Lục Nghiên Trung và Cố Hân hôm nay lại đi bệnh viện một lần nữa.
Lục Nghiên Trung đang bước vào trong giai đoạn điều trị tay của mình, lúc nào Cố Hân cũng ở bên cạnh anh không rời một bước.
Cô ấy luôn ghi chú lại những ngày mà anh phải điều trị, vì sợ mình quên đi.
Tay của anh đã mất đi cảm giác nên điều trị rất khó và rất khó nói có thể chữa lành hay không.
Các bác sĩ cũng đã chăm cứu cho anh rất nhiều, sau hơn ba lần phẫu thuật thì vẫn cứ như vậy, tình hình vẫn không được khả quan cho lắm.
Vết đạn cộng với việc gân tay đã bị đứt. Mặc dù bác sĩ đã nối lại, nhưng vẫn phải chờ đợi mà thôi.
“Thở dài mãi”. Nghiên Trung xoa đầu Cố Hân. “Như một bà cụ non rồi”.
“Chúng ta đi nước ngoài nhé anh.” Cố Hân đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nếu bác sĩ trong nước không hiệu quả thì đi ra nước ngoài vậy.
Biết đâu có kết quả tốt hơn thì sao.
Cố Hân cũng đã liên lạc với Thanh Nguyệt nhưng vẫn nhận được lời từ chối vì cô ấy đang bận, nên tạm thời sẽ không đi được.
Hai người từ trong bệnh viện đi ra, Cố Hân thật sự không vui. Mặc cho anh dỗ dành nhưng vẫn rất buồn.
Anh đương nhiên muốn tay mình khỏi hẳn, nhưng vẫn không có cách gì cả.
Có lẽ anh nên mặc cho số phận vậy.
Đúng lúc đó thì một dàn xe đi đến, Lục Nghiên Trung theo quán tính để Cố Hân ở phía sau lưng mình. Người bước xuống xe là một người đàn ông xa lạ.
Nhưng Cố Hân đã từng gặp rồi. Là Thanh Giao ở bên cạnh Minh Hoàng Lễ.
Sau đó người đi xuống chính là Thanh Nguyệt mà họ đã nhiều lần tìm, trên tay Thanh Nguyệt cầm theo một hộp thuốc.
“Mời anh Lục đi theo chúng tôi một chuyến, ở đây vốn không có đủ thiết bị để trị thương cho anh”. Thanh Nguyệt lên tiếng nói.
“Được được.” Cố Hân gật đầu. Vội vàng đi theo họ.
Anh được trị khỏi rồi! Cố Hân thật sự rất vui, vui đến mức không kìm được nước mắt của mình.
Lục Nghiên Trung bên cạnh giúp Cố Hân lau đi nước mắt đó.
Đúng là Thanh Nguyệt thật sự rất bận, nhưng khi hết bận thì đi đến tìm Lục Nghiên Trung ngay. Nghe nói tay của anh ta thật sự không ổn rồi. Nếu để lâu thêm có lẽ sẽ phải cắt bỏ nó.
Bọn họ lái xe đi đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh, mồ hôi trên tay Cố Hân rơi xuống, cô ấy lại bất an rồi. Bọn họ đã đi rất xa rồi?
“Cố tiểu thư đừng lo, đường núi khó đi, hơi xa một chút sẽ nhanh đến thôi”. Một thuộc hạ lái xe nói.
Bọn họ không đi chung xe với Thanh Nguyệt, chỉ được một người lái xe đưa đi mà thôi.
Cố Hân nghe nói như vậy thì mới thả lỏng một chút. Không sao cả đường đi có khó cỡ nào thì chỉ cần Nghiên Trung khỏe mạnh là cô chịu được hết thảy.
“Đừng sợ, anh ở bên em”. Lục Nghiên Trung ôm cô vào lòng. Hôn lên trán an ủi Cố Hân đang sợ hãi.
Hơn hai tiếng ngồi trên xe rốt cuộc cũng đã đến nơi, đó là một khu rừng, chỉ có duy nhất một căn nhà mà thôi.
Phải nói đây chính là một trang viên mới đúng.
Thanh Nguyệt và Thanh Giao cũng đã bước xuống xe.
“Đây là khu nghĩ dưỡng của lão đại chúng tôi, ở nơi khác không thích hợp cho anh Lục nghĩ ngơi, nên phải đến đây”. Thanh Nguyệt giải thích với họ.
Sau đó thì vừa đi vừa nói.
Trang thiết bị ở bệnh viện, đúng là không giúp anh trị khỏi được.
Thanh Nguyệt đưa anh vào một căn phòng với đầy đủ thiết bị, Cố Hân đứng bên cạnh nhìn theo những động tác của Thanh Nguyệt.
Cô ấy cắt bỏ một cánh tay áo của Lục Nghiên Trung, sau đó thì đưa cánh tay của anh vào máy chụp hình, để xem xét vết thương.
Sau đó thì lấy một ống máu ngay cánh tay của anh để xét nghiệm.
Thanh Nguyệt bảo là mười phút sẽ có kết quả rồi mới có kết luận.
Cô ấy rời đi, để lại Cố Hân và Nghiên Trung ngồi trong phòng đó.
Họ chỉ biết chờ đợi mà thôi. Hơn mười phút trôi qua thì Thanh Nguyệt cầm giấy xét nghiệm đi đến, có hai người thuộc hạ đẩy xe đẩy với những kim châm đi đến.
“Tình hình của anh hơi phức tạp, tuy bác sĩ đã nối gân lại, nhưng do vết đạn đã ghim sâu vào. Cho nên khi tôi châm cứu nếu có đau thì anh chịu đựng một chút”. Thanh Nguyệt nói.
“Được”. Lục Nghiên Trung gật đầu.
Sau đó thì thuộc hạ mời Cố Hân rời đi, cô ấy không muốn đi, chỉ muốn ở cạnh Lục Nghiên Trung mà thôi. Thanh Nguyệt thấy vậy thì cũng không ép, nhưng không được làm ồn, tránh làm ảnh hưởng đến cô là được.
Cố Hân gật đầu, ở bên cạnh anh là đủ rồi, cô không cần gì thêm đâu.
“Máu của phu nhân chúng tôi, tôi sẽ tiêm nó vào trong gân tay của anh”. Thanh Nguyệt lấy ra một óng máu sau đó thì tiêm vào tay cho Lục Nghiên Trung. “Đừng lo, chúng tôi không hại anh”.
“Tôi biết, cho tôi gửi lời đến phu nhân của các người, cảm ơn”.
Thanh Nguyệt ừ một tiếng, sau đó thì đợi hơn năm phút đến khi xem xét trong máy đo thì mới châm cứu cho anh.
Rồi lần lượt cắm các mũi kim vào cánh tay của anh, Cố Hân nhìn mũi kim đó mà sợ hãi không thôi. Nhưng anh vẫn rất bình thường.
“Tôi sẽ để ở đây một lúc, tình hình của anh …tôi cần xem xét kỹ hơn một chút.”
“Được”.
Thanh Nguyệt rời đi, cô ấy cần báo lại tình hình của anh Lục đây cho phu nhân biết.
Lúc này Tuyết Thanh cùng với Minh Hoàng Lễ đang trên đường đi đến, nhận được điện thoại của Thanh Nguyệt nói máu của cô không đủ nên muốn xin thêm. Minh Hoàng Lễ nghe nói xin thêm máu của bé con thì từ chối ngay tức khắc.
Nói nghe dễ lắm, bé con nhà anh chịu đau anh hiểu cho, Minh Hoàng Lễ muốn ích kỷ.
Tuyết Thanh lại không cho là như vậy, cứu người là chuyện tốt. Chỉ có một chút máu thôi, nên cô cũng không đáng lo.
Khi đến nơi thì cô trực tiếp đi theo Thanh Nguyệt vào phòng để cho Thanh Nguyệt lấy máu.
Minh Hoàng Lễ đau thấu tim gan của mình. Sau khi có thêm một ống máu của Tuyết Thanh đưa đến thì Nghiên Trung bỗng nhiên nhíu mày, tay anh có cảm giác rồi.
“Hơi đau”. Lục Nghiên Trung nói với Thanh Nguyệt.
“Ừm. Sẽ còn đau thêm, tôi cắm sâu một chút, anh đợi khoảng hai mươi phút nhé”.
“Được”.
Nghe Lục Nghiên Trung nói đau thì Cố Hân sung sướng vô cùng, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Khi Thanh Nguyệt cắm kim vào sâu hơn thì Nghiên Trung nhíu chặt chân mày mình hơn, không đợi đến hai mươi phút, mới có năm phút thôi thì anh đã có cảm giác rất đau rồi.
Thấy mồ hôi trên trán anh càng lúc càng nhiều thì Cố Hân lấy khăn tay giúp anh lau nó đi, tiện thể cho anh uống một ít nước.
Chăm sóc anh rất tốt.
Trải qua hơn hai mươi phút châm cứu, Thanh Nguyệt cũng lấy các mũi kim xuống hết. Rồi thu xếp đồ đạc của mình lại.
Khi cô ấy tháo kim ra thì Lục Nghiên Trung lại không cảm nhận được gì ở cánh tay phải này của mình cả, nên đã hỏi Thanh Nguyệt.
Nhưng cô ấy chỉ cười. “Phải châm cứu đến lần thứ bảy thì mới có kết quả, ba ngày tôi sẽ đến một lần kiểm tra cho anh, sau ba lần châm cứu, khi đó có kết quả hay không thì mới biết được”.
“Cảm ơn cô”.
Thanh Nguyệt gật đầu rồi rời đi ngay, Cố Hân dìu anh ngồi dậy. Sau đó cẩn thận mặc lại áo. Khi cắt áo của Lục Nghiên Trung thì Thanh Nguyệt đã giúp họ chuẩn bị quần áo mới.
Tốt quá. Cố Hân vui mừng không thôi. Vội báo tin cho mọi người trong nhà biết. Nhìn Cố Hân như vậy, lòng Nghiên Trung càng thêm rung động.
“Cảm ơn em đã đến bên anh. Cố Hân.” Anh hôn lên tay của cô. Rồi lại đến môi. Anh ngồi cô đứng họ cứ thế mà hôn nhau ở trong phòng đó.
Càng hôn cô, anh không thể khống chế được mình mà lần mò đến người của Cố Hân theo thói quen. Anh bế cô ngồi lên đùi mình. Bàn tay men theo vạt áo của Cố Hân mà vuốt ve da thịt của cô.
Cúc áo bị anh mở tung ra. Không nhịn được mà vươn tay cởi áo lót của cô xuống. Cứ thế mà ngậm m.út đôi nhũ hoa.
“Đừng mà anh…”. Cố Hân bừng tỉnh lại. Đây đâu phải nhà họ!
“Ngoan. Chiều anh đi em”. Lục Nghiên Trung mò đến váy của cô, kéo quần lót xuống.
“Người ta vào không anh…”. Cố Hân rất sợ.
Anh quên mất nữa. Thở dài một hơi, cả tuần rồi Cố Hân tới kỳ nên họ không ân ái được, hiếm khi bây giờ có cơ hội thì lại không thể.
Anh giúp cô mặc lại váy rồi họ rời khỏi phòng đó. Minh Hoàng Lễ cũng rất chu đáo thu xếp cho anh một căn phòng khác, cũng không cho người làm phiền.
Khi vào đến phòng thì Lục Nghiên Trung lại cởi váy trên người Cố Hân xuống rồi đè lên cô mà hôn khắp người.
“A…”. Cố Hân rên lên.