– Nhị hoàng tử yên tâm, lời ta nói, câu nào cũng là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt điện hạ.
Sở Bạch nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn chọn tin cô, quay người vén rèm xuống xe:
– Để xe ngựa lại cho chúng.
Nam Cung Ly Mặc kinh ngạc nhìn Sở Bạch, Sở Bạch ngay cả ánh mắt cũng không đáp lại, hắn chỉ có thể chuyển mắt hỏi thăm Cao Kiệt, muốn ông nói cho hắn biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn vừa thả chim ưng truyền tin, vừa ra sức thúc ngựa chạy về Tề quốc, dẫn theo quân Long Giáp ra đây tiếp ứng, sao vừa đến liền không nắm được cục diện hiện giờ vậy.
Chẳng phải thiếu chủ đặc biệt xem trọng cô nương kia sao? Sao dễ dàng buông tay như vậy, chẳng lẽ chết thật rồi? Vậy biểu cảm trên mặt thiếu chủ sao lại bình tĩnh thế?
Cao Kiệt nghe lệnh ban xuống, đương nhiên rất hoan nghênh, nữ nhân kia chết rồi, tránh được không ít phiền phức, ông trả về ánh mắt kiểu “như ngươi nhìn thấy rồi đó”, biểu cảm Nam Cung Ly Mặc càng phức tạp hơn.
Vậy mà chết thật rồi, đáng tiếc nhỉ, cô nương kia rất thú vị, hơn nữa còn bất chấp nguy hiểm chắn tên giúp thiếu chủ, đi như vậy cũng quá đáng tiếc.
Phù Cừ thấy Sở Bạch xuống xe ngựa, vội xuống theo, động tác Tạ Phương Tung mau lẹ nhảy lên xe ngựa, thấy Tô Uyển Linh nằm trên đó không còn hơi thở, ánh mắt chấn kinh, bàn tay đến giữa không trung lại rơi xuống, muốn chạm rồi lại không dám, trong lòng vô cùng hối hận.
Là lỗi của hắn, ở ngoài thành Kính Dương, hắn nên bất chấp mang nàng về.
Ta tưởng hắn có thể bảo vệ nàng, cho rằng hắn có thể bảo vệ nàng.
Tạ Phương Tung quay đầu nhìn bóng lưng Sở Bạch, giận dữ nói:
– Sở Bạch, ngươi đứng lại.
Sở Bạch không thèm dừng bước, tiếp tục bước đi, Tạ Phương Tung thấy hắn tuyệt tình lạnh lùng như thế, ngửa mặt lên trời cười to:
– Sở Bạch, kẻ lạnh lùng vô tình như ngươi, chỉ đáng sống cô độc cả đời, ngươi không xứng có được tình yêu của người khác, nàng ấy ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ hối hận vì đã từng thích ngươi.
Tô Linh chỉ có thể bay là đà trong xe ngựa, không có Phù Cừ, cô thậm chí còn không vén rèm xe lên được. Nghe thấy Tạ Phương Tung nói, cô không khỏi ngẩn người, cho dù không thấy mặt hắn, cô vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương, oán hận, buồn bã, lưu luyến của hắn.
Tô Linh không khỏi xúc động, nhưng giờ cô đang ở thể linh hồn, không có nước mắt, càng không có khả năng nói lời tạm biệt với hắn, Tạ Phương Tung, mặc dù ta không thể cho ngươi gì cả, nhưng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi thích ta như vậy, mặc dù ta chẳng biết tại sao ngươi lại thích ta, nhưng ta hy vọng, quãng đời còn lại ngươi có thể hạnh phúc.
Tựa như cách xây dựng ban đầu của ta, trong tất cả nhân vật phụ, ta hy vọng ngươi được hạnh phúc nhất, bởi vì ngươi nhiệt tình cầu tiến, nhìn như hoàn khố đào hoa, thực ra lại một lòng thâm tình, ngươi không cần so sánh với bất cứ người họ Tạ nào cả, vì ngươi mãi mãi là Tạ Phương Tung tốt nhất tốt nhất.
Nhưng rất xin lỗi, ta không thể cho ngươi gì cả, ta của bây giờ, thậm chí ngay cả cho ngươi một kết cục viên mãn cũng không làm được.
Chỉ nguyện quãng đời còn lại, ngươi có thể hạnh phúc mạnh khỏe.
Sở Bạch dừng bước, cuối cùng vẫn không quay đầu, nhảy lên lưng ngựa, ra lệnh:
– Lên đường.
Tạ Phương Tung lạnh lùng nhìn theo đội ngũ giáp bạc biến mất đằng sau cổng thành cao hơn mười mét, cánh cửa màu đồng chậm rãi đóng lại, cuối cùng Tạ Phương Tung vươn tay, nắm lấy tay của Tô Uyển Linh:
– Linh nhi, ta đưa nàng về nhà.
Đội quân Long Giáp đi vào cổng thành Tề quốc, tướng lĩnh trấn giữ biên cảnh đã đứng hai bên chào đón, nhìn hộ vệ Long Giáp đưa Nhị hoàng tử toàn vẹn quay về, lập tức cung kính quỳ xuống hô to:
– Chúng mạt tướng cung nghênh Nhị hoàng tử hồi quốc.
– Bình thân- Sở Bạch ngồi ở đó, phất tay- Bình thân đi.
Tướng quân trấn thủ tòa thành ở biên cảnh họ Hoàng, chính là một tham tướng dưới trướng quân Liệt gia, cả đời chưa từng nhìn thấy đội quân Long Giáp trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay chẳng những có thể tận mất nhìn thấy chỉ huy sứ Cao đại nhân của đội quân Long Giáp, mà còn có thể trông thấy Nhị hoàng tử điện hạ trở về nước từ cổng thành biên cảnh do mình trấn thủ.
– Nhị hoàng tử, Cao đại nhân đi dường vất vả, chi bằng ở lại nơi này của mạt tướng nghỉ ngơi một hồi rồi hẳn về kinh- Hoàng tham tướng mặc dù trấn thủ biên cương nhiều năm, nhưng cũng biết đương kim thánh thượng đã từng vô cùng sủng ái Mộng quý phi, chỉ là năm đó hoàng thượng đến Nam Sơn cầu phúc, kết quả cung Khinh Mộng xảy ra hỏa hoạn, Mộng quý phi và Nhị hoàng tử đều bỏ mạng, hoàng thượng cực kỳ bi thương, mỗi năm đều tế điện Mộng quý phí, phần vinh sủng này, cả hậu cung to lớn chưa từng có người nào sánh được.
Những năm nay, dưới gối hoàng thượng không có hoàng tử nào trưởng thành, chỉ có một mình thái tử điện hạ, ai cũng biết giang sơn Tề quốc hẳn là của thái tử điện hạ, nhưng nào ngờ Nhị hoàng tử lại còn sống, mà đội quân Long Giáp do chính chỉ huy sứ Cao đại nhân đích thân đi nghênh đón, có thể thấy được hoàng thượng xem trọng Nhị hoàng tử bao nhiêu, từ nay về sau thiên hạ Tề quốc, là do ai đứng đầu, cũng khó mà nói trước được.
– Không cần, vào thành bằng tốc độ nhanh nhất- Biên cảnh quá lạnh, người sống thưa thớt, không nên ở lâu, nhất định phải mau chóng vào thành, mới có thể nghĩ cách cứu nàng.
Nhị hoàng tử điện hạ khăng khăng muốn đi, Hoàng tham tướng cũng không dám giữ lại:
– Thành gần nhất nơi này là thành Tương Dương do Liệt tướng quân đóng giữ, cách đây khoảng mười lăm dặm, Nhị hoàng tử điện hạ giờ xuất phát, trước khi trời tối chắc sẽ đến được đó.
Sở Bạch nhướn mày ra lệnh:
– Đi đến thành Tương Dương.
Hoàng tham tướng nhìn đại quân mau chóng rời đi, liền quay về viết thư, dùng bồ câu truyền tin cho Liệt tướng quân, vị Nhị hoàng tử này không quyền không thế, nhưng có được thánh sủng, tương lai tiền đồ vô hạn, tuyệt đối không thể đắc tội.
Xe ngựa kẽo kẹt chậm rãi lăn bánh về hướng thành Tương Dương, Tô Linh nghe động tĩnh bên ngoài, nhủ thầm về hoàng đô của nước Tề không hề đi ngang qua thành Tương Dương, lần này Sở Bạch đến Tương Dương rốt cục là có dụng ý gì? Còn đang nghĩ ngợi, xe ngựa đột ngột dừng lại, Tô Linh và Phù Cừ liếc nhìn nhau, rèm xe bị một bàn tay trắng trẻo thon dài vén lên, lộ ra gương mặt anh tuấn phi phàm mang theo lạnh lẽo của Sở Bạch, ánh mắt y rảo quanh xe ngựa một vòng, cuối cùng rơi vào mặt cô.
Tô Linh trợn mắt, chẳng lẽ y có thể nhìn thấy mình?
– Phù Cừ tiên tử, chẳng lẽ Sở Bạch nhìn thấy ta được à?- Tô Linh vẻ mặt kinh ngạc, khó tin hỏi.
Phù Cừ nhìn cô lắc đầu:
– Y chỉ là người phàm, lại không mở thiên nhãn, sao có thể trông thấy ngươi, ta đoán vì y thấy chỗ trống cạnh ta, cho nên mới nhìn về chỗ này.
Sở Bạch nhíu mày, lần nữ nhìn về phía hồn phách của Tô Linh:
– Ngươi nói nàng đang ở đây?
– Không sai- Phù Cừ gật đầu- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi, cô ta có thể nghe thấy ngươi nói chuyện, nhưng ngươi không nghe được cô ta nói, ta có thể truyền đạt lại giúp ngươi.
Hai mắt Sở Bạch sáng rực nhìn cô, rõ ràng Phù Cừ tiên tử nói y không thể nhìn thấy cô, nhưng cô lại cảm thấy y nhìn thấy mình, nếu không ánh mắt y sao lại phức tạp như vậy, Tô Linh căng thẳng, không biết rốt cuộc y sẽ hỏi mình cái gì, chỉ có thể thấp thỏm nhìn y.
Bầu không khí rất quái lạ, ai cũng không lên tiếng, Tô Linh làm một linh hồn, càng không dám nói chuyện.
– Sao nàng không đi đi?- Thật lâu sau, là y lên tiếng trước.
Tô Linh lắc đầu, cô cũng không biết tại sao mình muốn ở lại, chỉ là vào thời khắc ấy, thấy hắn liều lĩnh xông vào kết giới như thế, hết lần này đến lần khác, cô liền mềm lòng, cô muốn ở lại, muốn cho hắn một câu trả lời.
– Bởi vì ta cảm thấy, ta phải cho ngươi một câu trả lời, cũng nên nói lời tạm biệt ngươi- Tô Linh không dám nhìn vào mắt Sở Bạch, ánh mắt hắn như thể có luồng sáng cực nóng, ánh mắt đó trừ nóng ra, còn có chất vấn, Tô Linh chột dạ.
Phù Cừ thuật lại lời Tô Linh không sót chữ nào.
Sở Bạch nghe vậy sắc mặt càng thêm nặng nề:
– Tạm biệt?
Tô Linh gật đầu:
– Dù sao ta cũng không phải người của thế giới này, trong thế giới của ta, còn có ba mẹ người thân bạn bè đang chờ đợi ta trở về. Trong thế giới ấy, ta là một tác giả viết tiểu thuyết đăng lên mạng kiếm sống, tiểu thuyết này là tiểu thuyết đầu tay của ta, không ngờ lại gây ra họa, càng không ngờ thế giới trong tiểu thuyết lại biến thành thế giới thật, ngươi chịu nhiều đau khổ đều do ta xây dựng nên, ngươi trách ta, hận ta, cũng đúng thôi. Ngươi yên tâm đi, chờ đến khi ta quay về, nhất định sẽ sửa lại toàn bộ bố cục và phần kết, ngươi nên có cuộc sống tốt hơn.
Phù Cừ không ngờ cô lại nói ra cả một tràng dài như thế, bộ ngươi không nhìn thấy y vì lời nói của ngươi mà sắc mặt thay đổi rồi sao? Ngươi còn ở đây nói huyên thuyên mấy chuyện này, không biết cái mạng của hai ta giờ đang nằm trong tay y sao?
Uổng cho ngươi là người viết tiểu thuyết, chẳng lẽ ngươi không nhận ra y thích ngươi à, lý do liều mạng xông vào kết giới, chính là muốn giữ ngươi lại đó, trong lòng y dù hận ngươi, nhưng thích ngươi yêu ngươi nhiều hơn.
Làm độc giả mang cách nhìn của thượng đế, Phù Cừ quyết định “đẩy thuyền” cặp này, bèn nói:
– Nàng ấy nói đây chẳng qua là suy nghĩ ban đầu của nàng ấy, giờ nàng ấy đã nghĩ thông suốt rồi, nàng ấy chỉ muốn ở lại bên ngươi, bù đắp toàn bộ những gì nàng ấy nợ ngươi.
Tô Linh không ngờ Phù Cừ lại nói lung tung như vậy, muốn ngăn cô lại, nhưng tay chỉ xuyên qua cơ thể cô ta, đành tức tối nói:
– Người đừng có truyền lời bậy bạ được không, ta nói vậy khi nào.
Phù Cừ không thèm đếm xỉa cô, tiếp tục nói:
– Nàng ấy nói nàng ấy biết mấy năm gần đây, ngươi vẫn luôn cảm thấy bản thân rất cô đơn, vẫn luôn sống trong bóng tối, nàng nói sau này nàng sẽ luôn theo ngươi, làm ánh nắng của ngươi, làm mặt trời của ngươi, sẽ không để ngươi một mình đi trong đêm tối nữa.
– Mau ngậm cái miệng lại, ta xin người đó, đừng có nói nhảm được không?- Tô Linh đỏ bừng mặt, Phù Cừ này, tốt xấu gì cũng là tiên, sao lại nói bậy bạ như vậy, làm y hiểu lầm. Tô Linh nhìn thần sắc Sở Bạch, thấy mặt mũi y vô cùng nghiêm túc, ra vẻ sắp nổi giận đến nơi.
– Nàng dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ để nàng ở bên ta, ta có thể tha thứ cho nàng khiến ta từ khi sinh ra trong người đã mang độc, không thể trị khỏi, cũng có thể tha thứ cho nàng để người khác bắt nạt ta lăng nhục ta, nhưng nàng đừng nên, đừng nên để ta bất lực chứng kiến mẫu phi bị những người đó chà đạp, nàng biết rất rõ mà, mẫu phi là người mẹ tốt nhất, yêu thương ta nhất trên đời này, là người duy nhất bên cạnh ta khi ta phát bệnh, vì ta mà đau lòng, vì ta mà bi thống. Nàng muốn mẫu phi chết, sao lại không để mẫu phi được chết một cách kiêu hãnh chứ? Nàng từ từ cướp đi hết tất cả những người bên cạnh ta yêu thương ta, mẫu phi, Xuân Đào, chỉ cần là người mang đến ấm áp cho ta, nàng đều khiến họ phải chết, mà lại toàn là những kiểu chết độc địa, nàng còn ghê tởm hơn chúng, hung ác hơn chúng.
Tô Linh nghe y nói, từng lời đâm thẳng vào tim.
Không sai, cô vì để y “hắc hóa”, cho nên mới cố tình xây dựng hình tượng thê thảm như vậy cho y, cướp đi tất cả những người yêu thương y, quan tâm y, y nói đúng, cô còn ghê tởm hơn cả Tần hoàng hậu, hơn cả Tô Uyển Linh, cô mới thật sự là tội đồ.
– Xin lỗi, xin lỗi- Tô Linh không dám nhìn thẳng vào mắt y, hai tay che lấy mắt mình, muốn khóc, nhưng khóc không ra, xin lỗi, đều tại cô, hết thảy đều tại cô.
Phù Cừ há hốc mồm, tiến triển kiểu gì thế này?
Cô nhìn ánh mắt Sở Bạch nhìn Tô Linh, rõ ràng có thích cô ta mà, tại sao lại nói ra mấy lời độc ác đến thế? Chẳng lẽ trong lòng hắn, nỗi hận đã lấn át sự yêu thích? Là cô không đoán ra được?
Tô Linh chìm vào nỗi ân hận sâu sắc, toàn thân vì cảm xúc quá khích mà bắt đầu tỏa ra khói đen, không ổn, đây chính là điềm báo sắp hóa thành linh hồn ác quỷ.
Nguy rồi nguy rồi, lần này nghịch dại rồi.
Tô Linh không phải người của thế giới này, lại bởi vì cô mà rơi vào trong đây, mặc kệ nguyên nhân gì, Tô Linh không thể chết được, nếu không cô sẽ bị phản phệ, phản phệ nho nhỏ không đáng ngại, chịu đựng chút là được, nếu lão già sư phụ không thèm để ý đến cô nữa, đó mới là đáng sợ.
– Tô Linh, Tô Linh, ngươi tỉnh táo lại, bây giờ ngươi không thể để cảm xúc quá khích được, bi thương cũng không được, nếu ngươi biến thành ác quỷ, cả thần tiên cũng khó cứu- Phù Cừ vội khuyên cô, nhưng cô vẫn như cũ, khói đen càng bốc cao hơn, cô vội nói với Sở Bạch- Nhị hoàng tử điện hạ, người mau chóng khuyên nhủ nàng ấy, ta biết hiện tại điện hạ rất hận nàng, nhưng tình huống đặc biệt, trạng thái bây giờ của nàng ấy, nếu cảm xúc kích động thái quá, thì sẽ biến thành ác quỷ, đến lúc đó sẽ bị thiên đạo tru sát, không thể luân hồi sinh tử được nữa. Nàng tuy có lỗi, nhưng không hoàn toàn sai, muốn trách thì trách ta, nếu không phải ta, thì thế giới tiểu thuyết này không bị kích hoạt, các người không thức tỉnh, thì sẽ không có nhiều nỗi đau như vậy.
Tô Linh không nghe thấy Phù Cừ nói gì, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là áy náy với Sở Bạch, đều là lỗi của mình, lỗi của mình hết, nếu mình chết đi, hết thảy sẽ kết thúc, không, mình không thể chết, mình phải giết hết toàn bộ những kẻ tội đồ mang đến khuất nhục cho y, như vậy mới tính là bù đắp, mới tính là hoàn thành tâm nguyện. Mình sẽ thay y giết hết bọn chúng, giết hết.
Phù Cừ thấy linh hồn trong suốt của cô chậm rãi hiện lên thành hình dáng, nhủ thầm nguy rồi, Tô Linh thật sự muốn hiện hình ác hóa rồi, giải quyết sao đây, giờ cô không có pháp lực, không thể ngăn Tô Linh lại, nếu cô ta hiện hình ác hóa biến thành ác quỷ, sẽ mất đi thần trí mà đại khai sát giới, đến lúc đó không còn cách cứu vãn.
Phù Cừ gấp gáp, hét lên với Sở Bạch:
– Sở Bạch, ngươi thật sự muốn nàng ấy chết sao?