Nhưng mà, truyện này tốt xấu gì cũng do cô viết ra, hết thảy nhân vật sự kiện trong đây đều do một tay cô sáng tạo, biết được nội dung kế tiếp sẽ thế nào, nếu bắt đầu lấy lòng Sở Bạchtừ bây giờ, hoặc thay đổi chiều hướng cốt truyện, có lẽ kết cục của cô sẽ khác đi.
Cho nên hiện tại, cô không thể nói ra chuyện Sở Bạch thấy chết không cứu, có đánh chết cũng không thể nói.
Tô Linh đang nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, một nha hoàn mặc váy lụa xanh nhạt vén rèm đi vào, trên tay còn bưng chén thuốc, trông thấy người trên giường đã mở mắt, mừng rỡ đến đánh nghiêng chén, nước thuốc vảy vào váy cũng không chút quan tâm, chỉ lao ra bên ngoài hô lớn:
– Tam tiểu thư tỉnh lại rồi, mau đi mời phu nhân đến.
Chốc lát sau, một quý phu nhân váy áo lộng lẫy vội vã vén rèm đi vào, nước mắt lưng tròng nắm lấy tay cô:
– Linh Nhi ngoan của mẹ, con tỉnh lại rồi, con sốt suốt một ngày một đêm, đại phu nói con sẽ hôn mê hai ba ngày, không ngờ lại tỉnh nhanh như vậy, đúng là ông trời có mắt, lát nữa mẹ về, nhất định sẽ thắp thêm cho Bồ Tát vài nén hương.
Tô Linh nhìn quý phu nhân trước mặt, bà khoảng chừng ba mươi tuổi, được chăm sóc kỹ càng nên da không hề có dấu hiệu chảy xệ, thấy mức độ căng thẳng của bà với Tô Uyển Linh, chắc chắn đây là Thượng Thư phu nhân, Từ thị.
Nhưng mà bà ấy nói cô chỉ hôn mê một ngày một đêm, nói cách khác, thời gian tỉnh lại so với cô viết sớm hơn hai ngày, phải chăng như thế nghĩa là kết cục có khả năng sẽ thay đổi.
Đang hồ hởi, Từ thị bỗng chuyển đề tài, sắc mặt nặng nề nói:
– Linh nhi, đang yên đang lành sao lại rơi xuống hồ, là có người cố tình hãm hại con à?
Tô Linh lập tức lắc mạnh đầu:
– Không có ai hại con hết, bởi vì mấy hôm trước trời đổ mưa, bên hồ lại đầy rêu xanh, con bất cẩn mới rơi xuống nước.
– Thật à?- Từ thị nhìn vào mắt con gái, luôn cảm thấy Linh nhi của bà sau khi tỉnh lại thì không giống ngày trước lắm, lúc này, cô lại hiếm khi không trách mắng lây những người khác.
– Còn thật hơn vàng nữa cơ, mẹ, đều do con gái không tốt, báo hại mẹ phải lo lắng rồi- Tô Linh kéo tay Từ thị, lấy lòng nói.
Từ thị không tin lắm, sắc mặt càng thêm uy nghiêm:
– Đó là do nha hoàn bên cạnh không chăm lo tốt cho chủ tử, dám để chủ tử đến những nơi nguy hiểm, còn rơi xuống hồ, cả đám không dùng được, người đâu, lôi hai nha hoàn này ra ngoài cho ta, đánh hai mươi trượng, gọi tất cả nô tì ra xem hành hình, ta thật muốn xem sau này còn ai dám không tận tâm hầu hạ chủ tử nữa.
Hai nha đầu Hạ Vũ và Hạ Tuyết lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Từ thị xin tha:
– Xin phu nhân thứ tội, chúng nô tì không dám nữa.
Tô Linh ngẩn ra, làm sao mới nói có một câu liền muốn đánh người, mặc dù hai cô gái này với chủ cũ thường cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thậm chí còn cáo mượn oai hùm, cầm lông gà mà xem như lệnh tiễn, “giúp” Tô Uyển Linh gây thù khắp nơi, ngay cả chủ ý ném nha hoàn của Sở Bạch vào trong kho củi rồi thả rắn cắn chết cũng là của Hạ Tuyết, Tô Uyển Linh có thể đắc tội Sở Bạch đến chết như vậy, nha đầu Hạ Tuyết này có công lớn nhất.
Nhưng nghĩ đến cây roi to cỡ miệng chén đánh vào người hai mươi cái, hai người này lại là tiểu cô nương yểu điệu, tuổi còn chưa quá mười hai mười ba, hình phạt này một khi thi hành, không chết cũng tàn phế.
– Mẹ, mẹ xem con đâu có sao đâu, mẹ đừng trách phạt họ.
– Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có khuôn phép thì không có quy tắc, hôm nay hai chúng nó không tận tâm thì phải chịu phạt, để những đứa còn lại không dám lơ là hầu chủ, đây gọi là giết một người răn trăm người, Linh nhi, con là đích nữ của phủ Thượng Thư, cuối cùng cũng sẽ đi lấy chồng, trở thành chủ mẫu của một nhà, nếu con cứ nhân từ nương tay, không thể hiện nổi uy nghi của chủ mẫu, thì ai cũng dám trèo lên đầu con, không xem con ra gì, giống như ả tiện tì ở phía tây kia, được chút sủng ái, nhưng chủ mẫu bắt ả quỳ, ả cũng phải quỳ- Từ thị tạm ngừng, giọng uy nghiêm không để ai phản bác, nói- Người đâu, hành hình!
Tô Linh buông tay ra, đột nhiên tỉnh ngộ.
Sao cô lại quên mất, đây không phải thời hiện đại, mọi người ở đây đều không bình đẳng, chủ nhân có quyền quyết định sống chết của nô nộc, cha mẹ có quyền quyết sinh tử của con cái, đó là thời đại mạnh được yếu thua, phân biệt giai cấp, thời đại mà cô tự tay sáng tạo.
Từ thị, phu nhân phủ Thượng Thư, tính tình ích kỷ, thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, đối đãi với người hầu kẻ hạ nghiêm khắc độc ác, làm kinh sợ mấy trăm nhân khẩu trong toàn phủ, duy chỉ có không chiếm được trái tim của chồng, cũng không được mẹ chồng yêu thích, nhưng lại cực kỳ cưng chiều con cái, cho nên mới nuôi ra một Tô Uyển Linh kiêu căng hống hách không ai sánh bằng.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, Tô Linh bịt lỗ tay, ở thế giới này càng thêm sâu sắc cảm nhận, cô nhất định phải đi tìm Sở Bạch ngay, ôm lấy cặp đùi mạ vàng của hắn, thay đổi vận mệnh của mình, dù sao tương lai hắn cũng là vua một nước, nhân vật làm chủ sống chết của vạn dân, cô có thể sống hay không, trên dưới mấy trăm người trong phủ Thượng Thư có thể sống hay không, đều phải xem ý của người đó.
Hạ Vũ, Hạ Tuyết bị phạt xong được khiêng trở về, hai người họ là gia sinh tử[1], Từ thị không bán hai người họ đi, chỉ phân họ đến điền trang làm. Tô Linh vốn cảm thấy hai nha đầu này không thể giữ lại, nhân lúc nào đó đưa ra ngoài mới tốt, lần này Từ thị đúng là giải quyết giúp cô.
Hai nha hoàn mới phân đến chỗ cô, một người tên Xuân Vũ, một người tên Xuân Hi, trông rất duyên dáng, một người thông minh lanh lợi, người còn lại thì chững chạc, Tô Linh rất hài lòng, thực sự cô cũng không phải người cần người khác hầu hạ, chủ yếu đừng gây chuyện là được.
Buổi sáng hai hôm sau, Tô Linh hiếm khi dậy sớm, nghe thấy bên ngoài ồn ào, chắc cách khá xa, nên không nghe rõ ràng lắm, liền gọi Xuân Vũ vào hỏi:
– Trong phủ xảy ra chuyện gì à? Sao lại ồn ào vậy?
– Là phu nhân đang trách phạt biểu thiếu gia.
Tô Linh đang uống trà, chưa kịp nuốt, nghe vậy sặc đến ho khan.
– Biểu thiếu gia nào? Không lẽ là Sở Bạch?- Trong lòng cô run sợ, hỏi.
– Bẩm vâng, Hạ Tuyết tỷ tỷ nghe nói phu nhân muốn đưa tỷ ấy xuống điền trang, sống chết không chịu đi, lê tấm thân thương tích đến trong viện của phu nhân, còn nói lúc tiểu thư rơi xuống nước, biểu thiếu gia đứng ở cách đó không xa, nhưng lại thấy chết không cứu, phu nhân nghe vậy rất tức giận, sai người dẫn biểu thiếu gia đến, ở trước mặt mọi người phạt đòn năm mươi trượng, còn nói phải ném ra khỏi phủ nữa.
Đệch!
Con nhỏ Hạ Tuyết chết tiệt này, đây là muốn chơi chết cô sao.
Vốn cho rằng mình không tố cáo thì tránh được kiếp nạn này, ai ngờ con nhỏ thèo lẻo đó còn giúp cô viết kịch bản.
Hôm nay đúng lúc là ngày thứ ba, trong tiểu thuyết chính là ngày Tô Uyển Linh tỉnh lại, Sở Bạch cũng bị đòn đúng hôm nay rồi bị ném ra khỏi phủ, gặp được xe ngựa của Trưởng công chúa… Sau đó…
Không thể có sau đó được.
Tô Linh đặt tách trà xuống, lo lắng chạy đến viện của Từ thị, chạy được mấy bước liền dừng lại, nghĩ đến việc Từ thị muốn làm, Tô Uyển Linh không ngăn cản được, nghĩ ngợi chốt lát, cô quay người chạy về hướng Phúc Thọ viện của lão thái thái.
***
Chú thích:
1: Gia sinh tử là con cái của nô bộc, nô tì trong nhà sinh ra, theo luật pháp của thời Minh, con cái gia nô vẫn làm nô, vĩnh viễn hầu hạ chủ tử.