Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, gắt gao ôm lấy cô, sớm biết vậy hắn đã xuất hiện mà không phải khiến cô suy đoán rồi.
Xem ra cô vẫn rất nhớ, rất ý lại hắn.
"Quả Quả, đã quá nửa đêm mà nàng còn chạy ra đây, không ngủ được à?" Hắn vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói dịu dàng.
Lý Quả đang rất cao hứng, thật vất vả mới gặp được người quen, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống. Ở nơi xa lạ này, từ giờ cô cũng đã bớt đi nỗi sợ hãi.
"Tôi bị mất ngủ, đang chờ đợi vị Vương thần bí kia xuất hiện, nhưng anh ta không đến, tôi lại không ngủ được, đành phải ra đây đi dạo một chút. Đúng rồi, Mặc Nhật Tỳ, sao anh lại ở đây?dddiieennddaannleequyydonnHoàng Nhi đâu? Quản gia Lâm đâu?" Bởi vì quá hưng phấn nên cô hoàn toàn không đợi hắn trả lời, liền líu ríu nói, trút ra toàn bộ nghi vấn của mình.
"Nàng đó, cẩn thận cảm lạnh, để ta đưa nàng về." Hắn ôm lấy cô, tránh được vấn đề của cô, cùng nhau đi về phía phòng Lý Quả.
"Không sợ, khí hậu nơi này rất tốt." Cô cười tủm tỉm nói, tạm thời quên hết mọi nghi vấn.
"Khí hậu dù tốt thì nơi này vẫn có chút lạnh, nàng phải nghe lời, chiếu cố tốt bản thân." Hắn mỉm cười nhìn cô nói, càng ôm chặt hơn, chỉ sợ cô lập tức sinh bệnh .
Lý Quả bĩu môi, lại chợt nhớ ra một vấn đề, vội vàng hỏi: "Mặc Nhật Tỳ, sao anh lại ở trong này?"
Mặc Nhật Tỳ suy nghĩ một chút, cười nói: "Không chỉ có ta mà cả Hoàng Nhi và quản gia Lâm cũng ở trong này. Quả Quả, nếu như nàng muốn gặp bọn họ,leequ4d0nngày mai ta sẽ bảo bọn họ đến chỗ nàng được không?"
"Đương nhiên là được, tôi rất nhớ bọn họ mà! Ở trong đây không quen biết ai, anh có thể đưa bọn họ đến ư?" Cô vô cùng hưng phấn, vừa nghĩ đến sẽ gặp được người quen, liền quên luôn thân phận Mặc Nhật Tỳ.
"Ngày mai ta sẽ gọi bọn họ tới." Mặc Nhật Tỳ tránh nặng tìm nhẹ nói.
Hắn ôm cô về tận phòng, vào bên trong, cởi áo choàng cho cô, rồi dìu cô ngồi lên giường.
Lý Quả rất nghe lời, dưới sự giúp đỡ của hắn, lại nằm yên trên giường, mở to mắt nhìn hắn,l3qu4d0nsau đó nghi hoặc hỏi: "Mặc Nhật Tỳ, tôi đến đây vài ngày rồi, anh ở trong này sao không đến thăm tôi?"