"Vậy anh thả tôi về nhé?" Lý Quả hỏi dò. Tuy biết rõ không thể nào, nhưng vẫn không ngừng hy vọng xa vời.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Mặc Nhật Tỳ hờ hững liếc cô một cái, ôn hòa nói: "Em biết là không thể mà."
Lần này, Lý Quả chẳng hề buồn bực, chỉ thản nhiên nhún nhún vai. Cô tiếp tục sự nghiệp ăn, uống của mình, sau đó thì ngắm sao, ngửi hương hoa, nghe gió thổi, vô cùng thích ý.
Mặc Nhật Tỳ thấy thế, khẽ mỉm cười, không hề nhiều lời, yên tĩnh ngồi bên cô. Lần đầu tiên hắn cảm thấy cuộc sống cũng thi vị đến vậy, vô cùng thoải mái, cực kỳ yên ổn.
"Này, anh nên đi thăm cô ấy đi." Qua một lúc lâu, cô lại thúc giục.
Bị ốm rất tội nghiệp, cần có người quan tâm nhất, hơn nữa, cô gái kia còn vô cùng yêu anh ta, được người yêu quan tâm là liều thuốc tốt nhất đó.
Mặc Nhật Tỳ nghiêm túc nhìn cô, rồi nhìn sắc trời, rốt cuộc cũng gật đầu.
"Em cũng về nghỉ ngơi đi, đi suốt một ngày, nhất định là mệt mỏi rồi."
Tiếp đó, không đợi Lý Quả đáp lời, liền ra lệnh cho Hoàng Nhi đỡ cô về phòng.
Lý Quả thấy vậy, cũng không tiện nói thêm gì, dưới ánh mắt chăm chú của Mặc Nhật Tỳ, để Hoàng Nhi đỡ mình rời đi, lập tức trở về phòng.
"Tiểu thư, Hoàng Nhi đi chuẩn bị nước cho ngài tắm rửa nhé." Vừa vào phòng, Hoàng Nhi vội vàng chuẩn bị đồ tắm cho cô, nói xong, liền chui vào trong phòng tắm.
Lý Quả nhàm chán ngồi xuống, sau đó đột nhiên nhớ ra: "Tên nhóc kia, mày ở đâu vậy?"
Tiểu hắc xà đã trốn trong phòng nghỉ ngơi cả một ngày, chẳng thèm đi với bọn họ. Chẳng hiểu vì sao nó lại không không muốn đi cùng bọn họ, bắt nó, nó cũng chẳng đi.
Tiểu hắc xà nghe thấy tiếng gọi của Lý Quả, lập tức chui ra khỏi chăn, vô cùng có tinh thần nhìn cô, rồi nhún người, phi tới chỗ Lý Quả.
"Tiểu hắc, có đói bụng không?" Cô vừa vặn bắt được tiểu hắc xà đang phi tới, nhìn nó tinh thần sáng láng, cười hỏi.
Kết quả, tiểu hắc xà lại lắc lắc đầu, rồi thè lưỡi nhỏ, vừa liếm liếm lòng bàn tay Lý Quả, vừa chăm chú nhìn cô.
"Ai da, không cần, ngứa mà." Cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới, khiến thần kinh Lý Quả hơi nhạy cảm, không nhịn được nói.