Mục lục
Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu…nói cái gì chứ”. Từ Khiêm giật mình.

Trợ lý của anh biết anh không hề biết chuyện này cho nên đã gửi đến cho anh hai thông tin kia.

Anh xem một hồi chỉ biết nên đi vào nhà nói chuyện với bà, sự chịu đựng của anh vốn chỉ cũng có giới hạn mà thôi.

Nhưng cũng thấy không có ích gì cho nên anh gọi đến cho ông bà Lục.

Anh nói sơ qua ý của mình, đại khái sẽ công khai ra chuyện Nghi An và Thanh Thanh lúc bé bị đánh tráo, cho nên người trong cuộc như họ cũng không hay biết gì.

Ông Lục đồng ý việc này, một phần vì Nghi An đã sống với ông bà bao lâu nay, con bé cũng không làm gì có lỗi cả. Cho nên không thể nào trách Nghi An được, với lại ngay khi biết được chính con bé là người muốn tách khỏi nhà họ Lục chứ không hề muốn ở lại. Trong chuyện này người đáng thương nhất chính là Nghi An.

Thật sự cũng không cần Từ Khiêm gọi đến ông cũng đã định nhờ truyền thông của công ty nói ra mọi chuyện.

Cho nên sau cuộc nói chuyện với Từ Khiêm thì ông lập tức hành động ngay.

"Về vấn đề thiên kim thật giả thì không đúng, Nghi An và Thanh Thanh hay ngay cả ông Lục và ông Lãnh bị tráo đổi con hai mươi năm nay cũng không ai biết cả.

Chuyện này vốn không có ai nghi ngờ gì cả, Nghi An vẫn sống và được nhà họ Lục nuôi lớn, Thanh Thanh cũng vậy. Tuy sống ở hai nơi khác nhau, cơ sở vật chất cũng khác nhau, nhưng Thanh Thanh chưa bao giờ bị đói hay bị hành hạ cả. Ông Lãnh rất yêu thương đứa con gái này của mình.

Vốn dĩ ông sẽ không đến phía Bắc này đâu, nhưng khi đó Thanh Thanh bị bôi nhọ, vì thương con gái nên ông đã đi đến hỏi cho ra lẽ.

Khi biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cho nên ông ở lại cùng với Thanh Thanh vài hôm rồi ra về. Khi gặp Nghi An ông cũng không nghi ngờ gì cả, về phần Nghi An cũng vậy.

Mọi việc cứ tưởng như vậy sẽ không có gì xảy ra, nhưng không ngờ ba Lãnh gặp tai nạn, Thanh Thanh truyền máu nhưng không được, lúc đó Nghi An máu phù hợp cho nên đã truyền cho ông.

Khi này mọi người mới ngạc nhiên và đi kiểm tra DNA mới biết là nhầm con.



Đối với sự thật này, hai gia đình không thể chấp nhận được. Ngay cả hai cô con gái trong cuộc này cũng rất bất ngờ.

Thiên kim thật sự vốn dĩ là Thanh Thanh, khi đó họ đã nhận lại nhau.

Nhưng gia đình họ Lục đã nhận lại Thanh Thanh, cũng không vì như vậy mà bỏ rơi Nghi An.

Họ vẫn quyết định nhận Nghi An làm con gái nuôi của nhà họ Lục, vì dù sao cũng đã nuôi cô gần hai mươi năm nay. Tình cảm không thể thay đổi được huống chi ông bà Lục lại rất yêu thương Nghi An.

Họ cũng để ý đến cảm nhận của Thanh Thanh nữa, không thể bỏ bê cô ấy được.

Nhưng Nghi An lại từ chối việc làm con nuôi của họ, cô ấy đã nhận lại người cha của mình và sau khi để ông hồi phục sức khoẻ rồi mới về lại quê nhà của họ.

Cho dù như vậy họ vẫn một lòng nhận Nghi An và nhà họ Lục luôn có chổ đứng cho Nghi An, những ai cố tình bôi nhọ cô ấy thì hãy đợi thư luật sư của Lục thị đến.

Vì có một số việc ở Lục thị cho nên không thể nói rõ lý do này được, bây giờ cũng sẽ không để cho Nghi An hay Thanh Thanh chịu thiệt thòi".

Trến đó là thông báo được đánh dấu tích của Lục thị. Họ cũng sẽ mở họp báo nói ra chuyện này chứ không hề giấu giếm.

Về các thành phần cố tình bôi nhọ Lục Nghi An thì họ cũng sẽ không bỏ qua.

Ngay khi nhà họ Lục thông báo thì mới biết thiên kim tiểu thư cao quý của nhà họ Lục là Lãnh Thanh Thanh và cũng nhận Nghi An làm con nuôi. Như vậy vẹn toàn cả đôi đường.

Nhưng cũng có một số thành phần đi phá rối.

“Tôi nghĩ Nghi An kia, không muốn rời nhà họ Lục cho nên mới bắt họ nhận mình làm con nuôi”.

“Tôi còn nghe nói cô ta đã bỏ đi vì gia đình họ Lục không nhận họ”.

“Đúng vậy, ông bà Lục cũng quá thiên vị cho đứa con nuôi kia rồi.”

“Chỉ tội cho cô gái con ruột thật sự. Cũng không vui vẻ gì”.

“Yêu thương con nuôi hơn cả con ruột”.

“Đáng lý họ phải làm tiệc nhận nuôi lại cô con gái kia mới đúng”.

“Rõ ràng ra đó thôi. Một cô con gái đã nuôi hơn hai mươi năm, cũng hơn người nhận lại có mấy ngày, tình cảm ruột thịt đến đây cũng như vậy thôi. Huống chi hào môn mà, nuôi dạy Nghi An biết bao nhiêu lễ nghi, còn hơn nhận Thanh Thanh về từ một nơi xa xôi, có hiểu biết gì đâu. Nên gia đình họ Lục không công khai cũng rất đúng”.

Khi lời nói này được nói ra thì mọi người lại di chuyển theo hướng đó.

Đúng vậy! Nghi An được sống trong hào môn bao lâu nay, còn Thanh Thanh thì ở một huyện thành nhỏ. Nói như vậy thì nhà họ Lục không muốn nhận Thanh Thanh cũng rất đúng, tuy nhận lại nhưng cũng không công khai.



Cho nên về vấn đề này được chia làm hai bên, một bên thì bên vực Nghi An và một bên thì lại bênh Thanh Thanh mắng chửi Nghi An một cách thậm tệ.

Người bí ẩn nói về Nghi An, hắn ta nhìn thấy dư luận chuyển hướng thì vô cùng sảng khoái. Người này vốn chỉ là người xa lạ mà thôi, nhưng hắn ta đã nhận tiền từ người khác cho nên phải làm thôi.

Người đó đã đưa cho hắn một số tiền lớn với mục đích muốn bôi nhọ thêm Nghi An thật nhiều, khiến cho cô không thể xoay chuyển tình thế được nữa.

“Tôi đã làm theo lời của anh nói rồi đó, chuyển tiếp số tiền như đã giao ước lại cho tôi”. Hắn ta nói với người đó.

Hắn ta nghe được tiếng nhạc sập sình rất lớn, có lẽ đang ở một quán bar nào đó. Hắn tắt máy rồi hắn cho người đó.

“Được”. Rồi sau đó hắn nhận được số tiền lớn với nhiều con số không phía sau.

“Nhưng tôi muốn chuyện này lớn càng tốt, anh sẽ được thêm tiền”. Người đó nói.

“Được, giao dịch thành công”.

Người đó hắn không biết là ai, ngay khi tin tức bùng nổ ra thì đã tìm đến hắn, ban đầu hắn cũng hơi lo lắng nhưng khi đã nhận đủ tiền thì ném hết ra sau đầu.

Đồng tiền có giá trị vô cùng lớn, cho nên khi làm việc gì cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận, đừng để hối hận về sau, chính hắn cũng không ngờ chỉ vì giây phút ham mê tiền bạc nhất thời mà khiến cả đời còn lại ở trong tù.



Lúc này đã hơn một giờ sáng mà cô ấy mới vừa tỉnh dậy do muốn đi vệ sinh, không ngờ đi xong thì lại thấy điện thoại còn thông báo rất nhiều tin tức mới.

Cố Minh mới vừa chợp mắt thôi. Lúc đang ngủ thì Trần Cảnh Hoài gọi đến nah ta mới biết, nên cùng với Trần Cảnh Hoài xử lý.

Không ngờ một lúc sao Thanh Thanh tỉnh dậy vì buồn đi toilet.

Mắng chửi thì cũng đã mắng rồi, điều không giúp được gì. Thanh Thanh sợ mình gây rắc rối thêm nên đã hỏi Cố Minh nhờ anh góp ý.

Thanh Thanh chưa từng trải qua những chuyện như vậy, cho nên không biết làm sao cả?

Thanh Thanh thấy mọi người nói không đúng về Nghi An cô cũng rất đau lòng, cô đưa cho Cố Minh xem.

“Em lên tiếng lúc này được không anh”. Thanh Thanh hỏi ý của anh.

Cố Minh ôm lấy eo cô. “Để Từ Khiêm lên tiếng trước đã, sau đó em lên tiếng sau”. Như vậy mới tốt, nếu không thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.

“Vâng”. Nhưng cô ấy lại nhìn điện thoại mãi. Cũng rất không vui.



“Từ Khiêm sẽ giải quyết nhanh thôi, tuy nhà họ Lục đã lên tiếng nhưng vẫn cần Từ Khiêm xác nhận, nếu em mà lên tiếng trước thì mọi người sẽ nói em và cô ấy là bạn thân, nhưng mà em lại bị Nghi An uy hiếp cho nên mới bênh vực. Lúc đó mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều”. Cố Minh giải thích thêm, anh ôm cô vào lòng anh. “Ngủ đi em”. Đêm nay anh quấn lấy cô cả đêm, Thanh Thanh cũng mệt rồi.

“Em ngủ không được”. Thanh Thanh hơi nhổm người dậy, tay chống lên ngực Cố Minh. “Em chưa bao giờ trách Nghi An hay nhà họ Lục cả”.

“Anh biết, nhưng mọi người lại không nghĩ như vậy”. Anh đưa điện thoại ra, chỉ vào một bình luận đang hót phía trên. “Người này rõ ràng muốn cho em và Nghi An xích mích với nhau”.

Thanh Thanh gật đầu. “Anh điều tra xem là ai đi anh, sau đó ném vào tù luôn”. Cô ấy nói như đúng rồi!

“Vậy thì anh được trả công như thế nào đây nhỉ.” Cố Minh hỏi cô, tay anh di chuyển lên eo Thanh Thanh.

“…công cái đầu anh! Muốn chết hả”. Thanh Thanh lấy tay anh ra khỏi người mình. “Eo em sắp gãy luôn rồi”.

“Vậy sao”. Cố Minh cởi áo ra kiểm tra nhưng bị Thanh Thanh ngăn lại.

“Đừng mà…”.

“Vậy thì ngủ cho anh, nếu không anh lại cho rằng anh phục vụ em không tốt, chưa thoả mãn em, nên em không chịu ngủ”.

“…”. Thanh Thanh phồng má nhìn anh như nhìn một tên lưu manh!

Không nhắc thì thôi chứ khi anh nói đến, Thanh Thanh mới thấy buồn ngủ, vội vàng đi ngủ nếu không mai sẽ thành hai con gấu trúc nữa.

Cô vẫn không quên mặc lại quần áo, đề phòng anh lại hoá thú tính. Cả người cô rã rời luôn rồi!!!

Chỉ sợ anh làm nữa thì cái thân xác nhỏ này sẽ chết luôn quá!

Thấy cô ngoan như vậy thì Cố Minh vui vẻ. “Ngủ ngon bé yêu.” Cố Minh nằm cạnh cô, ngủ rất ngon. Được ăn thịt no nê, lại ôm người đẹp mà ngủ tinh thần sung sướng phấn khích lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK