Mục lục
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bịch bịch bịch. . . , tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nằm trên giường, Ngu Cơ thầm vui mừng trong lòng, Vương đến rồi, Vương đến rồi, rốt cuộc ngài cũng đến nhìn mình! Ả không khỏi kích động, suýt chút nữa đã quên mất mình đang giả vờ bệnh.

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, tiếp đó là giọng nói cung kính của quản gia Lâm truyền vào: "Phu nhân, chủ nhân phái một vị đại phu tới xem bệnh cho phu nhân."

Cái gì? Vương không đến, lại phái đại phu tới?

Ngu Cơ lập tức ngồi bật dậy, căm phẫn nhìn đám người quản gia Lâm đang đứng ngoài cửa.

"Vương đâu, Vương đâu, vì sao Vương không đến?" Ả gào to.

"Phu nhân, Vương ở bên tiểu thư, bảo tôi tìm đại phu cho phu nhân, có lẽ Vương sẽ tới sau." Quản gia Lâm đầu đầy mồ hôi, không biết phải làm gì với nữ nhân này nữa.

Rõ ràng là không bị bệnh, còn muốn giả vờ, ả nghĩ Vương bất tài, không biết lòng dạ của ả sao?

Ngu Cơ giận run, nhưng chẳng có cách nào, Vương không đến, ả cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng ả phát hỏa, ném vài món đồ về phía bọn họ, rồi hét lên: "Các ngươi đi, các ngươi đi đi, đừng đến làm phiền ta nữa."

Đám người quản gia Lâm mong còn không được, đâu dám nhiều lời, vội vã rời đi. Đứng ngây người thêm chút nữa thì bọn họ đều điên hết.

"Anh đi thăm cô ấy đi, cô ấy khó chịu cần người chăm sóc đó." Sau khi nghe quản gia Lâm báo lại, Lý Quả lập tức nói. Không phải vì quan tâm người kia, mà vì cô không muốn ở cùng anh ta, chỉ mong Mặc Nhật Tỳ đi nhanh thôi.

Sao Mặc Nhật Tỳ lại không biết suy nghĩ của cô, hắn cũng hiểu rất rõ lòng dạ của người trên lầu, cho nên hắn chỉ mỉm cười, thản nhiên nói: "Quản gia Lâm, mời bác sĩ tới khám cho cô ta, nhớ dùng thuốc tốt nhất."

"Vâng, chủ nhân." Quản gia Lâm vội vàng đáp, rồi lập tức đi làm.

"Anh không đi à?" Lý Quả kinh ngạc, khó hiểu nhìn Mặc Nhật Tỳ.

"Vì sao phải đi?" Hắn hỏi lại cô.

"Cô ấy là của anh. . . Cô gái." Lý Quả nghĩ ngợi một lúc, mới nói.

Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Cho nên, tôi hiểu rõ cô ta."

Thật ra, phải nói là, trong phạm vi nơi này, không gì có thể thoát khỏi mắt thần của hắn, tất cả hắn đều biết rõ trong lòng.

Hiểu cô ấy? Cho nên mới không tới thăm người ta? Đây là cái logic quỷ quái gì thế?

Cô không hiểu, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, bởi vì không liên quan đến mình, cô cần gì phải nhiều lời chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK