Mục lục
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Quả dĩ nhiên cũng biết gần đây thức ăn càng ngày càng kém, ban đầu đồ ăn đều giống như lúc còn ở cung Phượng Thê, nguyên nhân chủ yếu chính là vì bé con, sau thì càng ngày càng ít, rau xanh càng ngày càng nhiều, cuối cùng chính là như bây giờ, toàn bộ là đồ chay.

“Thôi, không sao đâu, ăn thịt nhiều cũng không tốt, ăn rau xanh đâu có tệ nhỉ.” Cô an ủi Hoàng Nhi, dù sao đã ăn quá nhiều sơn hào hải vị, thay đổi thành đồ ăn chay như vậy ăn cũng ngon mà, cô cảm thấy không sao cả.

Thế nhưng, Tri Vũ và quản gia Lâm lại liếc nhau một cái, bởi vì vừa rồi bọn họ biết được tin, từ hôm nay trở đi, sẽ không giúp bọn hắn nấu ăn nữa, chỉ ném đồ sống cho bọn họ, để bọn họ tự làm.

“Tiểu thư...” Hoàng Nhi còn muốn nói thêm gì, nhưng bị Tri Vũ kéo giật lại, ý bảo nàng đừng nói nữa.

Bé ngồi ở trên ghế gần đó, ánh mắt nhanh như chớp giật nhẹ một cái, sau đó không nói gì cả. Dù sao chỉ cần mẫu hậu có thể chịu đựng được, không cảm thấy uất ức, bé có thể làm như không thấy.

“Làm sao vậy? Có phải còn có chuyện gì tôi không biết chăng?” Lý Quả có ngốc cũng nhìn ra được chút gì đó từ nét mặt, hành động của Tri Vũ và quản gia Lâm, không khỏi nghi ngờ hỏi.

“Tiểu thư, không có gì đâu.” Tri Vũ vội vàng nở nụ cười đầy mặt nói rồi vùi đầu ăn cơm.

Vì thế mà ánh mắt cô hạ trúng trên người quản gia Lâm, nhìn lướt qua bọn họ rồi lại nhìn về phía quản gia Lâm: “Quản gia Lâm, ông cũng biết tôi không phải là kiểu người không thể chịu khổ,-lelejquidonnn- tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân cao quý trước mặt mọi người, mọi người đều giống nhau, có chuyện gì thì đừng có gạt tôi, các người chịu khổ sở, tôi luôn cảm thấy rất khó chịu.”

Quản gia Lâm gật gật đầu, ông ta biết là tiểu thư nói đúng, hơn nữa ông ta càng biết tiểu thư không phải là người như thế, vì thế ông ta cung kính nói: “Tiểu thư, gần đây họ chẳng những cung cấp ít thức ăn cho chúng ta mà còn bảo về sau chúng ta tự mình làm.”

“Tự làm thì tự làm, không có vấn đề gì, nhưng không thể thiếu thịt được, người không ăn thịt thì sao có thể có khí lực chứ? Tôi không cần sơn hào hải vị, nhưng nhất định phải đưa cho chúng ta mấy loại thịt bình thường, nếu như không cho, tôi sẽ không để yên cho bọn họ đâu.” Nào ngờ, cô không hề tức giận chỉ nói vơi bọn họ như thế.

Mọi người không khỏi gật gật đầu, cảm thấy tiểu thư nói đúng, nhìn tiểu thư ăn chay mấy ngày qua liền biết tiểu thư không hề kén chọn nhiều.

“Tiểu thư, lão nô đi nói ngay đây.” Quản gia Lâm lập tức nói, định đứng dậy đi ra ngoài.

“Quản gia Lâm, ông nói lại với bọn họ, bọn họ dám không nghe lời mẫu hậu thì Tiểu Xà Vương sẽ đi tìm bọn họ.” Bé vẫn luôn im lặng lại đột ngột nói như thế.

Dám không nghe lời mẫu hậu, bé sẽ khiến cho bọn họ đẹp mặt! Không so đo không phải vì sợ phiền phức, mà vì không muốn mất thân phận. Bé âm thầm nghĩ, ngồi ở trên ghế một mình chơi đùa.

Quản gia Lâm vừa nghe, cả người liền chấn động, lập tức vô cùng kích động đứng lên, có lời nói của Tiểu Xà Vương, ai còn dám càn rỡ, quá đáng với bọn họ nữa? Có thể cắt xén, nhưng không thể không cấp.

Địa vị của Tiểu Xà Vương ngang bằng Vương, không tôn trọng Tiểu Xà Vương, chính là miệt thị Xà vương của bộ tộc, chính là không đặt Xà vương vào mắt. Đừng coi Tiểu Xà Vương giống như đứa nhỏ, -leleqqqdo--m- nên tin chắc là tuy Tiểu Xà Vương không động thủ nhưng vẫn có thể khiến cho bọn họ không có kết cục tốt.

Quản gia Lâm lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau liền cao hứng trả lời, bởi vì những người đó vừa nghe thấy là do Tiểu Xà Vương ra lệnh liền không dám không theo, sợ hãi đảm bảo làm cho ông ta rất yên tâm.

Mà bên Đại phi nhận được tin tức, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi. Thật ra tất cả đều do ả ra lệnh, chỉ là muốn dạy bảo hai mẫu tử bọn họ một chút, làm cho bọn họ khó sống yên ổn mà thôi, nhưng thật không ngờ vừa mới bắt đầu, bên kia đã không khách khí như vậy rồi.

Mặc Nhật Tỳ đi xử lý công vụ, ả mới từ trên giường đứng lên, chỉ ăn mấy miếng liền ăn không vô nữa, càng nghĩ càng giận, sau đó lập tức gọi cung nữ và thị vệ cùng đi tới Ly cung.

“Tiểu thư, Đại phi kia đến ạ.” Đại phi vừa vào cửa liền bày ra dáng vẻ thân phận cao quý, còn cao ngạo kiêu kỳ, miệt thị mọi người. Sau khi Hoàng Nhi và Tri Vũ nhìn thấy ả liền vội vàng tiến vào bẩm báo.

Nàng ta tới làm gì? Cô đâu có biết nàng ta? Lý Quả có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi ra ngoài, cô sợ người nhà mình chịu uất ức, bằng không cô thật đúng là không muốn nhìn thấy nữ nhân đó.

“Lớn mật, nhìn thấy Đại phi nương nương còn không hành lễ sao?” Cung nữ Xuân Hoa bên người Đại phi chính là nha hoàn lúc trước, hiện tại đương nhiên biết phải làm gì trước khi chủ tử lên tiếng, nhìn thấy Lý Quả đi ra từ bên trong, đầu tiên hét lớn một tiếng, hướng về phía Lý Quả bất mãn nói.

Chát! Một tiếng tát tai vang dội vang lên, chỉ thấy thân thể Xuân Hoa ngã đập mạnh xuống đất, hồi lâu vẫn chưa đứng lên được.

“Tại sao ngươi dám đánh người của ta?” Đại phi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Xuân Hoa khiển trách nữ nhân kia, vừa định làm ra vẻ thì nghe được tiếng tát tai, lại thấy Xuân Hoa bị ngã xuống, dưới sự khiếp sợ không khỏi tức giận nói.

Lý Quả nào có biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy người còn chưa kịp nói gì, đã bị người rống một trận, chính mình vẫn đang im lặng, trợn mắt nhìn nữ nhân vừa khiển trách mình bị đánh ngã xuống một cách khó hiểu.

“Là bổn vương đánh đó, mẫu hậu của bổn vương là thân phận nào mà để mặc một cung nữ bên cạnh một phi tử nho nhỏ quát tháo chứ? Ngoài ra phi tử như ngươi thấy mẫu hậu của bổn vương dám không hành lễ sao? Thấy bổn vương dám không hành lễ à? -lele- Chưa thông báo đã dám xông vào ư? Khó trách ngươi không đảm đương nổi chức vị Xà Hậu, -quyy-tố chất như vậy cũng đừng nằm mơ nữa.” Đột nhiên,-dônn- giọng nói non nớt của bé truyền đến, trong giọng nói còn có chút oai phong.

Hóa ra là bé con, Lý Quả lập tức hiểu ra, song cũng không lộ vẻ gì cả, haizz, vậy mà còn để con trai mình bảo vệ, cô giống như quá vô dụng rồi.

Tiểu Xà Vương! Mọi người vừa nghe, vui sướng đương nhiên là người bên phe Lý Quả, mà sợ hãi chính là người bên Đại phi. Ai chẳng biết Tiểu Xà Vương thật sự rất lợi hại? Hơn nữa Tiểu Xà Vương còn vô cùng bảo vệ mẫu hậu mình, nửa phần cũng không nhường, bằng không đâu có cùng Xà vương đối nghịch khắp nơi chứ!

“Ta là một phi tử nho nhỏ?” Đại phi thiếu chút nữa bị những lời này chọc cho tức chết, mặc kệ nói như thế nào thì mình cũng là phi tử của phụ thân nó, làm sao có thể không lớn không nhỏ như thế, ả còn là trưởng bối của nó mà.

“Đúng vậy, bằng không ngươi nghĩ mình là ai? Cùng lắm là mặc cho người chơi đùa mà thôi, nói không chừng qua vài năm nữa ngươi liền như hoa cúc hôm qua, hiện tại nữ tử trẻ tuổi nhiều như mây, phụ vương sẽ vĩnh viễn sủng ngươi à? Không có khả năng, mỹ nhân trong thiên hạ đâu chỉ có mình ngươi, cho nên bổn vương khuyên ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, ở trong cung này không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng nên có hành động xấu xa. Ngươi động vào người khác thì bổn vương mặc kệ nhưng nếu ngươi động vào mẫu hậu của bổn vương, ngươi sẽ biết bổn vương có thể khách sao với ngươi hay không. Phụ vương ta còn không sợ thì bổn vương sẽ sợ ngươi sao?” Giọng nói đáng yêu mềm mại của bé con lại nhàn nhạt truyền đến, lần này bé không hề uy hiếp đâu, chỉ phân tích cho ả nghe sự thật mà thôi.

Cơn tức của Đại phi dần dần vọt thẳng lên trên, ả thật không ngờ, vừa rồi còn bị kích động đến nhục nhã người ta, hiện tại lại bị người nhục nhã, song đúng là ả còn chưa kịp làm chuyện gì đâu, thật sự là chọc ả tức chết rồi.

“Tiểu Xà Vương, ngài...” Ả không dám bất kính, bởi vì ả cảm nhận được Tiểu Xà Vương này giống như một kẻ điên, dường như chẳng sợ gi cả, đến cả lời của Mặc Nhật Tỳ còn coi thường thì ai có thể kiềm chế được nó chứ.

“Ngươi nhanh chóng cút đi cho bổn vương, bổn vương không muốn lại nhìn thấy ngươi ở Ly cung, lần sau dám tái phạm, hậu quả tự ngươi biết, tuy rằng ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.” Bé hơi mất kiên nhẫn nói.

Nô tỳ này dám đối xử với mẫu hậu mình như vậy, lá gan cũng không nhỏ đâu, hôm nay bé khiến cho mọi người biết, trong hoàng cung này không chỉ có mỗi phụ vương mà còn cả bé nữa.

Ả muốn sinh con trai, ả nhất định phải sinh con trai, đến lúc đó con trai của ả sẽ cường đại giống như con trai của tiện nhân kia, tương lai, ngôi vị Xà vương sẽ không thuộc về con trai của tiện nhân đó.

Đại phi nổi giận đùng đùng, vạn phần căm phẫn từ Ly cung trở về, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ,-leqyd0n- trong lòng lăn qua lộn lại chỉ có mỗi câu như vậy, chính là ả nhất định phải sinh hạ Tiểu Xà Vương.

Lúc ả bị Tiểu Xà Vương nhục nhã, ả hận không thể triệt tiêu đôi mẫu tử đó, thế nhưng ả không dám, bởi vì hiện tại Tiểu Xà Vương vẫn là con nối dõi duy nhất của Mặc Nhật Tỳ, hơn nữa Tiểu Xà Vương rất lợi hại, ít nhất là ả tuyệt đối không phải đối thủ của bé.

Đại phi gióng chuông thu binh, quyết định tạm thời buông tha đôi mẫu tử này, đợi ả hoài thai con nối dòng thì đó chính là ngày chết của bọn họ, nếu không phải vì bọn họ, làm sao ả lại bị mất đi ngôi Xà Hậu?

Một tháng trôi qua, bụng của Đại phi chả có chút động tĩnh gì, từ khi ả quyết định phải có đứa bé liền quấn quít lấy Mặc Nhật Tỳ, gần như là cầu hoan mỗi ngày, nhưng mặc kệ hai người cố gắng như thế nào, bụng ả vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

Thái y gần như đều đến chẩn trị cho ả mỗi ngày, đáng tiếc chẳng thể tìm ra chút dấu hiệu nào, còn ăn khá nhiều bí phương (phương thuốc bí truyền) dân gian, cứ nghĩ đến biện pháp nào là ả đều thử qua hết.

“Vì sao ta vẫn không thể mang thai?” Ả tức giận lại bắt đầu đánh chửi các cung nữ, vì có thể mang thai đứa nhỏ, ả gần như là để ý hết đén thói quen ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của bản thân, thậm chí còn từng hoài nghi đồ ăn có vấn đề, nhưng mỗi ngày thái y đều đến kiểm tra đồ ăn cho ả, cam đoan là không có vấn đề gì, tóm lại là không mang thai được.

Các cung nữ đều chẳng dám thở mạnh, gần đây vị phi tử này thật sự là hỉ nộ vô thường (vui giận thất thướng), trước kia còn cảm thấy đi theo bên cạnh ả là một chuyện rất tốt, nhưng hiện tại mới phát hiện,-leqd0- thà rằng đi theo bên cạnh vị tiểu thư ở Ly cung kia cũng không muốn đi theo một người như thế. Mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ chẳng khác nào đang đứng trên miếng băng mỏng cả.

Hai tháng lại trôi qua, bụng Đại phi vẫn như cũ, không có gì khởi sắc, vẫn như bình thường. Lần này ả không ngồi yên được, không khỏi hoài nghi Mặc Nhật Tỳ có vấn đề, bằng không sao tiện nhân kia mang thai được mà ả thì không chứ?

Không được, không được, ả nhất định phải mang thai, bằng không địa vị sẽ khó bảo toàn, không có chỗ dựa thì tương lai phải làm sao đây? Từ trên người nữ nhân kia ả đã nhìn thấy rất rõ: có con trai cường đại thì cuộc sống tốt biết bao nhiêu. Thỉnh thoảng ả vẫn nghe được từ miệng cung nữ, bây giờ cuộc sống ở bên Ly cung rất sinh động, rất dễ chịu, không phải quay nướng thì chính là lẩu, hoặc là cùng nhau nấu cơm, còn cùng nhau trồng hoa, trồng rau, gần đây lại nuôi thêm mấy con gà vịt linh tinh, người đi ngang qua hay nghe được tiếng nói cười từ bên trong, người khác hâm mộ đến chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK