Ánh mắt ba người đều dừng trên người cô, trong lòng cảm thấy chấn động, bọn họ thật không ngờ tiểu thư lại nghĩ như vậy, họ chưa từng suy nghĩ cho cảm nhận của cô.
Bọn họ vẫn cho rằng luôn phải suy nghĩ cho chủ nhân của mình, cho rằng hiện tại tiểu thư có được hết thảy sẽ thỏa mãn, cũng sẽ bởi vậy mà an phận, nhưng bọn họ đều sai lầm rồi.
"Tiểu thư, chúng ta..." Trong nỗi bất an, quản gia Lâm không khỏi thì thào muốn nói gì đó, nhưng ông ta phát hiện bọn họ không biết phải nói cái gì, bọn họ không phải là tiểu thư, lại càng không phải là Vương.
Lý Quả ép nước mắt trở về, vành mắt đỏ hồng, cúi đầu nhìn lướt qua các nàng, sau đó bình tĩnh nói: "Các người đối xử với tôi rất tốt, trong lòng tôi đều rất rõ ràng, ở trong này tôi có thể nói là gần như có đủ hết, nhưng nó không thuộc về tôi, mọi thứ chỉ là tạm thời thôi. Hôm nay hắn có thể để cho tôi ở đây, còn ngày mai thì sao? Tương lai thế nào?"
Những lời này khiến cho bọn họ á khẩu, đúng vậy, nếu như ngày mai cô bị đày vào lãnh cung, hoặc là bị đuổi về nhân gian, như vậy cô thật sự không phải là cái gì, không phải là tiểu thư, chủ tử của bọn họ, có lẽ, điểm sáng nhất chính là người quen mà thôi.
"Tiểu thư, ngài đừng nói như vậy." Hoàng Nhi đã sớm lệ chan đầy mặt, nghẹn ngào nói không ra lời, nàng đơn thuần đến đâu cũng hiểu được mấy lời này.
Tri Vũ cũng rơi lệ, trong cung vô tình, mọi người tính kế, đế vương yêu thích, xa không thể chạm tới, hôm nay sủng ái, ngày mai vào lãnh cung, chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, nhìn mãi thành quen rồi.
"Hoàng Nhi, Tri Vũ, quản gia Lâm, rất vui được quen biết mọi người, các người đối xử với tôi rất tốt, tuy rằng các người gọi tôi là tiểu thư, nhưng tôi biết mình chẳng phải là tiểu thư gì cả, tự tôi cũng có thể hiểu được." Cô thản nhiên cười nói, mắt chan chứa lệ.
"Tiểu thư, không phải như thế." Lúc này ngay cả Tri Vũ cũng không nhịn được muốn nói, nhưng nàng chưa nói xong, liền không nói được nữa, nàng không thể phản bác lại sự thật trong lời nói của Lý Quả.
Cô cười cười, rốt cục không nhịn được chảy xuống hai hàng lệ, song vẫn cười nói như cũ: "Không phải tôi chán ghét đứa bé này, mà là tôi không thể. Tôi không biết dưỡng dục đứa bé này như thế nào, tôi không biết nó đến thế giới này là đúng hay sai. Nếu như không có cha mẹ, không có tình thương, không có đươc hạnh phúc, không có niềm vui, vậy thì nó tới làm gì? Chịu khổ sao? Hay là chịu tội? Không, tôi không hi vọng nó bị đối xử như thế, đó không phải là điều tôi hi vọng nhìn thấy, thà rằng nó đừng ra đời, tôi nghĩ nó biết rõ."