“Quản gia, anh ta có về không vậy?” Ba ngày qua, cô sắp mốc meo rồi, hết ăn lại uống, rồi ngủ dài, vô cùng nhàm chán. May mà còn có Hoàng nhi, nếu không cô còn tưởng mình đã lạc vào một nơi nguyên thủy.
Quản gia Lâm cười trừ, vô cùng cung kính, bởi vì lúc Lý Quả không vui, cũng chưa từng trút giận lên bọn họ, nhiều nhất chỉ làm nhảm như hiện tại thôi.
“Tiểu thư, tôi thật sự không biết, chúng tôi không dám hỏi chuyện của chủ nhân. Tiểu thư đừng lo lắng, có lẽ chủ nhân sẽ sớm về thôi, ngài cứ từ từ.”
Đợi? Còn phải đợi bao lâu nữa? Nếu như anh ta vĩnh viễn không quay về, thì chẳng phải cô cứ ở đây chờ chết sao? Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu! Lý Quả nằm úp sấp lên bàn, căm giận nghĩ. Hiện giờ, cô có cảm giác như mình đã lên nhầm thuyền giặc.
“Đồ vô giáo dục, đúng là làm mất mặt chúng ta.” Giọng nói sắc bén của Ngu Cơ đột nhiên truyền tới, sau đó là tiếng bước chân của ả.
Ai, lại tới nữa rồi! Mấy ngày nay, cứ có cơ hội là cô ả lại trách mắng cô, hơn nữa còn bừng bừng khí thế, càng đấu càng hắn, dũng khí tăng cao. Chỉ có điều, Lý Quả không hề có tâm tình đấu với cô ta, bằng không cô ta đã sớm tức đến giậm chân rồi.
“Một chút lễ phép cũng không có, nhìn thấy bản phu nhân còn không chịu hành lễ, chủ nhân tìm đâu ra dã nha đầu này vậy, đúng là thiếu dạy bảo.” Mấy ngày nay, Ngu Cơ vô cùng đắc ý, bởi vì Lý Quả chẳng hề đáp trả, rất dễ bắt nạt, khiến cho tâm tình của ả rất vui vẻ.
Cô nhẫn, cô thật sự không có tâm trạng để cãi nhau, đã không muốn ầm ỹ thì trốn có được không? Lý Quả rầu rĩ ngồi dậy, thở dài, rồi đứng lên, đi về phòng. Hoàng nhi vội vàng tiến lên đỡ Lý Quả.
Ngu Cơ thấy thế, nghĩ rằng mình đã thắng, lập tức nở nụ cười đắc ý, tiếp tục mắng: “Đúng là thiếu giáo dục, thật không hiểu chủ nhân sao lại nhìn trúng ngươi…”
“Bà cô, nói thêm câu nữa xem? Những lời cô nói mới đúng là vô giáo dục, thục nữ sẽ mắng chửi người à? Người lễ phép lại nói chuyện vậy à? Não cô có tật à? Hay thần kinh có vấn đề? Gia đình cô dạy dỗ rất tốt đó, nói cách khác hóa ra giáo dưỡng của cô cũng chỉ đến thế thôi sao? Đừng có đi 50 bước đã cười 100 bước, người ta sẽ cười chết đó.” Lý Quả không nói thì thôi, đã nói là tuôn ra một tràng, hoàn toàn chặn họng của ả, giọng đầy mỉa mai.