Một ngàn năm trăm mét kia vốn là thành tích của bản thân cô, cơ thể của Tô Uyển Linh này được nuôi nấng trong khuê phòng, vừa rồi kéo cung đã dốc hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ, bởi vì dùng lực quá độ, cánh tay vẫn còn đau âm ỉ, vốn cho rằng mình phải chạy đến một ngàn mét mới thấy mệt, không ngờ mới chạy xong một vòng đã không thở ra hơi, chỉ có thể đi một đoạn rồi chạy một đoạn, tiểu tử Tạ Phương Tung này thể lực rất tốt, hết lần này đến lần khác vượt qua mặt cô, còn chọc quê cô.
– Tô Uyển Linh, ngươi chẳng phải rất lợi hại à? Thế nào rồi? Không ổn nha, nhìn ta đây, có phải rất lợi hại không? Chúng ta đánh cực hẳn là ta thắng nhỉ, bổn công tử không tránh, tên của ngươi không bắn trúng quả táo, cho nên ngươi thua, ngươi nhất định phải công nhận bổn công tử là công tử thế gia bậc nhất.
– Được, ta thừa nhận tài bắn cung của ngươi tương đối lợi hại, nhưng chỉ là lợi hại hơn ta một chút mà thôi. So với biểu ca ta vẫn còn kém xa.
– Biểu ca ngươi biểu ca ngươi- Tạ Phương Tung không phục- Hắn có gì lợi hại chứ, bổn công tử lợi hại hơn hắn nhiều, một ngày nào đó, bổn công tử sẽ để ngươi thấy, bổn công tử lợi hại hơn hắn rất nhiều thứ.
– Ngươi muốn làm gì?- Tô Linh cảnh giác nói.
– Ta muốn làm gì, đương nhiên là đánh bại hắn, để hắn bại dưới tay bổn công tử một cách triệt để, một tên nam nhân cam nguyện để nữ nhân bảo vệ mình, thì có gì lợi hại. Ngươi chờ xem- Tạ Phương Tung cười lạnh.
– Tạ Phương Tung, ta không cho phép ngươi tìm biểu ca ta gây rối, nếu như ngươi không muốn chết- Tô Linh mệt nhọc, nổi giận đuổi theo hắn.
– Ta sợ quá, ta tìm hắn gây rối, ngươi cắn ta à, ngươi đuổi kịp ta rồi tính ha- Tạ Phương Tung thè lưỡi.
– Tạ Phương Tung!!!
– Hai ngươi làm gì đó? Không lo chạy đi, ta cho chạy thêm mười vòng nữa bây giờ- Mạnh Hoài Sơn gầm lên giận dữ, Tô Linh lập tức ngoan ngoãn.
Tám ngàn mét rất đáng sợ đó, cả vận động viên chạy cự li dài cấp quốc gia cũng chỉ chạy mười ngàn mét, chạy xong mệt đến nỗi gập người xuống thở, thế nhưng cô quên đi một chuyện là, nơi này là thế giới tiểu thuyết hư cấu, người ở trong này, biết võ công.
Tạ Phương Tung chạy xong một nửa, mặt không đỏ thở không loạn, còn cô đang chống nạnh rồi.
Mấu chốt là tiểu tử Tạ Phương Tung này đặc biệt thèm đòn, chạy một vòng lại xoay người trêu cô:
– Không nổi thì đừng chạy nữa, ngươi về nhà đi, hoặc chuyển qua khoa văn đi, học một ít cầm kỳ thi họa là được.
– Biến! Bổn cô nương hôm nay nhất định sẽ chạy xong.
Những gì Tô Linh đã quyết, nói gì cũng sẽ không hối hận. Tạ Phương Tung đã chạy xong rồi, cô vẫn còn một nửa, cô mệt muốn chết, nhưng không dám dừng lại, tiến về trước với tốc độ rùa bò, buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc, ban đầu mọi người còn ở lại xem náo nhiệt, nhưng sắc trời dần tối, ai cũng lục tục đi về, chỉ còn lại một mình Tô Linh kiên trì.
– Nha đầu ngươi, đến cùng đang kiên trì cái gì? Đừng chạy nữa, Mạnh đại thống lĩnh và Lục tiên sinh về hết rồi, kêu ta đến giám sát ngươi, người không cần chạy nữa, bổn công tử sẽ không tố giác ngươi đâu- Tạ Phương Tung đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, mặt thiểu não.
Tô Linh ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cô không thèm nhận bố thí và chiếu cố của Tạ Phương Tung, con đường cô tự chọn, có khóc cũng phải đi hết.
Tạ Phương Tung vẫn là lần đầu gặp phải nữ tử bướng bỉnh như thế, quả nhiên là không chút đáng yêu, thế nhưng đáy lòng hắn lại có một cảm giác lạ lẫm, một cảm xúc không diễn tả được bằng lời, hắn đưa tay níu lấy cánh tay cô, ý chí Tô Linh vốn đang duy trì bằng tất cả sức lực, một cái níu kéo của hắn, cô ngã vật xuống đất.
Tạ Phương Tung luống cuống tay chân, định kéo cô lên:
– Bổn công tử không cố ý, chỉ là muốn ngươi dừng lại thôi.
– Còn một vòng cuối cùng này thôi, chút khổ ấy không chịu được, ta làm sao vào lớp Ất- Tô Linh thở hổn hển, lồm cồm bò dậy- Huống chi, quý công tử các ngươi ai cũng có võ trong người, ta mà không cố gắng, làm thế nào đuổi kịp các ngươi.
Cô nói một câu đã phải thở hồi lâu, có lẽ chân run, cả buổi vẫn chưa đứng dậy nổi, Tạ Phương Tung đưa tay, kéo cô lên bằng một tay, cô đứng còn không nổi, vẫn bướng bỉnh chạy tiếp.
– Ta nói ngươi muốn vào lớp Ất, có phải vì biểu ca của ngươi? Ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn có để ý đến ngươi sao? Có đáng không? Đừng kiên trì nữa, về nhà đi, trời sập tối rồi kìa.
– Ai cần ngươi lo, ngươi làm tốt chức trách của chính mình là được- Tô Linh rất muốn nói ta là vì mạng sống của mình đó, sinh mạng đã nằm trong tay người khác, nói xem có đáng hay không?
Tô Linh kiên trì chạy vòng cuối cùng, mặt trời vừa vặn lặn xuống núi, sức lực cô giống như nháy mắt bị rút cạn, lồng phổi đau rát, trực tiếp nằm dài dưới đất như chó chết, bất luận Tạ Phương Tung gọi thế nào cũng không nhúc nhích.
Tạ Phương Tung không còn cách nào, chỉ có thể gọi Xuân Hi đến, để cô dìu Tô Linh đi, thấy cô lên xe ngựa, đợi xe ngựa đi xa, hắn mới xoay người rời đi.
Trong một ngõ nhỏ tối tăm, để lộ một góc ái dài xanh nhạt, trông theo xe ngựa từ từ đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Tô Linh hoàn toàn được Xuân Hi và Xuân Vũ khiêng về, Từ thị nghe nói ngày đầu tiên cô đi thư viện đã bị phạt, đau lòng không dứt, còn có chút hối hận.
– Linh nhi, hay ngày mai chúng ta đừng đi nữa, mẫu thân tìm một sư phụ cho con ở phủ học, cũng như nhau cả thôi.
Vậy sao được, vất vả lắm cô mới được đi học, cô vùng vẫy ngồi dậy, lại phát hiện chân tay không nhấc nổi, eo cũng không có sức, nhưng không muốn Từ thị lo lắng, thế nên nắm mép giường ngồi lên:
– Mẫu thân, con không sao, ngày thường con ít vận động, cơ thể yếu ớt nên mới thế này, qua hai ngày nữa sẽ khá thôi.
– Thật ư?- Từ thị nửa tin nửa ngờ- Hôm nay trước khi đi học chẳng phải còn nói sợ khổ sợ mệt à?
Tô Linh đột nhiên nhớ tới mảnh ký ức này, vội đánh trống lảng:
– Linh nhi chẳng phải khó nhọc không chịu cũng phải chịu à, không thể không chịu mà, chi bằng chờ một thời gian, trị hết bệnh đã. Mẫu thân, người thương Linh nhi, chi bằng giúp Linh nhi chuẩn bị thức ăn ngon, Linh nhi đói quá, vẫn còn chưa ăn cơm đây.
Từ thị nghe vậy lập tức đi căn dặn nhà bếp:
– Người đâu, đi chuẩn bị thức ăn cho Tam tiểu thư.
– Con muốn ăn thịt bò, muốn ăn trứng, còn muốn ăn cả đậu hủ nữa- Sau khi vận động mạnh, nhất định phải bổ sung lòng trắng trứng, Tô Linh đột nhiên chọn món ăn, Từ thị đương nhiên ưng thuận.
Xuân Hi rất tinh tế, mau chóng mang nước ấm đến cho cô ngâm chân, Xuân Vũ thì xoa bóp chân cho cô, Tô Linh cảm giác cơn đau trên chân vơi đi rất nhiều, hai nha đầu này đúng là tri kỷ của cô.
– Phu nhân, lão gia về rồi- Đại a đầu Đông Hương đến báo, Từ thị nhìn Tô Linh, Tô Linh lập tức hiểu chuyện nói mẫu thân đại nhân đi trước.
– Mẫu thân, có Xuân Vũ Xuân Hi hầu hạ, nữ nhi không sao rồi, nhưng người tuyệt đối đừng nói chuyện này với phụ thân, con sợ phụ thân nổi giận.
– Vậy con nghỉ ngơi đi, ăn thật ngon nhé- Từ thị sờ đầu cô.
Tô Linh gật đầu, nhìn theo bóng lưng Từ thị, thương tiếc.
Thực ra Từ thị đối xử với Tô Uyển Linh rất tốt, nhưng đối với những đứa con khác, bà liền không thể rộng lượng được, đối với Sở Bạch, thủ đoạn bà càng cứng rắn tàn nhẫn, cho nên Sở Bạch mới có thể hận phủ Thượng thư như vậy, muốn đưa họ vào chỗ chết.
Đúng như lời Tạ Phương Tung nói, Sở Đại Boss thật khó công lược, cô làm nhiều chuyện như vậy, kết quả, một chút phản ứng cũng không có.
Haizzz! Đúng là rầu đen người!