Nhưng Tô Uyển Linh rõ ràng đã chết, phủ Thượng thư tự nhiên bị xét nhà, Tô thượng thư bị lưu đày, lễ tang của tỷ ấy cũng bị làm qua loa cho xong, hiện giờ nghe tin tỷ ấy còn sống, cô khiếp sợ còn hơn là cảm khái.
– Tạ Phương Tung, ngươi đừng đùa.
– Ngươi cảm thấy dáng vẻ của ta giống đang đùa lắm sao? Lá thư kia ngươi không biết do ai viết, nhưng ta biết, là Sở Bạch viết cho ngươi.
Vẻ mặt Tạ Phương Tung nghiêm túc nhìn Dương Dung, vẻ mặt Dương Dung càng khiếp sợ, chẳng phải Sở Bạch cũng… Tạ Phương Tung như biết thuật độc tâm, nói tiếp:
– Có phải ngươi đang nghĩ Sở Bạch cũng đang mất tích đúng không? Đúng vậy, sao lại trùng hợp thế, hai người đồng thời mất tích, chẳng lẽ hai ngươi chưa từng nghi ngờ? Có lẽ Sở Bạch không hề mất tích, Tô Uyển Linh cũng không chết, chỉ là Sở Bạch mang Tô Uyển Linh giấu đi, còn làm giả thi thể, xác nữ vớt lên từ dưới sông hộ thành, tuy mặc y phục của Tô Uyển Linh, lại bị hủy dung, đang yên đang lành bị dìm chết, sao còn phải tốn công hủy dung của nàng?
Thật vậy, lúc vớt được xác nữ dưới sông hộ thành lên, thân hình cực kỳ giống Tô Uyển Linh, nhưng dung mạo bị hủy, không thể nhận dạng, chỉ có thể từ cách phục sức và y phục trên người để phỏng đoán thân phận người chết, lúc đó Phương đại nhân điều tra kết luận, cô nương này bị ám vệ của Lễ bộ Thượng thư giết chết, còn bị hủy dung, Thẩm đại nhân luôn miệng không thừa nhận, càng đừng nói đến chuyện hủy dung.
Tạ Phương Tung vô cùng chắc chắn Tô Uyển Linh chưa chết, mà bị Sở Bạch giấu đi. Sau ngày thu Tô Uyển Linh rơi xuống nước, dường như thay đổi thành một người khác, không, nghiêm túc mà nói, nàng chính là người khác, không ai có thể chỉ trong một đêm lại trái ngược hẳn khi xưa, hơn nữa, ngay cả tính cách cũng khác một trời một vực, bản thân hắn có thể phát hiện, Sở Bạch nhất định cũng đã phát hiện.
Ngày tháng học ở thư viện, Tô Uyển Linh như ánh mặt trời vây quanh Sở Bạch, đừng nói là Sở Bạch, ngay cả hắn cũng bị phần nhiệt tình này của nàng thu hút. Mọi chuyện trùng hợp như vậy, trước khi phủ Thượng thư bị xét nhà, Tô Uyển Linh liền bị giết, thoạt nhìn như đang châm ngòi ly gián Thục phi và Thần quý phi, nhưng cũng có thể có người muốn làm Tô Uyển Linh biến mất trước mắt người đời một cách thần không biết quỷ không hay, mà chết, chính là lựa chọn tốt nhất.
– Nhưng Sở Bạch làm vậy để làm gì? Hiện tại hắn đã là thiếu sử của Hoàng Thành Ti, hơn nữa lúc ở thư viện, hắn tuyệt tình như vậy với Tô Uyển Linh, không có chút hứng thú với tỷ ấy, tại sao lại hao hết tâm tư giấu tỷ ấy đi?
Đúng vậy, là vì cái gì? Tạ Phương Tung không nghĩ ra.
Hoàng thành rung chuyển, triều cục hỗn loạn, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về triều cục, hoàn toàn không bận tâm đến đích nữ nho nhỏ của phủ Thượng thư, cho nên mới để Sở Bạch thừa cơ, tuy rằng hắn không biết Sở Bạch đang mưu tính gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Sở Bạch đạt được mục đích.
– Ta còn có việc, đi trước đây.
Tạ Phương Tung nói xong quay đầu đi thẳng.
Dương Dung thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, rất chắc chắn với suy đoán của mình, cô biết cô không thể ngăn hắn được, nên không cản, trước khi Mạnh đại thống lĩnh quay lại, cô cần phải chăm sóc cho Mạnh Dung.
Mà khả năng Tạ Phương Tung nói, cô không quá tin tưởng, Tạ Phương Tung không muốn chấp nhận sự thật Tô Uyển Linh đã chết, cũng tốt, để hắn ôm ấp hy vọng, ít nhất sẽ không suy sụp như hôm nay cô gặp.
Thập Bát Nhai, trong cửa hàng chó mèo của Trương thị.
Tô Linh ngoan ngoãn chăm chỉ luyện chữ đến ngày thứ năm, tự bản thân cảm thấy có chút thành tựu, mặt chữ viết ra có thể xem, liền vô cùng đắc ý viết xuống một câu “Thuỷ Điệu Ca Đầu, minh nguyệt kỷ thời hữu” (Trung thu, trăng sáng có từ bao giờ) mang đến cho Sở đại boss xem.
– Biểu ca, biểu ca, huynh xem chữ viết của muội thế nào? Có phải tiến bộ lắm không?- Tô Linh hiến vật báu, trải ngay ngắn tờ giấy viết chữ trước mặt hắn, hai mắt chờ mong nhìn hắn.
Sở Bạch đang đọc sách, nghe vậy liền đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn chữ viết bày trên bàn, quả thực có chút tiến bộ, ít nhất nét chữ gọn gàng, không lem luốc, trông giống trẻ con mới học viết, Sở Bạch ngước lên, thấy ánh mắt chờ đợi được khen của cô, vẻ mặt vô thường nói:
– Quả thực có tiện bộ.
Tô Linh được khen nên rất vui, nói:
– Thực ra muội biết mình viết chưa đẹp, nhưng so với chữ viết nghuệch ngoạch của hai hôm trước, thì đây là tác phẩm đầu tiên khiến muội hài lòng, còn tưởng biểu ca sẽ nói viết chưa đẹp, sợ khen ta tiến bộ sẽ đắc ý.
Sở Bạch im lặng, thấy cô vui vẻ tươi cười, tâm trạng cũng tốt theo, vẫy tay với cô:
– Tới đây.
Tô Linh ngoan ngoãn đi tới, sau khi đến gần mới phát hiện, có phải mình quá vâng lời rồi không, nhưng không dám phàn nàn, cười nói:
– Biểu ca.
– Viết lại lần nữa cho ta xem- Sở Bạch nhường chỗ ngồi, kêu cô ngồi xuống chỗ mình.
Hóa ra muốn cô làm bài tập ngay trước mặt, Tô Linh không chối từ, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhấc bút lông, chấm mực, rồi bắt đầu viết “Thủy Điều Ca Đầu, minh nguyệt kỷ thời hữu”, nhưng mới viết tới chữ Thủy, một bàn tay đột nhiên từ đằng sau bao lấy tay cô, bàn tay đó vừa to vừa ấm, trầm ổn mạnh mẽ, mà cả người y đều đứng sau lưng cô, cách một lớp y phục dày, cũng có thể cảm nhận được như thể có người từ phía sau ôm lấy mình, mặt cô từ từ đỏ lên.
Tư thế này, dường như có chút ám muội.
Tô Linh hơi nhích ra chút, đột nhiên cảm thấy mình không viết nổi nữa, bên tai lại vang lên giọng nói trầm ổn:
– Chuyên tâm một chút.
Tô Linh xốc lại tinh thần, cố gắng ép mình tập trung, nhưng làm thế nào cũng không áp chế nổi sự nôn nao và thấp thỏm trong lòng, mặt cô ngày càng đỏ, tay bị cầm lấy cũng nóng dần lên, mà người phía sau lại như không có gì, cầm tay cô viết xuống một chữ Điều.
Rõ ràng đều là chữ Trung Quốc, nhưng hai chữ viết này lại có cách biệt khá xa, chênh lệch như học sinh tiểu học và sinh viên vậy, Tô Linh nhìn chữ viết kia của mình, ỉu xìu, ban nãy mình lấy đâu ra tự tin để hỏi y viết có đẹp không vậy?
– Học được chưa?- Sở Bạch ở bên tai hỏi cô, Tô Linh không dám cử động, chỉ có thể ừ một tiếng.
– Vậy viết cho ta xem- Mặc dù y kêu cô viết, nhưng lại không có ý buông tay ra, vẫn đứng phía sau, vẫn nắm tay cô, ngay cả lực đạo cũng không lơi lỏng một phần.
Tô Linh đành chịu, chỉ có thể viết tiếp chữ Ca, viết xong tự cảm thấy ngượng:
– Xin lỗi huynh, muội nói dối rồi, muội vẫn chưa học được.
Bên tai truyền đến tiếng cười khe khẽ:
– Uhm, nếu chưa học được thì cứ từ từ học.
Tô Linh cảm thấy mình không chịu nổi nữa, nhúc nhích muốn rời khỏi lồng ngực hắn, vẻ mặt xấu hổ:
– Để muội… muội… tự viết.
Sở Bạch cười, gật đầu:
– Vậy nàng viết đi, nếu viết chưa tốt, ta sẽ dạy nàng tiếp.
– Muội có thể tự viết- Tô Linh lí nhí nói, ngượng ngùng che mặt lại, nóng quá nóng quá, rốt cuộc mình bị sao thế?
Bên ngoài, Trương Tiềm đang vội vàng đi vào, bị Thạch Duy Giai chặn lại:
– Ta khuyên huynh tốt nhất khoan hãy vào trong, Tô cô nương đang ở trong đó.
Trương Tiềm nghe Tô cô nương ở bên trong, quả thực do dự một chút, nếu là lúc bình thường, chuyện không quan trọng, hắn sẽ lập tức đi ngay, nhưng chuyện này liên hệ trọng đại, hắn nhất định phải vào bẩm báo:
– Bên trong thành Kính Dương nghe đồn xuất hiện đạo tặc, đã liên tục trộm mấy nhà quyền quý, còn có rất nhiều nhà phú thương, ngay cả phủ Trấn Quốc Công cũng bị trộm, nói thứ bị mất là vật ngự ban, bây giờ toàn thành giới nghiêm, cấm quân lục soát toàn thành, thông báo cửa thành đã đóng, đạo tặc nhất định vẫn còn trong thành, giờ đang lục soát từng hộ, nói phải lôi mấy tên đạo tặc ra.
Thạch Duy Giai nghe vậy nhíu mày, cảm thấy trong chuyện này có điều lạ:
– Chỉ mất chút tài vật, lại đi lục soát từng hộ, chỉ e không chỉ vì trân bảo bị trộm, mà đám cấm quân này có mục đích khác.
Trương Tiềm chính là lo lắng chuyện này, hắn một mực sống ở nước Lê, thân phận chưa từng bại lộ, nhưng cẩn thận thế nào cũng có lúc sơ suất, không thể không phòng, bây giờ đang lúc quan trọng, họ cần phải cẩn thận, không thể thất bại ở ngay thời khắc quyết định này được.
Thạch Duy Giai cũng hiểu đạo lý này, không ngăn cản hắn nữa, tránh sang một bên để hắn đi vào.
Trương Tiềm vào phòng, trông thấy Tô cô nương đang ngồi ở chỗ thiếu chủ để luyện chữ, vẻ mặt chuyên chú, nhưng hai má ửng hồng, giống như bị người khác bắt nạt, còn Thiếu chủ thì cầm sách ngồi ở một bên, ánh mắt không nhìn vào sách, mà lại nhìn Tô cô nương cách đó không xa, vị Tô cô nương này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chắc hẳn là người trong cung của thiếu chủ, chỉ là, nữ nhân này, dù sao vẫn là người nước Lê, thiếu chủ quá phóng túng rồi.
Sự việc lần này quá kỳ lạ, nếu không phải nhắm vào họ cũng liền thôi, nhưng nếu thật sự là nhắm vào họ, chỉ e bên trong có gian tế tiết lộ kế hoạch của họ, các huynh đệ ở đây đều đáng tin, người duy nhất có hiềm nghi chính là tiểu cô nương trông có vẻ ngây thơ vô tội này.
– Thiếu chủ, Trương Tiềm có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Sở Bạch thu hồi tầm mắt, hờ hững nhìn vào sách:
– Chuyện gì?
Trương Tiềm nhìn Tô Linh, muốn nói lại thôi, Sở Bạch thấy hắn hồi lâu không đáp, mắt lại cứ dán lên người Tô Linh, dường như có điều lo lăng, liền nói:
– Không cần kiêng kị nàng ấy.
– Bẩm thiếu chủ, tuần phòng doanh cấm quân đột nhiên lùng sục từng nhà để bắt đạo tặc, sắp lục soát đến chỗ của chúng ta, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, không có bất cứ dấu hiệu gì, ti chức lo lắng bắt đạo tặc chỉ là cái cớ, thật ra là nhắm vào chúng ta- Ánh mắt Trương Tiềm luôn dán vào Tô Linh, thấy cô bình thường, trên mặt không chút chột dạ, nếu không phải cô thật lòng không ngượng, vậy thì cô nương này tâm cơ quá thâm trầm rồi.
Sở Bạch nhíu mày thật sâu, ánh mắt rơi thẳng vào người Trương Tiềm, Trương Tiềm đột nhiên rùng mình, vội thu hồi tầm mắt, nói tiếp:
– Cấm quân đã lục soát đến Đông Lục Nhai rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ chúng ta, vì để đề phòng ngộ nhỡ, xin thiếu chủ chịu thiệt một chút. Bên dưới chỗ này có mật đạo nối thẳng đến một căn nhà khác, nếu sau một canh giờ, ti chức vẫn chưa mở cửa mật đạo, xin thiếu chủ theo mật đạo đến nơi an toàn, đến lúc đó mọi người sẽ tập hợp ở đó, nghĩ cách rời khỏi nước Lê.
Sở Bạch không từ chối, dặn tất cả mọi người xuống mật đạo tạm thời lánh mặt, chỉ để lại một mình Trương Tiềm, dù sao hắn cũng là chưởng quầy của cửa hàng chó mèo này, đã sống ở đây mấy chục năm, rất nhiều người đều biết mặt hắn, nếu hắn đột nhiên biến mất, sẽ chỉ khiến cấm quân nghi ngờ.
Tô Linh không ngờ trong tiểu viện này còn có mật đạo, tưởng rằng mật đạo nằm trong phòng, ai ngờ Trương Tiềm dẫn đám người họ ra ngoài sân, trong sân ngoài con chó đen cột ngay gốc cây to, thì chỉ có một cái giếng, nước trong giếng mát lạnh ngọt lành, Xuân Hi còn từng múc nước ở đó nấu lên pha trà.
Tô Linh nhìn khoảng sân trống trải, nhủ thầm Trương Tiềm có phải đang trêu mọi người không, lại thấy hắn đi một vòng quanh giếng, rồi ấn một viên gạch xanh xuống, dưới giếng vọng lên tiếng nước chảy ào ào, cái giếng vốn đầy nước giờ khô cạn, để lộ cầu thang dẫn xuống bên dưới.
Tô Linh kinh ngạc há hốc mồm, cơ quan này được thiết kế nghiêm mật, dù có người vô tình rơi xuống giếng, cũng sẽ không tìm được lối vào mật đạo, bởi vì lối vào này chỉ có thể mở ra từ phía trên.
– Thiếu chủ, mời.
Sở Bạch nhìn Thạch Duy Giai, Thạch Duy Giai là người đầu tiên leo xuống, xác định không có bất cứ nguy hiểm gì, Sở Bạch mới xuống dưới, Tô Linh là người thứ ba, Xuân Hi theo sát sau cô, một nhóm năm sáu người mau chóng xuống giếng, rồi nghe bên trên truyền đến tiếng ma sát, lối vào mật đạo vốn đang mở ra từ từ khép lại, tiếp sau đó là tiếng nước ào ào vang lên, chắc là nước lại chảy vào giếng, trở lại hình dạng ban đầu.
Mật đạo rất tối, Thạch Duy Giai lấy mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn dầu trong mật đạo, mượn ánh sáng mờ mờ, phát hiện bó đuốc chuẩn bị sẵn trên tường, họ lấy xuống đốt lên, đợi dưới mật đạo khoảng một canh giờ, dầu trong đèn cũng sắp cạn, Thạch Duy Giai không khỏi lên tiếng:
– Thiếu chủ, một canh giờ rồi, chắc Trương Tiềm đã gặp chuyện, hay chúng ta theo kế hoạch đi tới chỗ an toàn trước đã.
Lúc Thạch Duy Giai nói câu này, ánh mắt tức giận nhìn về phía Tô Linh, Tô Linh không hiểu lắm, cũng may hắn chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh thu hồi, Tô Linh càng thêm khó hiểu.
Tên ngốc này rốt cuộc có ý gì?
– Ra khỏi đây rồi tính- Sở Bạch nhíu mày, không biết bên trên đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể biết chắc chắn đã có chuyện, Trương Tiềm gặp chuyện, đã nằm trong dự liệu của hắn, đám cấm quân đó thật sự nhằm vào họ mà đến, chẳng lẽ kế hoạch của họ bại lộ rồi sao?
Mỗi người thần sắc khác nhau men theo mật đạo mà đi, đi khoảng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng tìm thấy cửa ra đầu kia mật đạo, mở cánh cửa nặng nề, bên ngoài là một khoảng sân, đã có người đứng đó chờ sẵn, là Cao Kiệt và Nam Cung Ly Mặc nhận được tin vội vàng đến nơi.
– Thiếu chủ, Trương Tiềm bị cấm quân bắt đi, người dẫn đầu là Nhị công tử Tạ gia, Tạ Phương Tung, nói hắn là gian tế ẩn náu ở nước Lê, bắt ngay tại chỗ tống vào đại lao. Kế hoạch của chúng ta chặt chẽ, hôm nay cấm quân đột nhiên gây động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng đến vì chúng ta, e rằng bên trong chúng ta có gian tế, huynh đệ ta đều đáng tin, người đáng nghi duy nhất, chỉ có mỗi ả- Cao Kiệt không chút mập mờ, chỉ thẳng vào Tô Linh sau lưng Sở Bạch.