Thừa dịp hắn tâm hoảng ý loạn, cô liền nhấc tay hắn ra, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, bình tĩnh nói: "Không sao, hình như vừa rồi là cục cưng đá ta thôi."
Lừa gạt ngươi, cứ lừa gạt ngươi đấy, lừa chết ngươi cũng không đền mạng! Cô đắc ý hả hê thầm nghĩ trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn, cô thấy vô cùng khoan khoái, vô cùng vui sướng.
À, hắn nghe thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt ngộ ra, hóa ra là vật nhỏ không an phận đá mẫu hậu nó, thật đúng là hù chết hắn, lấy mất nửa cái mạng của hắn rồi.
"Nhóc con hư, không được bắt nạt mẫu hậu con, bằng không chờ con ra đời, phụ vương sẽ trừng trị con." Hắn không nghi ngờ cô, chỉ uy hiếp đứa bé trong bụng cô.
Cô bị dáng vẻ đó của hắn khiến cho muốn cười cũng chẳng dám cười, đành phải vất vả kìm nén, trong lòng thầm nghĩ, thật sự là oan ức cho cục cưng, chỉ có điều, thấy hắn lo lắng cho mình như vậy,-leleqyd- vì sao trong lòng liền dâng lên chút cảm giác ngọt ngào?
Phụ vương, không phải cục cưng, không phải cục cưng, vừa rồi cục cưng không có đá mẫu hậu, đó là mẫu hậu lừa phụ vương đấy!
Bé con ở trong bụng vô cùng oan ức, bé đang ngủ ngon lành, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống của phụ vương, bé vẫn cảm thấy quá khó hiểu, tiếp theo mới phát hiện là do mẫu hậu giở trò quỷ, khiến bé không biết nên nói gì cho đúng, thật sự là oan uổng mà.
Đáng tiếc, không một ai nghe được lời của bé, tất cả đều lấy bé làm cớ, phán hình phạt cho bé rồi.
"Ngươi muốn đánh con ta? Khó mà làm được, ngươi đánh nó, ta liền đánh ngươi." Cô phản đối, tuy rằng là lừa hắn, nhưng con trai là thịt trong tim cô, là bảo bối vô giá, hắn dám đánh bé, cô sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.
"Ta xả giận giúp ngươi, ngươi còn che chở cho nó, thật đúng là con hư tại mẹ." Hắn cũng tức giận, vốn là muốn bảo vệ cô, ai ngờ cô chẳng những không cảm kích, ngược lại còn mắng mình, điều này làm cho hắn hết sức bất mãn.
Cô đâu mượn hắn nhiều chuyện, cái gì là con hư tại mẹ chứ? Cô dạy hư con lúc nào hả?
"Ta cứ che chở cho nó đấy, sao nào? Ngươi dám đánh nó, chúng ta liền...Bỏ nhà trốn đi." Cô nghĩ hồi lâu suýt chút nữa đã chẳng nghĩ ra được câu uy hiếp nào, hóa ra uy hiếp cũng là một kỹ năng sống, cô phải học thật tốt mới được.
"Ngươi, ngươi, ngươi..., ta không nói với ngươi nữa." Hắn bị cô chọc đến giận sôi lên, nhưng thấy dáng vẻ gắng gượng mang thai của cô thì hết cách, đành phải chán nản nói, sau đó mặc kệ cô.
Nhìn hắn đưa lưng về phía mình, cô liền nở nụ cười, cười tủm tỉm nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, rốt cục đã thành công đánh lùi hắn, nhất thời cô cảm thấy bản thân thật sự quá vĩ đại, thậm chí còn có chút sùng bái chính mình.
Không bao lâu, cô liền mang theo nụ cười ngủ thiếp đi, chỉ là cô không hề biết, ngay sau khi cô ngủ, Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa ngủ vì đang bận buồn bực.-lequdo- Trằn trọc một hồi lâu, rốt cục hắn không nhịn nổi lại vươn tay đặt lên bụng cô, thật kỳ lạ là hắn liền muốn ngủ say, hóa ra ôm cô ngủ lại có cảm giác tốt như thế.
"Ngươi, ngươi..." Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc Lý Quả nhìn thấy cái tay đang đặt trên bụng mình kia thì thật không còn gì để nói, tức giận đến nghẹn lời.
Mặc Nhật Tỳ cũng từ từ tỉnh dậy, ngủ được vô cùng thoải mái, hắn không kìm lòng nổi thỏa mãn vuốt ve bụng cô, rồi mới thu tay, duỗi thẳng người.
"Ngủ ngon, thoải mái quá đi." Hắn dường như không biết Lý Quả đang tức giận, dưới cái trừng mắt của cô, liền mỉm cười nói, giống như đang cười nhạo cô.
Lý Quả bị chọc tức, nghĩ nghĩ, cô liền ôm bụng, chau mày, kêu lên: "Ôi, đau quá."
"Vật nhỏ này, lại đá mẫu hậu con hả? Đá đi, đá đi, muốn đá cứ đá, chứng tỏ tên nhóc con vô cùng khỏe mạnh, sinh lực rất mạnh mẽ, phụ vương thật yêu thích." Ai ngờ, khi Mặc Nhật Tỳ nghe thấy cô kêu đau, lại nhìn bụng cô nói như thế.
Tên xấu xa, vậy mà không bị lừa, còn bảo con trai dùng sức đá mình, đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét. -llequddon-Cô phát hiện chiêu này đã vô dụng rồi, khiến cô rất là căm tức.
"Đồ vô lương tâm." Cô nhấc chân lên đạp hắn một cái, dù sao hiện tại hắn cũng không dám làm gì cô nên lá gan của cô càng lớn hơn.
Một cước đó chẳng hề thấm vào đâu với hắn, nếu như đổi lại là trước kia mà có người đá hắn như thế, chắc chắn hắn sẽ phát hỏa, chỉ là hiện tại sao hắn lại có loại cảm giác đánh là thân, mắng là yêu vậy nhỉ?
dieidieidiennnndannndannnnleeeequyyyydooonnn
"Ngươi yên tâm, tương lai ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ nó." Hắn lẫm liệt vì nghĩa lớn nói, thật sự có cảm giác chính nghĩa.
"Đi tìm chết đi." Cô càng tức, đạp hắn thêm một cái nữa, lần này là dùng lực rất lớn. Thế nhưng, sau khi đạp xong, cô liền nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
"Ôi, đau chết tôi rồi."
Song Mặc Nhật Tỳ mới không mắc mưu cô nữa, cười tít mắt nhìn cô biểu diễn, còn vui sướng khi người gặp họa sáp lại gần, cười hì hì nói: "Đau ở đâu, đau ở đâu? Để cho ta xem nào, ta sẽ xoa xoa giúp ngươi."
"Đều tại ngươi, không cần ngươi giả vờ tốt bụng." Cô đau đến ứa nước mắt, nhe răng nhếch miệng, đập đập tay hắn vài cái, quát hắn.
Mặc Nhật Tỳ vốn tưởng đang chơi đùa, nhưng khi hắn phát hiện nước mắt trong đôi mắt Lý Quả, lập tức khẩn trương sốt ruột. Lần này biết cô không phải đang giả vờ, hắn sợ tới mức vội vàng tránh khỏi tay cô rồi đặt tay lên bụng cô.
"Ngươi sao thế? Thật sự đau à? Là cục cưng đá ngươi sao? Hay là ngươi muốn sinh rồi?" Hắn khẩn trương chết mất, mồ hôi đều đã rơi xuống, vừa nghĩ đến đây, hắn liền lúng túng, có chút sợ hãi, lo lắng.
Đồ thần kinh! Cô chịu đựng đau đớn, trong lòng thầm mắng, sức tưởng tượng của hắn quả là phong phú, tuy bụng cô to như thế nhưng mới chỉ có 6, 7 tháng thì đâu đã sinh được, cô cũng không muốn sinh non đâu.
"Ngươi làm sao vậy, nói chuyện đi chứ? Có phải muốn sinh không, ta lập tức gọi thái y, gọi bà đỡ." Thấy cô chau mày, dáng vẻ đau đớn không thể đáp lời hắn, hắn càng nóng nảy, định nhảy xuống lầu bảo đám người Tri Vũ mời thái y.
"Ta bị ngươi làm đau, sinh cái gì mà sinh, vẫn còn sớm mà." Cuối cùng cô không chịu nổi hướng về phía hắn hét lớn một tiếng, -l3qu4d0n- nước mắt không nhịn được rơi xuống, tức chết cô, lại dám dùng sức với cô như vậy.
Sau khi nghe Lý Quả nói xong, Mặc Nhật Tỳ liền bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, má ơi, vừa rồi thật sự là hù chết hắn, hắn còn cho rằng cô muốn sinh nữa chứ.
"Thực xin lỗi, đau ở đâu, để ta xem nào, ta xoa xoa giúp ngươi." Lần này hắn vậy mà vô cùng ôn hòa, nhẹ giọng nói chuyện, còn xem xét cô từ trên xuống dưới, giống như muốn xem hắn làm cô bị thương ở đâu.
"Không cần ngươi quan tâm." Cô vẫn tức giận, quay đầu liền hung dữ nói, chỉ là đau đớn đã giảm đi vài phần.
"Rồi, rồi, là ta không tốt, là ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, nhưng đừng nên tức giận nữa, tức giận sẽ ảnh hưởng xấu đến cục cưng, cũng bất lợi với thân thể của ngươi." Hắn giống như thay đổi thành một người khác, ăn nói khép nép khuyên bảo cô, không còn dáng vẻ cao ngạo như trước, càng không hề giễu cợt cô.
Cô bị lời của hắn làm cho hơi khiếp sợ, đây là hắn sao? Sao cô lại có cảm giác hắn hiện tại mới là 'hắn' luôn đối xử vô cùng tốt với cô ở nhân gian? Mà sau khi đến đây hắn lại biến thành một người khác?
"Về sau ngươi đừng có chọc tức ta nữa." Cô cũng dịu hẳn xuống, buồn bực nói. Cho hắn một bậc thang xuống, cũng là để cho mình có đường lui, dù sao cãi nhau cũng là điều mà cô không mong muốn nhất.
"Được, được, được." Hắn lập tức đáp ứng, có một loại cảm giác bảo sao nghe vậy.
Hắn đổi tính à? Hắn thay đổi rồi? Hay là đầu hắn có vấn đề? Hay là hắn giả vờ? Lý Quả hồi hộp, có chút không thể tin nổi, còn hoài nghi có phải thính giác của mình có vấn đề hay không?
"Làm sao vậy? Còn đau à? Muốn ta xoa xoa giúp ngươi không?" Hắn nhìn dáng vẻ ngây như phỗng của cô, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, đành phải nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, không cần, ta khỏe rồi, đã hết đau rồi." Cô cuống quít nói, có chút mất tự nhiên, cảm thấy hắn đối xử với mình tốt như thế khiến cô rất lúng túng.
Mặc Nhật Tỳ thấy thế, cũng không ép buộc nữa, nhưng sau đó vẫn gọi thái y đến kiểm tra một chút, lại sai người đưa rất nhiều thứ qua chỗ Lý Quả, lúc này mới chấm dứt.
"Tiểu thư, Vương đối xử với ngài rất tốt ạ." Ngay cả Tri Vũ cũng không khỏi cảm thán, Mặc Nhật Tỳ chẳng những hào phóng vung tay, mà còn đối xử với tiểu thư quá tốt, đó là điều chưa từng có trong vương cung.
"Đúng vậy, tiểu thư nhìn xem Vương rất yêu ngài đó." Hoàng Nhi cũng cực kỳ hâm mộ, không khỏi phụ họa theo.
Đối xử tốt với cô? Yêu cô? Sao cô không cảm thấy được nhỉ? Hai nha đầu này, người ta vừa tốt một chút đã mừng rỡ như điên, thật quá dễ lấy lòng, quá đơn thuần, quá thiện lương mà.-lequydo- Sao các nàng không nhìn thấy những gì mà cô phải chịu chứ, cho nên cô sẽ không cảm động và tin tưởng.
Chỉ có điều, mặc kệ cô có cảm động hay không, dù sao kể từ ngày đó, có rất nhiều thuốc bổ trân quý, còn cả vật quý trên trời dưới đất, thậm chí là mọi đồ tốt nhất ở nơi đây cũng được đưa đến trước mặt cô.
Mà bụng cô cũng giống như những thứ kia, cũng to lên từng ngày, bây giờ không đơn giản chỉ là không nhìn thấy đường nữa mà cô hoàn toàn không đi nổi, bởi vì bụng quá lớn, quá nặng rồi, có vài lần là hắn ôm cô ra ngoài phơi năng, ngắm phong cảnh.
"Tiểu thư, sắp sinh ạ?" Tri Vũ nhìn bụng Lý Quả đã rất lớn, cảm thấy lớn như vậy, hẳn là sắp sinh rồi.
"Chị cũng muốn sinh lắm, em nhìn đi, chị còn chưa từng thấy ai mang thai mà bụng lớn đến vậy đâu." Cô rất muốn khóc, trong lòng vô cùng bồn chồn lo sợ, không biết bên trong có bao nhiêu cục cưng đây?-leqydo- Hơn nữa, cô sợ nhất là nếu như chỉ có một cục cưng, vậy bụng có cần to thế này không? Hay là cô mang thai không phải là người mà là một con rắn lớn?
Trời ạ, trời ạ, chỉ cần vừa nghĩ đến đây, ngay cả cảm giác muốn chết tâm cũng có nữa, thậm chí còn cảm thấy không thở nổi, nếu đúng là như thế thì cô phải làm sao bây giờ, phải làm thế nào mới tốt đây?
Cho dù cô sợ hãi, lo lắng như thế nào, nhưng rốt cuộc ngày ấy vẫn không nhịn được mà tiến đến, mặc kệ ngươi có đồng ý, có muốn, có tình nguyện hay không.
"Đau, đau quá." Rạng sáng một ngày nào đó, Mặc Nhật Tỳ đang ngủ chung với cô, tay vẫn đặt trên bụng cô giống như thường ngày, còn Lý Quả cũng đang ngọt ngào say ngủ, nhưng đột nhiên trong bụng truyền ra một trận co giật đau đớn, xông thẳng lên não khiến cô không kìm được rên rỉ ra tiếng.
Tiếp theo, cô liền dùng sức mở mắt, mồ hôi đã nhanh chóng phủ kín vầng trán, từng đợt đau đớn từ bụng truyền tới làm cho cô không ngủ nổi, hơn nữa còn vô cùng khó chịu.
"Đau, đau quá." Cô thật sự là không chịu đựng nổi đau đớn nữa, mới kêu to như vậy, bằng không có thể chịu liền chịu, chứ kêu cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
"Rồi, đừng đùa nữa, mau ngủ đi, có cái gì ngày mai nói sau." Trong mơ màng, Mặc Nhật Tỳ còn tưởng cô đang nói đùa với mình, liền lẩm bẩm một câu như thế, rồi xoay đầu sang bên tiếp tục ngủ, không để ý tới cô.
lam^0^nguyet^0^minh90
Đùa? Ai đùa với hắn? Nếu như là đùa thì tốt quá rồi, nhưng lúc này là cô đau thật đó, là thật, không hề lừa hắn. Cô chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, muốn cười cũng không cười nổi, hóa ra mới đùa hắn hai lần thôi mà hắn đã cho rằng cô chuyên nói đùa rồi, thật sự không tin cô nữa.
"Ai đùa với ngươi, ta thật sự rất đau, có thể là muốn sinh đó." Dưới cơn tức giận, rốt cuộc cô cũng mặc kệ tất cả, hét to một tiếng, sau đó dùng lực véo người hắn.
"Á, đau."
Hắn đang ngủ bị cô dùng sức véo một cái liền đau đến tỉnh giấc, vừa định phát hỏa, nhưng vừa quay đầu đã thấy nữ nhân nằm bên cạnh đang đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt vặn vẹo, cắn chặt hàm răng, kêu đau.
"Ngươi, ngươi làm sao vậy? Muốn, muốn, muốn sinh?" Lần này hắn tin cô không lừa dối mình, nhưng tưởng tưởng cô muốn sinh thật, bản thân lại bị dọa trước, lắp bắp nói.
Cô đang khó chịu, đau đớn, nếu không phải đang cố chịu đựng, cô đúng là rất muốn tặng cho hắn hai cái tát, sau đó lập tức giải thoát.-leqydo- Chỉ là cô đang đau đến như thế, nào có tâm tư và khí lực chứ? Có thể ở trong lòng tranh thủ thời gian mắng hai câu đã là khá lắm rồi.
"Ta muốn sinh, ngươi nhanh đi gọi người đến đi." Cô cố sức nói với hắn, sau đó ôm bụng, tiếp tục kêu đau.
Mà lúc này Mặc Nhật Tỳ cũng kịp phản ứng lại, vút ra ngoài như một cơn gió, chỉ nghe thấy ở bên ngoài có một tiếng gầm rú kinh thiên động địa: "Nàng muốn sinh rồi!"