Lục Nghiên Trung cần bình tĩnh lại trước sự kiện này. Có trời mới biết là hiện tại anh ta kiềm lắm như thế nào đây.
Lục Nghi An liếc Nghiên Trung vài cái ghét bỏ ra mặt, tự nhiên lại đi đánh bạn trai của cô à.
Huhu! Gương mặt đẹp trai của anh, bị bầm hết rồi. Tan nát cả khuôn mặt đẹp trai ngời ngời rồi.
Lục Nghi An đau lòng khôn nguôi mà, nhưng Từ Khiêm chỉ cười. Không sao đâu bé cưng.
"Em nhìn anh làm cái gì". Nghiên Trung chỉ muốn bẻ gãy cổ Từ Khiêm mà thôi. Đồ trâu già.
Đổi lại chỉ là tiếng hừ lạnh từ Lục Nghi An mà thôi. Cô giận anh cả mình rồi, không thèm để ý đến anh cả nữa đâu. Giận!!! Giận vô cùng!! Giận ghê gớm!'
"....". Lục Nghiên Trung. Đúng là em gái như bát nước đổ đi vậy đó. Nhà có con gái như hũ mắm treo trên gác bếp, sơ hở một chút là mất ngay.
Tách! Tiếng bật lửa từ phía Lục Nghiên Trung vang lên. Anh ta muốn hút thuốc. Nhưng Lục Nghi An nhíu mày cô không thích khói thuốc lá đâu.
"Cất thuốc đi". Cô gái nhỏ không thích nên Từ Khiêm ngăn cản lại. Lục Nghiên Trung hậm hực không vui nhưng cũng dập tắt thuốc.
"Từ khi nào". Anh ta nghiêm túc hỏi.
"Chỉ hơn hai tháng nay thôi ". Từ Khiêm lên tiếng. Đau thật. Anh hơi nhăn mày.
"Ai theo đuổi ai vậy".
"Tôi theo đuổi em ấy." Từ Khiêm cười.
Hừ!! Hiện tại có Lục Nghi An ở đây nên anh ta cũng không tiện nói chuyện, nếu muốn nói thì nên hẹn Từ Khiêm ra nói thì sẽ tốt hơn, còn hơn là nói trước mặt em gái.
Thật ra Lục Nghiên Trung cũng không phải là người không hiểu chuyện. Trai chưa vợ gái chưa chồng quen nhau là chuyện rất bình thường.
Nhưng anh ta chỉ không chấp nhận được việc mình bị lừa dối mà thôi. Không thể nào mà tin được, đến hiện tại khi ngồi vào bàn Lục Nghiên Trung cũng cản thấy đây chỉ là mốt giấc mơ nói đúng hơn là một cơn ác mộng mà thôi.
Haizzz.
Anh ta bất lực chỉ đành thở dài một hơi.
"Anh cả! Em xin lỗi anh ạ". Lục Nghi An thật tình xin lỗi, cô ấy chỉ muốn giấu gia đình thôi nhưng cô đã định nói ra rồi. Không ngờ lại bị phát hiện mà thôi.
"Lỗi của tôi. Đừng trách em ấy. Là tôi không muốn công khai." Từ Khiêm nhận lỗi về mình, Lục Nghi An ngạc nhiên nhìn anh. Lục Nghiên Trung khinh bỉ một cái.
Tưởng anh ta ngu à! Anh xem anh ta là thằng đần. Chuyện này anh ta biết em gái mình chưa muốn công khai chứ gì! Hừ.
Em gái sợ anh ta biết được thì sẽ trách móc Từ Khiêm vì đã quen với em gái của anh em mình, Lục Nghiên Trung đương nhiên hiểu rõ điều đó.
"Chúng ta sẽ nói chuyện này sao". Rồi Lục Nghiên Trung đứng lên bỏ đi ra khỏi phòng. Nhìn 2 người họ thêm một lúc nữa chắc anh ta lên máu mà chết quá!!
Khi đi ra đến cửa Lục Nghiên Trung còn quay đầu lại nhìn, thấy em gái đang đau xót cho Từ Khiêm mà anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
"Được". Từ Khiêm đương nhiên đồng ý. Họ đã chơi cùng nhau gần ba mươi năm nay rồi. Đương nhiên tình cảm cũng rất hiểu nhau hơn.
Đợi anh cả đi rồi, Lục Nghi An vuốt lồng ngực mình. Sợ chết cô rồi. Tự nhiên anh cả lại xuất hiện ở đây cơ chứ.
"Đừng sợ". Từ Khiêm ôm cô vào lòng. Hôn lên tóc cô. "Không có chuyện gì đâu bé cưng ".
"Nhưng anh cả em". Lục Nghi An nhìn anh.
"Tin anh". Anh đứng dậy ôm cô đi ra ngoài cửa.
Đưa cô về ký túc xá.
Đến trước cổng trường anh không vội mở cửa cho cô xuống, anh đè cô hôn một lúc.
Tay anh còn vuốt ve làn da cô.
"Đừng....mà anh". Anh định chơi xe chấn à. Cái tên này.
"Bé yêu ơi". Anh bế cô ngồi lên đùi anh. Cởi từng cúc áo của cô ra.
Anh ngậm lấy khuôn ngực trắng nõn của cô qua lớp áo lót. Cô đẩy anh ra nhưng lại không được.
Anh vòng tay cởi khoá áo lót cô ra.
Bóp lấy nơi đầy đặn của cô. Mà xoa nắn liên tục.
"Ưm....Từ Khiêm ơi.....anh ơi". Cô chìm đắm trong sự hoan ái mà anh đem lại.
Anh điên cuồng hôn cô, hôn lên khắp người cô.
Trong khoang xe chặt hẹp nhưng cả hai đều toả ra sức nóng mê người.
Anh chỉ hôn cô mà thôi, hoàn toàn không có làm bước tiếp theo.
Anh rất muốn làm cô, nhưng chỉ biết hai từ kiềm chế mà thôi. Làm trong xe cũng không an toàn lắm. Lại còn trước cổng trường nên anh cũng không muốn làm cô. Về nhà vậy, họ vẫn còn rất nhiều cơ hội khác mà.
Khi anh buông cô ra cả môi hai người kéo theo một sợ chỉ bạc. Lúc này Lục Nghi An đã nhuốm màu tình dục. Anh điều chỉnh lại hơi thở cho cả hai.
Khi tình dục cả hai vơi đi anh mới giúp cô mặt lại áo, dặn dò cô đủ việc rồi mới để cô vào trường.
Cô gái nhỏ mơ màng nghe anh nói, vội vàng gật đầu và đi vào trường. Thật ra Lục Nghi An rất vui cô vui vẻ tung tăng đi vào ký túc xá của trường.
Còn Từ Khiêm thì lái xe đến quán bar. Lục Nghiên Trung đã gửi tin nhắn cho anh, bảo anh đến nơi đó. Chỉ có hai người mà thôi.
Đến nơi khi Từ Khiêm bước vào thì Lục Nghiên Trung đã ngồi đó đợi anh sẵn.
Anh ngồi vào.
"Cậu nói thật đi! Em gái tôi không muốn công khai đúng không". Lục Nghiên Trung rót rượu cho Từ Khiêm, Từ Khiêm nhận lấy và uống nhưng anh ta lại không nói gì.
"Đừng quan tâm quá vấn đề, không sao cả". Bé An An nhà anh ta vui là được, anh chịu thiệt một chút cũng đâu có sao. Dỗ phụ nữ mình vui quan trọng hơn. Mặc dù Từ Khiêm anh cũng không thích lén lút cho lắm.
"Cậu để ý em ấy lúc nào vậy". Lục Nghiên Trung nghĩ mãi mà vẫn không ra. Hai người họ gặp nhau ở lớp mà!!!
"Lần đầu tiên gặp ở trung tâm thương mại ". Từ Khiêm nhớ lại dáng vẻ khi đó của cô chỉ bật cười.
Đệch!!! Lục Nghiên Trung văng tục một câu. Mẹ nó!! Anh em tốt của anh ta!!! Và em gái thân yêu!!! Cái tổ hợp quái đảng gì đây vậy trời.
Anh ta chưa từng nghĩ đến hai người này sẽ kết hợp lại với nhau. Vì họ không hợp nhau mà, một người nghiêm chỉnh đứng đắn, một người loay choay lóc chóc. Không hợp nhau chút nào nên Lục Nghiên Trung chưa bao giờ nghi ngờ Từ Khiêm cả.
"Từ Khiêm! Chúng ta chơi chung với nhau đã nhiều năm rồi!" Lục Nghiên Trung đột nhiên nghiêm túc lại. "Nhà chúng tôi cũng không phải nghèo hèn gì cả! Cũng chỉ có mỗi một cô em gái, một cô con gái để cưng chiều mà thôi".
"Tôi biết! Tin tôi! Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em ấy đâu." Nếu có thì anh cũng sẽ là người gánh chịu tất cả.
"Đã làm chưa".
"....". Từ Khiêm không trả lời chỉ cầm lấy ly rượu mà uống. Về vấn đề riêng tư anh không thích nói ra với người khác cho dù là anh em tốt cũng không được! Đây là sự tin tưởng của cô dành cho anh.
Lục Nghiên Trung kiềm lắm mới không giết chết tên khốn nạn này. Ra tay nhanh lắm mẹ nó đồ cầm thú.
Haizzz! Cũng đã lỡ rồi thì phải chịu thôi. Bắt chia tay thì cô em gái sẽ phải rất đau lòng. Thôi tác thành cho họ vậy.
"Hôm sau về nhà tôi ăn bữa cơm đi".
"Được! Tôi cũng định sẽ đến đó gặp mặt gia đình, để nói rõ chuyện của chúng tôi".
"Ừm! Mong cậu không sao!". Lục Nghiên Trung nhìn thấy dáng vẻ của Từ Khiêm hiện tại chỉ thấy tức cười.
Thật ra trong bố. anh em thì Từ Khiêm là người đẹp trai chững chạc nhất, Trần Cảnh Hoài thì nghiêm nghị, Cố Minh thì lại giống trẻ con nhưng làm việc lại vô cùng nghiêm túc còn Lục Nghiên Trung thì lại rất khó tính nhưng cũng rất quan tâm đến mọi người.
Nhớ lại khi năm xưa bọn họ đến đại học G học cùng nhau. Cả bốnngười điều quen biết nhau. Ban đầu lại tưởng không hoà hợp nhưng thật ra chung sống với nhau lại vô cùng hoà hợp.
Trải qua nhiều khó khăn sương gió cùng nhau, có thể họ có trong tay tất cả nhưng tình bạn với họ vẫn luôn là trên hết.
Giờ đây bạn thân lại trở thành em rể tương lai, sự thật này Lục Nghiên Trung rất có thể chấp nhận được! Nhưng như vậy thì đã sao! Mới quen thôi mà chia tay mấy hồi.
Đúng vậy! Trai gái quen nhau có mấy ai mà không chia tay đúng không! Cho nên Lục Nghiên Trung cũng không lo lắng cho lắm.
Lục Nghiên Trung nghĩ như thế lại cảm thấy vui vẻ hẳn ra, cầm lấy ly rượu mà uống một hơi cạn sạch.
Đương nhiên Từ Khiêm không biết ý định này của Lục Nghiên Trung chứ mà biết có lẽ anh ta sẽ đánh cho Lục Nghiên Trung một trận tơi bời hoa lá.
Một khi Từ Khiêm anh đã nhận định là ai thì sẽ không bao giờ thay đổi. Chuyện tình yêu cũng thế! Anh sẽ không buông tay cô gái nhỏ Lục Nghi An này đâu.
Cả hai ngồi uống rượu cùng nhau một lúc rồi cùng nhau ra về. Lục Nghiên Trung cũng không làm khó Từ Khiêm nhưng nếu Từ Khiêm mà làm cho em gái anh ta đau lòng thì tuyệt đối Nghiên Trung anh đây sẽ không tha thứ đâu.