Thất bại ư? Ánh mắt Ngu Cơ liên tục chớp lóe, trong lòng vừa ghét vừa giận vừa hối hận. Ban nãy không xử lý dứt điểm Lý Quả, hiện tại Xà Vương quay lại rồi, chỉ sợ nhân loại kia về đây lần nữa, thì ả cũng chẳng còn cơ hội.
Tức chết ả, tức chết ả mà! Ngu Cơ ở trong thân rắn trợn mắt nhìn về phương xa một hồi lâu, rồi từ từ hóa lại hình người. Ả cắn chặt răng, dậm dậm chân, lúc này mới không cam lòng rời đi.
"Tiểu thư, có thể trở về ư?" Hoàng Nhi đi theo phía sau quản gia Lâm, tâm tình vô cùng mất mác, không nhịn được khẽ hỏi.
Quản gia Lâm thở dài một hơi, ôn hòa nói: "Tiểu thư sẽ trở về, Vương đã có sắp xếp, tiểu thư đối với Vương mà nói là cực kỳ đặc biệt."
Đôi mắt Hoàng Nhi sáng lên, chậm rãi nở nụ cười, vội vàng nói: "Thật vậy sao, quản gia Lâm?"
Tiểu thư mới rời đi, nàng đã rất nhớ tiểu thư rồi, tiểu thư bỏ lại nàng không thương tiếc nhỉ!
"Thật sự." Quản gia Lâm liên tục gật đầu, nở nụ cười tươi tắn.
Nửa giờ sau khi Lý Quả rời đi, tòa biệt thự và hoa viên cũng biến mất, ngoại trừ đồng cỏ và rừng cây, đâu còn thấy nửa phần bóng dáng con người? Tất cả đều biến mất rồi!
***********
Rốt cục cũng trốn thoát được!
Lý Quả tê liệt ngã xuống, không ngừng thở dốc, còn luôn quay đầu nhìn quanh xem có ai đuổi theo không? Sau khi vào nội thành, người càng lúc càng nhiều, cô mới dần yên lòng.
Thật may quá, bọn họ không có đuổi theo!
Lý Quả đổi xe quay về trường học, lúc này, bởi vì đã sẩm tối nên người qua đường không nhiều, cô xuống xe ở gần trường học, chậm rãi đi về phía trường.
"Quả Quả." Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
Ai thế?! Lý Quả phản xạ có điều kiện chấn động toàn thân, vội vàng nhìn về phía người đang gọi mình, cô lập tức há hốc mồm, vẻ mặt như gặp quỷ, không kịp nghĩ ngợi gì.
Má ơi! Đúng là Mặc Nhật Tỳ!
Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, chạy ư? Nàng trốn được sao?
Không hề để ý tới nơi này, ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, sau đó lặng lẽ lao nhanh về phía Lý Quả.