúp mình xoá thông tin xấu về Nghi An.
Nhưng không ngờ Trần Cảnh Hoài vừa mới xoá xong tin đó thì tin mới lại nhảy ra.
Tin sau còn sốt hơn tin trước, đúng là tính toán vô cùng cẩn thận. Từng đi nước bước lại tính hay vô cùng. Ban đầu lại nói Nghi An pha hoại tình cảm, bây giờ lại nói cô ấy là thiên kim giả.
Trần Cảnh Hoài cũng cho người điều tra xem ai là người đứng phía sau, thì bất ngờ lại chính là mẹ của Từ Khiêm.
Anh ta… do dự không biết nên xen vào hay không? Dù sao thì cũng là chuyện nhà, người ngoài xen vào thì lại không hay.
Lại làm cho Từ phu nhân ghen ghét Nghi An thêm mà thôi. Trần Cảnh Hoài cố gắng xoá đi những tin mới đó, nhưng lại xoá không được, có một số người đã chụp lại tin vừa mới nổ ra đó.
“Thân phận thật sự của Lục Nghi An vốn không phải là thiên kim tiểu thư cao quý thật sự”.
Tin tức này mới vừa bùng nổ ra thì như một cơn gió thổi cho nó bay xa và bay cao hơn.
Hai tin tức ban nãy chỉ thổi hồn cho nó mà thôi. Đây đích thực là mục đích của họ.
“Trời ạ. Hôm nay hít thị quá là nhiều nha”.
“Toàn tin sốt, tin nóng hổi. Vừa thổi vừa ăn”.
“Tôi biết ngay mà, Lục Nghi An kia…à không gà rừng đó…há há”.
“Là gà rừng mà cứ nghĩ mình là phượng hoàng”.
“Sao các người biết chuyện này là thật, đừng nên nhìn về một phía”.
"Đúng vậy. Cũng không có bằng chứng gì cả, dù zao thì gia đình họ Lục vẫn chưa lên tiếng, và họ thật sự rất yêu thương Lục Nghi An ".
“Đúng vậy”.
“Tôi cũng đồng ý. Chúng ta không có bằng chứng thì đừng nên nói lung tung”.
“Nếu không có lửa làm sao có khói, chuyện này là chuyện lớn, không ai biết thì làm sao lại có tin”.
“Phải đó. Tôi nghĩ đây là sự thật”.
“Chuyện này quá rõ ràng rồi”.
Còn rất nhiều lời nói khó nghe được bình luận. Họ xem Nghi An là cái gai trong mắt.
Hoàng Giản Ái xem tin tức chưa kịp xem hết tin này lại đến tin khác. Cô ôm bụng đi tìm Trần Cảnh Hoài muốn anh xoá tin này cho Nghi An.
Lúc này Trần Cảnh Hoài cũng đang nói chuyện điện thoại, trên tay anh cầm một chiếc iPad vừa nói chuyện vừa xem tin tức.
“Vâng. Con biết rồi sẽ xử lý giúp chú ạ”. Sau đó anh tắt máy. “Làm em thức giấc sao”.
Giản Ái lắc đầu. “Chuyện của Nghi An bây giờ làm sao đây anh”.
“Từ Khiêm đã về nhà nói chuyện với mẹ cậu ấy rồi em, chú Lãnh cũng mới bảo anh xoá đi”. Trần Cảnh Hoài ôm lấy Giản Ái cùng cô đi vào phòng ngủ. “Mọi chuyện đã có bọn anh lo, em đừng lo ảnh hưởng đến con”.
“Vâng ạ”. Giản Ái ngáp một cái sao đó lên giường đi ngủ. Trần Cảnh Hoài vẫn còn việc xử lý nên anh không ngủ cùng cô được.
Vì mang thai nên Giản Ái rất mê ngủ.
Giản Ái hiểu chuyện, nên không phiền anh. Cô khoẻ thì anh mới tốt được.
Họ đã định sẵn ngày để làm đám hỏi và cũng định cả ngày cưới. Rất nhanh thôi cô sẽ không còn là tiểu thư của họ Hoàng nữa mà đã trở thành Trần thiếu phu nhân rồi.
Giản Ái vui vẻ chìm vào giấc ngủ ngon.
Các anh em của Giản Ái thật sự thì không tìm ra được một lỗi nào không chính đáng của Trần Cảnh Hoài cả, cho nên kế hoạch gây rối đành thất bại.
Ai bảo trời sinh họ tại sao lại còn cho ra một Trần Cảnh Hoài để đối đầu với họ.
Thanh xuân này của cô cũng chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Họ sinh ra đã định là gắn liền với nhau cả một đời này.
- -------------
Ba Lãnh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của cô ra, ông đắp chăn lại cho cô. Thở dài một tiếng, ông phải làm thế nào để cho cô được vui vẻ đây.
Mọi người công kích thân phận tiểu thư của con ông, từ một thiên kim cao quý, phút chốc trở nên con số không.
Ngồi một lúc rồi ông ra ngoài, ông rất ít khi hút thuốc nhưng giờ đây ông đã hút được bảy tám điếu rồi.
Làn khói trắng bay khắp nơi, vẫn không xua đi được cơn muộn phiền của ông.
Lúc này Thanh Thanh gọi đến.
“Sao con không ngủ đi”. Ông không vui nói. Thức muộn quá, không tốt cho sức khỏe.
“Con ngủ không được…Nghi An cậu ấy”. Thanh Thanh hỏi ông. Thanh Thanh sợ Nghi An biết chuyện lại không vui bức bối. Người có thai lại hay suy nghĩ lung tung.
“Nó không biết chuyện này…”. Ông thở dài… " Từ Khiêm đã giải quyết rồi con, con ngủ đi".
“Ba à…hay ba vào lại quân đội đi ba. Cho Nghi An một thân phận tốt hơn ạ”.
“Không được…nếu ba làm như vậy…không công bằng với con. Một đứa được ba nuôi lớn từ nhỏ, một đứa lại là con ruột. Thanh Thanh!! Ba sẽ không vì chuyện này mà để con tủi thân.”
Thanh Thanh cười. “Con không có…Thanh Thanh con luôn tự hào về một người cha như ba”.
Ông vẫn không đồng ý rồi tắt máy, Thanh Thanh ở bên này lại thở dài.
Cố Minh vừa tắm ra thấy cô như thế thì lại cau mày không vui.
“Đừng nghĩ nhiều. Giúp anh lau tóc đi em”. Cố Minh nói.
“Vâng”.
Thanh Thanh giúp anh lau khô tóc, nhưng bàn tay của anh lại không hề yên phận.
Cứ sờ mó khắp người Thanh Thanh, thậm chí anh còn cởi áo của cô ra luôn rồi. Hôn lên cái cổ trắng ngần đó.
“Đừng…vừa…vừa mới làm mà anh”. Thanh Thanh thở dốc, họ đã làm liên tục rồi, nhưng sao anh vẫn còn ham muốn. Thời gian này, cô thấy anh ham muốn rất nhiều và liên tục. Tự nhiên thấy thương cho mình quá đi!!
Cố Minh lại không trả lời, anh bế cô ngồi lên đùi anh, tay anh lần mò đến bắp đùi cô, kéo quần lót cô ra. Ngón tay anh đi vào, khô ráo, chặt hẹp.
“Ngoan…chúng ta làm đi”. Sao đó anh đè cô xuống giường mà hôn khắp người. Cố Minh không muốn cô ấy suy nghĩ lung tung nên chỉ còn cách đè ra mà thôi.
"Không đâu…em mệt mà ". Hu hu!! Sao anh lại không mệt chút nào vậy hả.
Khi cô đi tắm, anh đã muốn làm cô ở trong đó, đè cô ở trên vách tường mà đi vào từ phía sau.
Nếu không phải khi đó anh có điện thoại của Trần Cảnh Hoài thì e là anh đã ăn được cô trong phòng tắm.
Bây giờ có cơ hội, làm sao anh có thể nhịn được. Chỉ có thể đè cô ra mà làm thôi.
Anh vừa thúc hông vừa gọi tên cô, Thanh Thanh nằm dưới thân anh vừa yêu chiều chuyển động vừa nức nở cầu xin anh tha.
Rất nhanh sau đó căn phòng tràn ra tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc đầy mãnh liệt.
Họ quấn lấy nhau trên giường, không một khoảng cách.
Đêm nay hay đến sáng hôm sao! Thanh Thanh biết mình không thể nào rời khỏi giường thậm chí đến bước xuống cô ấy cũng không còn sức.