Quản gia Lâm lập tức bước đến, kéo ả ta lên, một câu cũng chẳng dám nói, trực tiếp kéo ra khỏi phòng ăn.
“Mặc Nhật Tỳ, cô ấy cũng đâu có làm gì, hay để cho cô ấy vào đây ăn cơm đi.” Lý Quả chưa từng gặp loại chuyện này, nghĩ rằng bởi vì mình nên nhất thời hơi lo lắng, nhỏ giọng khuyên.
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, khuôn mặt chợt thay đổi, khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô: “Cô ta cố tình gây sự, Quả Quả đừng để ý tới cô ta nữa, đây, ăn cái này đi, ngon lắm”. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn lại gắp thêm đồ ăn cho cô.
Cô còn nói thế nào được nữa? Lý Quả liền im lặng, nhìn dáng vẻ như không muốn nghe của Mặc Nhật Tỳ, cô đành phải tiếp tục ăn cơm.
Sống dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu, hơn nữa, đây là việc nhà của anh ta, cô không quản cũng không được phép quản.
Một lúc sau, quản gia Lâm lặng lẽ bước vào, ông ta vẫn cung kính đứng ở chỗ cũ.
“Sao anh không ăn?” Cô ăn một lúc lâu rồi, mới phát hiện Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa động đũa, cô hơi tò mò, ngượng ngùng hỏi.
Mặc Nhật Tỳ chỉ cười, lại gắp thêm đồ ăn cho Lý Quả, thấy cô nuốt vào, mới chậm rãi nói: “Tôi không thích, những đồ này tôi đều không thích ăn”.
“Vì sao?” Lý Quả vừa ăn vừa khó hiểu hỏi.
Cô cảm thấy ăn rất ngon mà, cô chưa từng nếm qua những món ăn vừa ngon lại vừa tinh xảo đến vậy, khiến tâm tình cô rất tốt, khẩu vị cũng tăng lên.
“Bởi vì...” Mặc Nhật Tỳ cố ý ngập ngừng, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lý Quả, hắn mới cười thần bí, thong thả nói: “Bởi vì những món này đều làm từ rắn, da rắn, mật rắn, thịt rắn...”
“Ọe...” Không đợi Mặc Nhật Tỳ nói hết, đang ăn nhiệt tình, Lý Quả chỉ cảm thấy một luồng khí đầy ghê tởm từ dạ dày hướng lên, mặt biến sắc, lập tức phun hết tất cả những gì vừa ăn ra.
Trời ạ, cô đã ăn rắn sao? Nhớ đến bầy rắn vừa nhìn thấy hôm nay, Lý Quả lập tức choáng váng.
Thật quá biến thái, quá đáng ghét mà! Toàn thân run rẩy, cô lại không nhịn được muốn nôn hết ra.