– Để ti chức đi chuẩn bị- Chưởng quầy không nói gì, cung kính đứng dậy, căn dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn, bản thân thì đưa đoàn người cùng Nhị hoàng tử ra sương phòng phía sau- Thiếu chủ, chỗ này đơn sơ, xin Thiếu chủ thứ lỗi.
Sở Bạch im lặng, nhìn không ra vui giận, vẫn nhấc chân bước vào phòng, chưởng quầy liền thấp thỏm, không biết vậy là thiếu chủ có tức giận hay không, nhìn sang Cao Kiệt, lão già Cao Kiệt lại chẳng có biểu hiện gì, hắn lập tức nhìn về phía công tử Ly Mặc, Nam Cung Ly Mặc cũng có biểu cảm tội nghiệp nhưng không giúp được gì, lòng hắn lại thêm thấp thỏm.
Tô Linh thấy trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, loáng thoáng còn có mùi hương, chắc đã dọn dẹp rất kỹ càng, vì để xua đi mùi lông chó mèo ngoài kia, chưởng quầy chắc hẳn đã phí hết tâm sức. Mặc dù không đến mức vàng son lộng lẫy, nhưng cũng thoáng đãng, tóm lại tốt hơn Ngô Đồng uyển ở phủ Thượng thư cả trăm lần, chỗ đó Sở Bạch cũng từng ở, sao lại ghét bỏ chỗ này được.
Thức ăn mau chóng được bưng lên, Tô Linh bị đói cả một ngày một đêm, thấy đĩa rau xanh mướt trên bàn còn thèm nhỏ dãi huống hồ là dĩa thịt gà nướng mật ong thơm phức kia, nghe mùi thôi thì đám sâu háu ăn trong bụng đã bò hết lên cổ họng rồi.
Trương Tiềm bày đồ ăn lên, cuối cùng mới mang bát đũa và cơm đến, Tô Linh đưa tay đón lấy, nói tiếng cám ơn, Trương Tiềm tránh đi, đặt bát đũa xuống trước mặt Sở Bạch, khách sáo nói với cô:
– Tô tiểu thư, người cùng nha hoàn sẽ dùng cơm ở chỗ khác.
Chỗ khác? Vậy ngươi bắt ta ngồi ở chỗ này đợi cả buổi, thấy đồ ăn trước mặt ngon như thế mà không được ăn, giờ lại nói với ta ăn ở chỗ khác, nước Tề mấy người có nguyên tắc, nhưng cũng đừng chọc ghẹo người khác như vậy chứ.
Đúng là lên voi xuống chó, Tô Linh à, tạo nghiệp, tất nhiên phải bị quả báo rồi. Lúc trước là Sở Bạch ăn nhờ ở đậu, cần nhìn sắc mặt của mọi người trong phủ Thượng Thư, hiện tại thân phận cô khó xử, phải nương nhờ Sở Boss sống qua ngày, những người bên cạnh hắn ngoài miệng thì tiểu thư này nọ rất ân cần, thực tế thì xem cô như nha hoàn, ăn cơm cũng không được ngồi chung bàn để ăn.
Dù Tô Linh giận lắm, nhưng nghĩ đến giận là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn, nên quyết định không so đo với Trương Tiềm nữa, ăn no rồi tính, liền đứng lên nói:
– Ở đâu, mau mau dẫn ta đi đến đó đi.
Trương Tiềm khách sáo khom lưng nói:
– Mời đi bên này.
Tô Linh vừa định đi, người đã bị giữ lại, bàn tay níu cô vô cùng ấm áp.
– Ngồi xuống, ở đây nàng chỉ cần nghe một mình ta, ta không kêu nàng đi, thì nàng không cần đi- Tay hắn vận sức một chút, kéo cô ngồi xuống ghế, Tô Linh ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy hắn đẩy bát đũa đến trước mặt mình, còn đặt vào trong một cái đùi gà, mùi mật ong thơm ngọt, bóng lưỡng, cô lập tức chẳng nhấc nổi chân nữa.
Trương Tiềm tinh mắt hơn cả lão mãng phu Cao Kiệt, hiểu ý ngay, chạy đi chuẩn bị thêm một bộ chén đũa đặt xuống trước mặt thiếu chủ, nói:
– Tô tiểu thư cứ cùng Thiếu chủ dùng cơm, chúng ta lui xuống trước, còn cô nương này xin đi theo ta, thức ăn của cô nương đã chuẩn bị xong rồi.
Xuân Hi nhìn tiểu thư nhà mình, Tô Linh gật đầu nói:
– Đi đi, đừng sợ.
Xuân Hi lúc này mới đi theo Trương Tiềm ra ngoài.
Cao Kiệt cũng theo họ ra khỏi phòng, không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Tô Linh đang gặm đùi gà như hổ đói, chẳng có lễ nghi của đại gia khuê tú gì cả, Thiếu chủ nhà mình vậy mà không chê, nhìn nàng ta gặm xong, lấy cái đùi gà còn lại đặt luôn vào chén cô nàng, rồi mới từ từ dùng cơm của mình, ngay cả nhai nuốt cũng vô cùng ưu nhã, đây mới là khí chất và phong độ mà hoàng thất quý tộc phải có, so sánh với nữ tử kia, đúng là một trời một vực.
Nam Cung Ly Mặc thấy ông như thế, tốt bụng khuyên nhủ:
– Ta nói này Cao đại nhân, ông đừng nhìn nữa, có gì để nhìn đâu, muốn bị thiếu chủ đuổi về nữa à.
Cao Kiệt là tay võ phu, tuy đã quen không câu nệ tiểu tiết, nhưng cảm thấy là nữ tử vẫn nên đoan trang nhã nhặn thì tốt hơn, huống hồ Nhị hoàng tử là nhân vật thế nào, ngay cả nha hoàn bên cạnh người cũng phải dịu dàng ngoan ngoãn, biết lễ nghĩa chứ.
– Cô ta có đúng là tiểu thư đích xuất trong phủ Thượng thư không? Sao chả biết phép tắc cơ bản gì cả? Thiếu chủ còn muốn dẫn cô ta về nước Tề, chẳng phải rước bẽ mặt à?
Nam Cung Ly Mặc đáp:
– Ừm, không giả được đâu. Tính cách này quả thực khác biệt với danh môn khuê tú, nhưng mà ta thấy, thiếu chủ chính là thích cái dạng này, bổn công tử khuyên ông, vẫn nên khách sáo với cô ta đi, nếu cô ta ở bên thổi gió, đời này của ông đừng hòng về gặp mẹ già vợ con, mà phải đến trấn thủ biên quan đấy.
Cao Kiệt định cãi lại, nhưng nghĩ đến thiếu chủ coi trọng nàng ta như thế, chỉ có thể nuốt trở vào, đáy mắt thâm trầm nhìn vào trong phòng, không đáp.
Nam Cung Ly Mặc tưởng ông ta đã hiểu ý mình, không khuyên nữa, cùng nhau đi ăn.
Tô Linh ăn liên tục hai cái đùi gà, một chén cơm, một chén canh, lúc này cảm giác no nê, không khỏi ợ hơi một tiếng, tuy rằng cô ăn to nói lớn hơn các cô nương nhà khác, nhưng ở trước mặt người khác mà ợ hơi thì vẫn thấy ngại ngùng, lập tức mặt cô lúng túng, may mà Sở Bạch không quan tâm lắm, chậm rãi uống canh của mình.
Hắn ăn canh không bưng bát lên húp như cô, mà dùng muỗng múc từng chút từng chút bỏ vào miệng, động tác nhã nhặn chậm rãi, cả quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào, Tô Linh mới nhớ lại bộ dạng ăn như hổ đói của mình ban nãy, mặt đỏ tắc lự, nhìn người ta ăn toát ra khí chất ưu nhã thế này, không hổ là hoàng tử nước Tề, khí chất cao quý tự nhiên mà có, ngay cả ăn cơm cũng đẹp như vậy, chắc hồi nhỏ đã học quy tắc trong cung rồi, dù mười mấy năm trôi qua, phần khí chất ưu nhã này đã khắc sâu vào bản chất rồi.
Tô Linh biết thân phận hắn từ lâu, nhưng đến giờ phút này, cô mới cảm nhận được rõ ràng, ở thế giới này, hắn vừa sinh ra đã khác biệt, dù từng sống nghèo khổ, chỉ cần hắn vùng vẫy khỏi vũng bùn nhơ, thì hắn có thể đứng trên mây quan sát chúng sinh.
Còn cô, chỉ cần không có thân phận tiểu thư đích xuất phủ Thượng thư, thì cái gì cũng không phải, chả trách mấy người đi theo hắn sợ hắn, lại ba lần bốn lượt ức hiếp cô, nói cho cùng, hiện giờ cô chẳng là cái thá gì cả.
Nghĩ đến đây, cô có cảm giác không tốt lắm.
Có một loại cảm giác gọi là từ trên mây rơi thẳng xuống địa ngục, loại cảm giác này đè ép đến khó thở, từng có lúc, hắn rơi từ đám mây xuống địa ngục vài lần như thế, nhưng lại không biết một người nhỏ bé như hắn, làm thế nào để sống đến bây giờ.
Sở Bạch uống canh xong, đặt bát xuống, dùng khăn lau miệng, ánh mắt liền dừng lại trên người cô, thấy thần sắc cô ủ rũ chả biết thế nào, bèn nói:
– Sao vậy? Thức ăn không ngon à? Ta bảo họ đi mua mang về nhé.
Tô Linh mỉm cười gượng gạo:
– Không cần đâu biểu ca, mấy món này rất ngon mà.
Sở Bạch nhíu mày, cô thì vui buồn giận dữ gì cũng hiện lên mặt, vừa rồi lúc ăn cơm tâm trạng còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại trầm uất thế này? Chẳng lẽ ở nước Lê quen rồi, không muốn đến nước Tề chăng?
– Nàng không muốn đến Tề à?
Thật sự mà nói cô không muốn thật, dù sao ở nước Lê này, cô quậy phá thế nào vẫn còn có phủ Thượng thư làm hậu thuẫn cho cô, bên trên còn có Thục phi tỷ tỷ chống lưng nữa, nếu đi nước Tề, cô chẳng là gì cả.
Nhưng tình hình bây giờ, cái nhà của cô ở nước Lê, không biết sẽ sụp đổ ngày nào, cô còn ở đây, sẽ không thân không thích, không còn chỗ nương tựa. Thế giới này làm nữ tử không có gì tốt, nữ tử ngoại trừ lấy chồng ra thì chẳng còn cách nào, giờ bảo cô đi xông pha giang hồ thì võ công của cô không giỏi, có thể còn chưa bước vào giang hồ, đã chết trên đường ra giang hồ mất rồi. Trong mấy bộ phim truyền hình, hở tí thì công tử tiểu thư có chút võ công liền xông pha giang hồ trừ gian diệt ác, ngoại trừ bàn tay ma quỷ của tác giả thao túng, còn lại đều là sẽ có người lặng lẽ theo sau bảo vệ, hiện tại cô chả được gì, võ công mèo quào, sau lưng còn không có chỗ dựa, cho nên chuyện xông pha giang hồ này chắc chắc phải bỏ qua không chọn rồi.
Không ra giang hồ, vậy thì chọn một nghề thành thạo, cải nam trang đi làm công.
Cô từng học nghề hộ lý, nhưng lại học Tây y, hiện tại trình độ chữa bệnh đều là Trung y, đến tiệm thuốc xin học bốc thuốc, thì tối thiểu phải nhận biết được thảo dược, nếu không thì phải nộp học phí, giờ cô hai bàn tay trắng, bên cạnh còn có Xuân Hi, tiệm thuốc người ta đâu phải muốn thu nhận ai là thu nhận, họ sẽ không đồng ý đâu. Còn nữa, người ta là đại phu chuyên xem bệnh, không lẽ ngươi là nam hay nữ còn không phân biệt được sao? Cho nên hạng mục này cũng phải bỏ qua không chọn.
Kinh doanh, thì ít ra cũng phải có tiền vốn, cho nên vẫn bỏ qua.
Tô Linh ngước đầu ảo não, sớm biết như thế, cô ra ngoài sẽ mang theo hộp tiền tiết kiệm của mình rồi, hoặc lén lún mua một căn nhà nhỏ, mua vài cửa tiệm nhỏ, tự kinh doanh, rồi mua thêm vài vệ sĩ, tránh để người khác thấy cô là con gái thì có ý đồ với cô, nghĩ như vậy, không khỏi có chút đắc ý.
Thế nhưng, mấu chốt vẫn là cô không có tiền!
Nghĩ đến đây, Tô Linh lại ủ rũ.
Sở Bạch còn đang đợi câu trả lời của cô, không ngờ cô chỉ ngồi đó chống cằm, ba hồi cười ba hồi mếu, biểu cảm vô cùng sinh động, không khỏi nhíu mày:
– Tô Linh!
– Hả… hả! Đây đây, biểu ca, huynh hỏi muội cái gì?
Sở Bạch nhìn cô, nói:
– Thôi vậy, tạm thời chúng ta không rời khỏi kinh thành ngay được, nếu nàng luyến tiếc thì có thể ra ngoài dạo vài vòng.
Sau này có lẽ không còn cơ hội quay lại đây nữa, dù nàng có đồng ý hay không, ta cũng sẽ dẫn nàng về nước Tề.
Mắt Tô Linh sáng lên:
– Muội có thể ra ngoài à? Chẳng phải huynh nói muội không nên lộ diện sao?
– Dịch dung một chút, cho Cao Kiệt theo nàng, là nàng có thể đi bất cứ chỗ nào nàng muốn.
– Biểu ca, muội muốn đi một mình, muội biết đường mà.
Sở Bạch nghiêm mặt, thẳng thừng từ chối:
– Không được, tối nay là hội đèn lồng Nguyên Tiêu, trên phố nhiều người lắm, khó tránh xảy ra sơ suất, Cao Kiệt võ công cao cường, y đi theo nàng có thể bảo vệ nàng.
Tô Linh còn định từ chối, nhưng thấy nét mặt nghiêm nghị của hắn, cô ngậm miệng, ngượng ngùng nói:
– Đa tạ biểu ca.
Muốn quản ta à, đợi ta ra ngoài được rồi tính.
Sở Bạch ừm một tiếng, nói tiếp:
– Muốn đi thì một mình nàng đi, không cần mang theo nha hoàn.
Tô Linh biến sắc, ý gì đây, còn không cho cô dẫn theo Xuân Hi, chẳng lẽ âm mưu nhỏ này của cô bị hắn nhìn thấu rồi? Đây là đề phòng cô chạy trốn? Cô lén quan sát sắc mặt Sở Bạch, thấy vẻ mặt hắn tỉnh bơ, vẫn là bộ mặt không rõ vui giận, hoàn toàn không nhìn ra điều gì.
Được thôi, cô cũng không định đi liền bây giờ, cô còn có rất nhiều việc chưa làm.
– Biết rồi biểu ca, biểu ca cảm thấy muội dịch dung thế nào là phù hợp? Giả nam nhân?
Sở Bạch lại ừm, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng:
– Trương Tiềm.
Trương Tiềm mau chóng xuất hiện, chắc ở bên ngoài đợi nãy giờ.
– Thiếu chủ có gì căn dặn?
Sở Bạch chỉ vào Tô Linh:
– Cải trang cho nàng ấy một chút, đừng để bất cứ ai nhận ra thân phận thật sự của nàng.
– Dạ- Trương Tiềm không nói dư thừa, lập tức lui xuống, lát sau đã cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ tới, đặt lên bàn, kéo ra, ôi cái hộp này y chang hộp đựng đồ trang điểm thời hiện đại, bên trong đựng rất nhiều son phấn bột nước cùng cọ trang điểm.
Hắn lại kéo gương đồng đến, đặt dựa vào tường, để cô ngồi trước gương, rồi tay nhanh nhẹn tô tô vẽ vẽ, nửa canh giờ trôi qua, Tô Linh mở mắt ra, phát hiện người trong gương mày rậm mắt to, ngũ quan góc cạnh, trông như một tiểu ca vô cùng đẹp trai, chẳng giống gì cô cả, tay nghề quỷ khóc thần sầu thế này, không khỏi khiến cô trầm trồ.
Tô Linh nhìn mình trong gương, nhếch má trái, phùng má phải, không khỏi cảm thán:
– Trương đại ca, kỹ năng trang điểm của huynh là học được trên Douyin* à!
(*) Douyin: một ứng dụng mạng xã hội chỉ có ở Trung Quốc.
Trương Tiềm chẳng hiểu cô nói gì, nhưng từ sắc mặt của cô chắc hẳn cô đang khen tài nghệ của hắn, liền bày ra biểu cảm ngượng ngùng chất phác khi được khen:
– Ta cũng chỉ học được từ mẫu thân, phụ thân qua đời sớm, một mình mẫu thân nuôi nấng ta, vì nuôi ta công việc dù dơ dáy hay cực nhọc gì mẫu thân cũng làm hết. Lần đó, trên trấn có một tên ngốc con nhà giàu bị té chết, dung mạo khó coi, nhà đó thấy mất mặt, cho nên muốn hóa trang thi thể của hắn, cho mười lượng bạc không ai dám nhận làm, thì mẫu thân ta nhận, từ đó liền làm nghề này, từ nhỏ ta đã theo mẫu thân, đương nhiên cũng học được chút ít, tay nghề tự nhiên luyện được, tám phương mười hướng, không có ai không khen…
Tô Linh: “…”
Cái nghề trang điểm xác chết có sớm như vậy rồi sao?
Tô Linh nhìn mấy cái cọ trang điểm trong hộp, vẫn còn dính son phấn, không khỏi hoảng sợ:
– Đại ca à, huynh đừng nói mấy thứ này người chết đều dùng qua rồi nha?
Trương Tiềm vừa dọn dẹp vừa nói:
– Sau đó ta vào cấm quân, đương nhiên không làm nghề này nữa, tuy nhiên tay nghề vẫn không kém đi.
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, làm hết hồn.
Chưa kịp thở phào hết hơi, lại nghe hắn nói:
– Không phải mấy năm nay đến nước Lê, vì để nuôi sống gia đình, ngoại trừ bán chó mèo ra, ta cũng giúp đỡ chôn cất mấy con chó con mèo bị chết của mấy nhà giàu có, mấy con vật đó thỉnh thoảng chết rất khó coi, ta cũng sẽ hóa trang cho chúng.
Tô Linh: “…”
– Nhưng Tô cô nương cứ yên tâm, mấy cái cọ ta dùng cho cô toàn là đồ mới.
Đại ca à, huynh có thể nói hết ý trong một lần được không?