Thành tiểu quận vương cung kính bưng hộp chứa thăm đến trước mặt trưởng công chúa Văn Xương, vô vàn cung kính nói:
– Hoàng cô cô, mời.
Văn Xương khoát tay, ngồi thẳng người, đột nhiên nghiêm mặt nói:
– Lần này bổn cung tuyển thị vệ, là thị vệ đường đường chính chính, ai bảo Hoàng huynh ta đích thân lên tiếng, nói các người là nhân tài trụ cột quốc gia, cho nên các ngươi bất luận ai thắng, đều đường hoàng nhận võ chức tứ phẩm, có thăng chức, có điều chức, cho nên Nhị tiểu tử Tạ gia, nếu ngươi thắng, vậy phải nghiêm chỉnh đến làm thị vệ bên cạnh ta, ngươi cần phải biết.
Trưởng công chúa Văn xương vừa cất lời, lại đưa đến một trận xôn xao.
Có người tiếc hận vì không tham gia tuyển chọn, bỏ qua cơ hội tốt như thế, dù sao cũng là võ chức tứ phẩm, lại có Hoàng thượng đích thân lên tiếng tán đồng, chuyện tốt thế này có thể gặp nhưng không thể cầu, vì dù bọn họ có thuận lợi học xong, tiến vào tam quân, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhận võ chức lục phẩm, chưa học hết đã là võ chức tứ phẩm, còn có thể thăng chức điều chức, đơn giản chính là miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Có người đố kỵ Cố Tu Ninh, tiểu tử kia cũng không biết có phải mộ tổ tiên trong nhà bốc khói xanh* không, lại liên tục luân không hai vòng, mọi người nhìn biểu cảm hưng phấn đến mê muội của hắn lúc này liền muốn tẩn hắn một trận, biểu lộ của tiểu tử này quả nhiên càng nhìn càng tức.
*Ý chỉ may mắn.
Tô Linh không khỏi cau mày.
Tình hình gì vậy?
Tại sao cô có cảm giác trưởng công chúa điện hạ như biết được kế hoạch của cô?
Có cảm giác rõ ràng là vì Sở Bạch mà đến, những người khác hoàn toàn chỉ là làm nền.
Tầm mắt của cô rơi vào phía sau Văn Xương, một nam tử hắc y vẻ mặt lạnh lẽo, bỗng nhiên trợn to mắt, người đó… Người đó chẳng phải nam nhân đụng mặt cô bên ngoài tẩm cư của Sở Bạch sao, không sai, chính là hắn.
Cho nên trưởng công chúa Văn Xương đúng là tới vì Sở Bạch, thậm chí trước lúc tuyển chọn còn trắng trợn phái người đến gặp Sở Bạch, khó trách Sở Bạch nói gì cũng muốn tham gia trận tỷ thí này, dù sao con người hắn, nếu không phải rơi vào tình thế bắt buộc, hoặc là không muốn đi làm nam sủng của trưởng công chúa, bằng không hắn cũng sẽ không liều mạng luyện võ như thế.
Nhưng nếu hắn đã sớm biết trưởng công chúa là tuyển thị vệ tứ phẩm chính thức, lại có thể thăng chức hoặc điều chức, tại sao hắn lại không động tâm?
Bộ tiểu tuyết này do cô viết, nhân vật cũng do cô một tay sáng tạo, thế nhưng phát triển đến bây giờ, cô cảm giác hướng đi của mạch truyện như dựa vào tình tiết cô tạo ra, lại hình như có thứ gì đó đang biến hóa, ví như Tam hoàng tử Lý Đản tựa hồ đã sớm hắc hóa, lại ví như trưởng công chúa Văn Xương, nàng ta giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Cô dời mắt về phía Văn Xương, phát hiện nàng ta đã ngồi xuống, giờ đang chống cằm nhìn cô như cười như không, phảng phất như đang nhìn con mồi trong tay mình.
Cô không khỏi đánh cái rùng mình.
Tạ Phương Tung đột nhiên bị gọi tên, cũng có chút ngượng ngùng.
Hắn không hề muốn đi làm thị vệ thiếp thân của trưởng công chúa Văn Xương, dù có là thị vệ tứ phẩm, hắn cũng không muốn. Hắn thà đầu quân dưới trướng đại ca, dựa vào bản lĩnh của chính mình tranh chức quan, cũng không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới trưởng công chúa Văn Xương.
Hắn vô thức muốn bỏ cuộc, nhưng vừa nghĩ đến đã đồng ý với Tô Uyển Linh, hắn có hơi do dự.
Hắn quay đầu nhìn Tô Uyển Linh, nha đầu kia có lẽ đã bị trưởng công chúa dọa sợ, đang run cầm cập.
Vậy mà lại sợ thành ra như vậy?
Dù sao cũng là nữ tử, lá gan vẫn rất nhỏ.
Bổn công tử đã đồng ý thì không thể hối hận, không chừng vòng sau là hắn đấu với Sở Bạch, chỉ cần hắn thắng Sở Bạch, vòng cuối hắn giả vờ thua là được, bây giờ bỏ thi, chẳng phải chỉ vi phạm lời hứa với tiểu nha đầu, mà còn phải đối mặt với nha đầu Dương gia kia.
Vừa nghĩ đến nàng ta, toàn thân hắn lại mất tự nhiên.
Trên đời này sao lại có nữ tử khó chơi như vậy, thật là, đuổi đến Tần Lâu thì thôi đi, lại còn đuổi đến tận thư viện Lộc Sơn, mấu chốt là mẫu thân và tỷ tỷ hắn nghe hắn kể chuyện này, dường như rất vui vẻ.
Có gì mà vui chứ? Người không thấy con trai người đều rầu đến thành trái khổ qua rồi sao?
Người là mẹ ruột con sao?
– Hoàng cô cô, mời rút thăm- Thành tiểu quận vương lần nữa dâng hộp thăm lên.
Trưởng công chúa Văn Xương lần nữa khoát tay, lười nhác nói:
– Có gì phải rút chứ, bổn cung trực tiếp gọi tên là được, Sở Bạch đấu với…- Ánh mắt nàng ta rơi thẳng vào người Tô Uyển Linh, mỉm cười- Tô Uyển Linh.
Tô Linh thất kinh.
Tạ Phương Tung biểu lộ đã tính sai.
Sở Bạch mặt tỉnh bơ, tình thế ép buộc.
Tạ Phương Tung quay đầu, nhỏ giọng nói:
– Đừng sợ, còn hai vòng nữa, còn bổn công tử ta đây mà.
Tô Linh gật đầu, không riêng gì ngươi, còn có Mạnh Dung, may mắn cả hai người đều lọt vào vòng trong.
– Tạ Phương Tung đấu với Mạnh Dung.
Trời ạ!
Trưởng công chúa có thuật độc tâm hay thế nào?
Cô vừa nghĩ xong còn có hai người có thể đánh được Sở Bạch, nàng ta liền để hai người này đấu nhau, hai người họ rơi vào tình thế phải loại một người, nhìn điệu bộ này của Tạ Phương Tung, vòng cuối chắc chắn không muốn thắng, còn Mạnh Dung, huynh ấy vốn không muốn tham gia, cô không tiện ép buộc huynh ấy thắng trận cuối được, về phần mấy người còn lại, hoàn toàn chỉ là làm nền.
Cố Tu Ninh nhiều lắm chỉ là bạc trắng, mấy người các cô xem như vàng ròng, hiện tại Sở Bạch chính là một khối bạch kim quý giá.
Đau đầu rồi.
Thế nhưng…
Nếu cô thắng được Sở Bạch, chẳng phải hết thảy đều được giải quyết dễ dàng rồi sao.
Nhưng muốn thắng Sở Bạch, quả thật là chuyện hoang đường, ngay cả Dương Dung cô cũng đánh không lại.
Nhưng… cô biết nhược điểm của Sở Bạch.
Hắn dị ứng với hoa quế, nếu bị dính vào chút phấn hoa quế, bệnh cũ sẽ tái phát, hắn mang độc từ trong bụng mẹ, đến giờ vẫn khó giải. Mà loài hoa đại tiểu thư Tạ gia Tạ Phương Tư thích nhất chính là hoa quế, thường xuyên mang theo một túi thơm hoa quế bên người, hoa quế bên trong đều do phụ thân nàng sai người vận chuyển từ Giang Chiết về.
Nếu là… Tô Linh chợt dừng lại.
Cô đang nghĩ cái gì vậy.
Làm vậy chẳng phải sẽ công khai nhược điểm của Sở Bạch hay sao.
Trong thành Kính Dương không có hoa quế, cho nên trong truyện vốn dĩ Sở Bạch chỉ phát tác bệnh cũ đúng một lần, là do Tạ Phương Nghi tới tham gia bách hoa yến của trưởng công chúa, Sở Bạch theo hầu bên cạnh bị dính phấn hoa trên người nàng ta, rồi phát bệnh, lúc ấy thái y đến muộn, là nữ chính Cố Nguyễn cứu hắn.
Sở Bạch mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Cố Nguyễn, nàng ta quỳ gối bên cạnh hắn, mỉm cười nói:
– Công tử, không sao rồi.
Từ đó trở đi liền trở thành người vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong tim hắn.
Dù sao khi đó hắn bị người người gọi là nam sủng nam sủng, chưa từng có ai dịu dàng không mang theo ánh mắt kỳ thị ôn nhu đối đãi hắn, cười rộ lên còn ấm áp động lòng người đến thế, hệt như hoa ba tháng mùa xuân.
Chỉ là hắn không biết, Cố Nguyễn là người trọng sinh, biết được thân phận của hắn, cho nên mới đối đãi hắn khác biệt mà thôi.
Bây giờ xem ra, chỉ có thể buông tay liều một phen!