Ông Từ vốn khoẻ mạnh đột nhiên tức giận vì ngất xỉu, sao đó mới phát hiện ra mình bị suy tim.
Bác sĩ có nói nếu để ông kích động thêm nữa, chắc chắn sẽ chết sớm mà thôi.
Trần Hà sợ hãi không thôi. Nhưng cảm thấy không phải lỗi của mình mà chỉ do Nghi An đó.
Bốp.
Nhìn thấy Nghi An ngồi một góc đợi ông đi ra, tâm tình đầy lo lắng, bà ta liền đi lại, nhanh tay tát cho Nghi An một bạt tai.
Nghi An vốn đang không để ý vì mải suy nghĩ việc ông Từ bệnh nặng nên khi bị đánh cô mới giật mình.
Máu từ khoé môi của cô liền chảy ra.
“Con đ.ĩ đ.iếm. Chính mày hại chết chồng tao”. Bà ta xông đến đánh Nghi An. “Chính là mày hại gia đình tao, đồ sao chổi. Con khốn. Đồ đ.ĩ”.
Bốp bốp.
Bà ta đánh túi bụi vào người Nghi An.
Oa oa.
Oa oa
Hai đứa trẻ thấy mẹ mình bị đánh thì chỉ biết khóc.
“Đồ con hoang! Khóc cái gì hả. Bọn bây im hết cho tao, nếu không tao giết chết hết”. Bà ta chỉ vào bọn trẻ đang khóc.
Bốp.
Nghi An bị đánh cũng không nói gì. Nhưng khi bà ta mắng con mình là con hoang thì liền tát cho Trần Hà một bạt tai, ngã chới với về phía sao.
“Mẹ”. Từ Khiêm mới chạy đi làm xong thủ tục nhập viện cho ba mình, sao đó chạy ra xem thì thấy Nghi An đánh mẹ mình.
Bên cạnh đó hai đứa con nhỏ khóc đến đau lòng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
“Mẹ đây. Con ngoan nhé”. Nghi An nén lại uất ức, ôm hai đứa nhỏ lên mà dỗ nó.
“Ba đây con”. Ánh mắt Từ Khiêm đỏ lên vì đau lòng cho cô. Giúp cô dỗ con nín khóc.
Anh còn thấy hai má cô đỏ bừng, in hẳn năm dấu tay, khoé môi còn dính máu. Trái tim anh thắt lại.
Oa oa.
Hức hức.
Bé gái thấy mẹ mình bị đánh sợ hãi không thôi, khi được mẹ dỗ thì vùi mặt nhỏ nhắn mà khóc.
Những ngón tay nhỏ xíu, nắm chặt cổ áo của Nghi An, như thể sợ mẹ mình buông mình ra. Bé trai cũng khóc rất hăng, được ba dỗ nhưng vẫn không chịu nín, chỉ vươn tay xin mẹ bế.
“Ngoan. Ba thương”. Từ Khiêm không muốn để Nghi An phải thêm mệt nhọc. “Mẹ đang dỗ chị, ngoan nào”.
Oa oa.
Hức hức… hức…
“Mẹ đây con”. Dỗ bé gái xong. Nghi An đặt con lên vai mình rồi đưa tay bế thêm bé trai. Thân là làm mẹ thấy con mình khóc đến đau lòng cô chịu không nỗi.
Từ Khiêm thấy vậy liền đưa con cho Nghi An dỗ, anh cũng giúp cô vỗ nhẹ lưng con trai.
“Mẹ…”. Bé trai kêu mẹ mình. “Sợ…”.
“Ngoan… mẹ đây đừng sợ”. Nghi An lau nước mắt cho con mình xong khẽ cười. “Mẹ cưng hai đứa nhất”.
Cũng không để ý đến Từ Khiêm thêm, cô bế hai đứa con rời đi.
“An An…”. Từ Khiêm muốn chạy theo nhưng bị mẹ mình ngăn lại.
“Con vì con khốn đó mà bỏ rơi mẹ mình?”. Bà ta chỉ vào vết thương trên mặt. “Con nhìn thấy nó đánh mẹ mình cũng không ngăn cản”.
“Đủ rồi”. Nghi An quay lại nhìn bà ta. “Trần Hà. Tôi nói cho bà biết lần cuối cùng này thôi, tôi mà còn nghe bà nói lời không hay về con tôi thì tôi nhất định sẽ không tha cho bà đâu. Họ Từ bà cao sang quá, vậy thì đem về mà cút đi. Bà đây không cần các người”.
Chỉ vì muốn cho Từ Khiêm không lo lắng, nên cô mới chấp nhận nhịn lấy. Nhưng không phải nhịn thì sẽ chịu được hết mọi việc.
Việc gì cũng có giới hạn của nó.
Giới hạn của Nghi An chính là hai đứa con của mình. Động đến con cô! Chính là động đến coi. Nhất định sẽ không tha cho họ.
“Mày…mày còn dám nói với tao như vậy hả. Con đ.ĩ”.
“Mẹ! Đủ rồi”. Từ Khiêm nói với bà. “Mẹ để cho con yên được không?”.
“Con..”.
Nghi An quay người rời đi.
“Mẹ…ba không về với mình sao ạ”. Bé gái hỏi Nghi An.
“Không. Ba con bận chăm ông nên không về được, ông khoẻ lại thì ba mới về. Mình về nhà đợi ba”.
“Dạ…”. Bé gái gật đầu. Chạm nhẹ lên mặt mẹ mình. “Mẹ có đau không”.
Từ Khiêm nhắm mắt lại khi nghe con gái mình hỏi Nghi An như vậy. Đau chứ sao không. Nhưng Nghi An lại lắc đầu. Cô còn nói không đau.
Hai đứa con thấy vậy thì mỗi đứa hôn một bên má của Nghi An. Còn thổi phù phù. Như thường ngày Từ Khiêm vẫn làm cho cô.
“Ba…ba…tụi con về nhà đợi ba nhé”. Bé trai vẫy tay với anh, chị gái cũng vẫy theo, hào hứng đòi đợi anh ở nhà.
“Ừm về nhà đợi ba”. Giọng anh hơi khàn.
Giờ phút này anh thấy mình không bằng con mình. Không xứng đáng làm cha làm chồng.
Anh không xứng một chút nào cả.
“Em không sao. Anh lo cho ba ổn rồi về. Con em lo được”. Nghi An nói với anh. “Đừng lo”. Sao đó thì triệt để rời khỏi bệnh viện.
Đợi ba mẹ con đi rồi. Từ Khiêm mới dần bình tĩnh lại. Đám đông dần tản đi.
Thích quay thì cứ quay đi, anh cũng không quan tâm nữa mệt rồi. Nhà này không sớm cũng muộn thì sẽ lụi bại mà thôi chỉ là không biết khi nào.
Trần Hà thì thấy Nghi An rời đi thì nghiến răng ken két đầy tức giận. Bà ta còn định hôm nào sẽ đến nhà trị tội cô một hồi lâu nữa.
Nó đúng là một con khốn!
Đồ không biết liêm sỉ.
Con mụ kia dạy nó tốt thật, ném cả liêm sỉ đi rồi chỉ giỏi đeo bám con trai bà.
Từ Khiêm nhìn bà rồi khẽ lắc đầu, anh cũng đi vào xem ba mình.
- -----
Nghi An về nhà cho hai con uống sữa xong thì nghĩ ngơi.
Không biết anh đã ăn gì chưa nữa.
Nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần tám giờ tối.
Cạch.
Cô định gọi cho anh thì thấy phòng đã mở cửa, là Từ Khiêm đi về.
“Ủa? Sao anh lại về rồi? Ba tỉnh chưa anh”.
“Tỉnh rồi em. Con ngủ chưa em”.
“Nó mới ngủ”.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không? Anh đợi em ở thư phòng nhé”.
Sao đó anh đi ra khỏi phòng.
“…”. Nghi An. Anh lại có chuyện gì à? Sau đó cũng đi theo anh. Từ Khiêm đứng bên ngoài lan can, gió lạnh thổi bay mái tóc của anh cho nó rối tung lên.
Đã rất lâu rồi cô chưa thấy anh hút thuốc, nhưng hôm nay anh lại hút rất nhiều.
Anh chất chứa đầy những tâm sự.
“Anh sao vậy ạ”. Nghi An thoát áo cho anh. “Trời lạnh vào nhà đi anh”.
“An An. Anh có lỗi với em”.
“Không có”. Nghi An lắc đầu. “Anh vốn rất tốt, chưa từng có lỗi với em”. Sao đó thì kéo anh vào nhà để nghĩ.
Từ Khiêm vẫn không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn Nghi An đang lo toan mọi chuyện.
“Em vốn không mang thai được nữa”. Từ Khiêm bất ngờ lên tiếng.
“???”. Nghi An đang đi thì dừng lại. Nhìn anh khó hiểu.
“Khi em ngã xuống bậc thang, tình hình đã nguy hiểm, vì cứu em nên đã dùng đến Thiên Sơn Tuyết Liên để cứu em”. Từ Khiêm nói. “An An. Chúng ta chỉ có hai đứa con”.
Nghi An trợn mắt nhìn anh một cách ngạc nhiên. Như thể không tin đây là sự thật.