Bởi vì cô đặc biệt, cho nên mới bắt cô đến đây? Chủ yếu là làm lễ vật dâng cho người khác? Quá vớ vẩn!
"Tiểu thư Quả Quả, thật ra hầu hạ Vương cũng rất tốt. Nghe nói Vương của chúng ta cực kỳ anh tuấn, phóng khoáng, rất lợi hại, ngài ấy là nam tử ôn nhu, anh tuấn nhất thiên hạ. Tiểu thư có thể trở thành nữ nhân của Vương, là một loại phúc khí ạ." Vẻ mặt Tiểu Xuân tràn đầy sùng bái, hâm mộ nói.
Nghe nói?! Thật không còn gì để nói!
Lý Quả nhìn dáng vẻ phát xuân của Tiểu Xuân, cô phát hiện bất kể là trước kia hay bây giờ, mình toàn gặp phải những người háo sắc.
"Chẳng lẽ Vương của các người toàn chấp nhận những cô gái.....Giống tôi?" Cô nghĩ nghĩ, nhịn không được tò mò hỏi. Tùy tiện nhét một cô gái cấp độ này cho một người đàn ông nghe nói rất tuấn tú, anh ta cũng sẵn lòng nhận ư?
Tiểu Xuân lập tức bắt được trọng điểm, nàng thấy Lý Quả không hề phản đối kịch liệt, liền biết cô nương này nhất định cũng thích Vương, chắc chắn sẽ không từ chối.
"Anh ta là ngựa đực sao? Hay là lưu manh? Hoặc là cái kia quá cường đại?" Lý Quả chợt thấy tức giận. Cứ là phụ nữ sẽ muốn? Là phụ nữ liền làm?
Tiểu Xuân bị lời của cô dọa sợ, lại thấy vẻ mặt tức giận của Lý Quả, không khỏi sợ hãi lùi về sau ba bước, ngơ ngác nhìn cô. Lời của tiểu thư làm cho người ta rất ngượng ngùng đó.
"Anh ta làm vài lần một đêm ư? Hay là một đêm làm chết một cô gái? Cho nên, anh ta mới cần phụ nữ?" Lý Quả càng nói càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng cảm thấy người đàn ông nghe nói vô cùng đẹp trai kia là một tên đại biến thái.
Mặt Tiểu Xuân không thể đỏ hơn được nữa, lời của Lý Quả lạnh thấu xương, kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu. Vị tiểu thư kỳ quái kia thật đúng là to gan, cởi mở quá!
"Tiểu Xuân, cô mau nói đi." Lý Quả nói một hồi, lại không nghe thấy Tiểu Xuân đáp lại, không khỏi thúc giục nàng.
"Tiểu thư, nô tì không biết. Nô tì chỉ biết là, Vương chúng ta thật sự rất tốt, nữ tử khắp thiên hạ đều yêu Vương." Tiểu Xuân có chút bất mãn vì Lý Quả nói thần tượng của mình như vậy, song vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Lý Quả cảm thấy nếu mình còn tiếp tục phỉ nhổ người đàn ông kia nữa, Tiểu Xuân chắc chắn sẽ không để ý đến mình nữa, cho nên cô rất thức thời không nói tiếp.
"Tiểu Xuân, khi nào thì tôi bị đưa đến chỗ Vương gì đó?" Cô nhìn đĩa điểm tâm đặt trên bàn, vươn tay cầm một miếng, bỏ vào trong miệng.
"Ngày mai."
Ngày mai?!
Nhanh vậy sao?