Thanh Thanh tốt nghiệp đại học xong, liền muốn học thêm lên nữa.
Cố Minh cũng không phản đối.
Thế là cô ấy cùng với Cố Hân hai người nắm tay nhau đi học lên thạc sĩ.
Chỉ còn có mỗi Giản Ái ở lại trường học học đại học năm cuối mà thôi.
Nhưng cuối cùng Thanh Thanh và Cố Hân quyết định đợi Giản Ái học xong thì học lên chung luôn với nhau.
Ở đại học, Giản Ái học cùng với Tuyết Thanh, tuy không học chung nhưng họ thường xuyên gặp nhau.
Nhân khí của Tuyết Thanh ở đại học rất tốt. Thường xuyên có bạn học theo đuổi, nhưng khi thấy một người đàn ông dẫn theo ba đứa con nhỏ thì lại cạn lời.
Thì ra cô học lại đại học mãi là vì bận sinh con.
Cố Hân bế cháu gái mình lên chơi, bé gái đã được ba tuổi, rất tinh nghịch lại nói lênh thuyên.
Hai bé đều biết mẹ bệnh nên vẫn nằm ngủ, hằng ngày Nghi Niệm sẽ đọc truyện cổ tích cho mẹ mình nghe. Chữ của trẻ con chữ nghe được chữ không? Nhưng Từ Khiêm luôn quay lại những đoạn video đó để rồi sao này đợi Nghi An tỉnh lại thì cho cô ấy xem.
Con trai của Giản Ái tên là Cảnh Tinh, Tinh trong tinh anh. Cậu bé thường xuyên chạy đến chơi cùng với hai bạn nhỏ cùng lứa tuổi với mình.
Vì là con nhà lính, nên từ lâu cậu bé đã được ba mình dạy bảo rất kỹ. Nên so với An Nghiêm thì lớn hơn rất nhiều.
.....
Tại uỷ ban nhân dân
“Thanh Thanh. Cuộc đời anh chỉ hối hận duy nhất một điều”.
“Đó là quen biết em quá trễ, nhưng thật may, chúng ta là của nhau. Những phút giây bên em, anh luôn trân quý. Thanh Thanh, anh biết em không thích xa hoa, hôm nay Cố Minh anh không đèn không hoa. Anh chỉ có một chiếc nhẫn bình thường để cầu hôn em”.
Đứng trước cửa uỷ ban nhân dân, Cố Minh quỳ xuống chân thành cầu hôn cô.
“Thanh Thanh, hãy để quãng đời còn lại của em cho anh chăm sóc em được không em?”.
“Được”. Thanh Thanh đưa tay mình ra để anh đeo nhẫn, sau đó họ đi đến uỷ ban nhân dân để làm thủ tục kết hôn.
Bước ra khỏi uỷ ban, Thanh Thanh không giấu được nụ cười bên môi mình.
“Cố thiếu phu nhân. Chúc mừng em”.
“Đáng ghét.” Thanh Thanh nhìn tờ giấy đăng ký vui không thôi. Cô từ nay đã là vợ hợp pháp của anh rồi.
Vui thật.
- ----
Chuyện còn vui hơn nữa ngoài việc Nghi An tỉnh dậy.
Trước mắt cô ấy là một màu tráng xoá.
Nghi An xoa đầu mình. Đau quá.
Dùng sức một chút thì lại mệt mỏi thêm. Cô muốn ngồi dậy nhưng khômg có sức, đúng lúc có một người đàn ông bước vào.
“Hửm? Tỉnh rồi à”. Thanh Giao đi lại kiểm tra cho Nghi An. “Thấy rõ tôi không”.
Nghi An gật đầu, muốn nói nhưng chỉ phát ra tiếng khàn khàn.
“Không vội, cô mới tỉnh dậy, đừng nói nhiều”. Thanh Giao làm một loạt động tác kiểm tra.
“Con tôi đâu? Từ Khiêm nữa”.
“Đi chơi với hai tiểu thiếu gia rồi”. Thanh Giao cười. “Con của cô rất thông minh. Dẫn đầu một đám nhóc con”.
“Vậy sao. Con tôi mà”.
“Tỉnh lại thì tốt, quan sát thêm đã, đợi độc ép ra hết mới được”. Thanh Giao rút một ống máu.
Việc Nghi An tỉnh dậy, Từ Khiêm là người biết đầu tiên, khi đó anh đang đưa hai con đi học, thì nhận được tin, liền không đưa đi nữa, quay xe 180 độ đến Thanh Nguyệt đường.
Hai đứa nhỏ cũng rất vui, trên đường đi cứ tiếu tít mãi thôi, hào hứng được gặp mẹ.
Nhưng…khi đến bệnh viện rồi, bọn nhóc lại không vui, vì ba không quan tâm đến chúng.
Vừa mới đến bệnh viện, ba liền bỏ chạy ra khỏi xe và không hề ngó ngàng gì đến hai nhóc cả.
Hai đứa cũng đã quen với việc này rồi, nên tự tìm đường đi xuống khỏi xe.
Sau đó lại ton ton đi đến phòng bệnh của mẹ.
Bọn nhóc phải mách mẹ mới được, cho mẹ la ba một trận thì mới được.
Hừ.
Hai chị em nắm tay nhau đi vào.
....
“An An”. Từ Khiêm xông vào.
“Từ từ”. Nghi An cười. “Cứ như vậy đó còn đâu là thầy Từ nghiêm túc”.
“Đồ xấu xa nhà em”. Để anh đợi em lâu như vậy.
“Mà hai con đâu anh”.
“…”. Ờ nhỉ? Từ Khiêm lúc này mới nhớ ra là mình còn có con?
“Mẹ…bọn con nhớ mẹ”. Hai nhóc chạy ùa vào.
Ha ha.
Một nhà bốn người cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau rồi. Còn gì hạnh phúc hơn.
Sau đó bọn nhỏ luyên thuyên kể tội ba mình đã bỏ rơi chúng như thế nào cho mẹ mình nghe.
Khụ khun…
“Em cẩn thận”. Vì vui quá nên Nghi An ho mấy tiếng, anh vội vàng rót nước cho cô, sau đó thì nghĩ ngơi.
Bọn nhỏ hiểu chuyện, nên không phiền mẹ nữa.
- -----
“Em khoẻ hơn đêm qua nhiều rồi. Thuốc của họ thật hay”. Nghi An thấy mình ngủ một đêm, không còn mệt mỏi như đêm qua. Tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Cô ấy nói quan sát thêm vài ngày, em đỡ hơn thì mình về nhà”.
“Được”. Nghi An vẫn muốn ở nhà của họ hơn.
Mẹ Lục khóc nức nở khi thấy Nghi An đứng dậy tự mình đi lại bà. Tỉnh rồi.
Bà với chồng mình với ông Lãnh, ba người ôm lấy Nghi An mà khóc.
Nghi An cũng khóc theo họ.
Được mọi người yêu thương, quả thật là một đều rất tốt.
Sau đó bà lấy cháo cho Nghi An ăn. Ngồi ở đó đến trưa, Nghi An uống thuốc xong thì lại ngủ.
Bà ngồi ở bên cạnh xem cô ngủ. Vẫn như lúc còn bé.
Bà may mắn có được hai người con gái để yêu thương, là một điều rất tốt. Bà không mong gì hơn.
......
Mỗi ngày đều có người đến kiểm tra sức khoẻ cho Nghi An, đến nay cô tỉnh lại đã được ba ngày rồi.
Mọi thứ đều rất ổn.
“Được rồi. Xem ra Lục tiểu thư đã rất tốt rồi”. Thanh Nguyệt đến kiểm tra. “Hôm nay quan sát thêm đã, mai mà không có vấn đề gì thì được về rồi”.
“Cảm ơn cô”. Nghi An cười nói.
“Nên làm mà”. Thanh Nguyệt kiểm tra xong thì rời đi, hôm anh Nghi An đã tự mình đi xuống giường được. Cô được Từ Khiêm dìu đi tham quan Thanh Nguyệt đường này.
Nơi này được thiết kế theo phong cách hiện tại, không phải bệnh viện cũng không phải nhà thuốc theo lối Trung.
Sau khi hỏi thăm thì Nghi An cũng biết được, không phải bệnh nào họ cũng nhận. Vì Thanh Nguyệt đường chữa trị bằng các phương pháp khác người, thuốc họ sử dụng gần như không một ai có được.
Trong phòng trưng bày thuốc, Nghi An thấy có rất nhiều loại thuốc quý hiếm. Thiên Sơn Tuyết Liên này đã cứu mạng cô ấy trong lúc nguy cấp, Hạ Thảo lửa, Mộc Hà Thảo, Hương Chi Thảo,….bọn chúng luôn có thuốc và công dụng được ghi trên đó.
Duy chỉ có một loài là Bích huyết chân tình thất diệp hoa chỉ có tranh phác hoạ mà thôi.
1000 năm mới nở, cần máu người để cho hoa nở.
Nghi An sờ lên Bích huyết chỉ biết nó rất đẹp.
Sau đó cô ấy đi đến phòng khám. Thấy Thanh Nguyệt đang bận rộn.
“Tạ ảnh đế”. Nghi An liền kêu lên, anh ta quay lại nhìn thì chỉ thấy một cô gái nhìn mình.
“Cô là…”.
“À tôi….tôi…”. Nghi An hơi ngập ngừng.
“Em ấy là fan của anh”. Từ Khiêm lên tiếng. Nghi An gật đầu.
“À…”. Anh chưa gặp họ bao giờ mà?
“Anh có người nhà ở đây sao ạ”.
“Ừm, cháu trai của tôi bị thương, nhờ Ngô Khiêm nên mới biết và được giúp đỡ”. Tạ Giản nói. ”Cô cũng bị thương hả?”.
“Phải, vợ tôi mới khoẻ lại”.
“À…thôi tôi xin phép”.
“Vâng”.
“Em biết anh ta à”. Từ Khiêm hỏi.
“Biết, khi trước đó, em và anh ta có đóng phim chung, bộ Hoa trong mộng”. Nghi An cười rồi rời đi. “Con người của anh ấy rất tốt”.
“Anh biết, nếu không thì sẽ không được đưa đến nơi này”. Từ Khiêm dìu cô đi ra.
“Đúng vậy, nếu không vì chúng ta có mối quan hệ với em Tuyết Thanh có lẽ sẽ không đến được”.
Thanh Nguyệt đường này rất đẹp, mọi thứ đều có từ tây y cho đến trung y, cộng thêm việc cơ sở vật chất của họ đứng đầu nhất, nên tình hình trị bệnh ở đây luôn rất tốt.
Có những thứ mà cô chưa từng thấy trên đời này.
Nếu như không tận mắt thấy, thì Nghi An sẽ không tin những vị thuốc quý này lại có trên đời.
Thật mở mang tầm mắt.
Cũng rất đáng cho cô học hỏi thêm những điều hay và thú vị này. Học những thứ mới mẻ luôn là những điều quý giá của con người chúng ta.