Sắc mặt Tô Uyển Trí bỗng khó coi, âm thầm nhẫn nhịn.
Tô Uyển Linh này, cầm chút cái ăn đến đuổi cô, xem cô là ăn mày sao?
– Quý phi nương nương ban điểm tâm, chắc là cực kỳ trân quý, tỷ vẫn nên giữ lại ăn đi, muội còn có việc nên về trước, tỷ lo dưỡng bệnh, ba ngày sau chúng ta còn phải tiến cung nữa- Tô Uyển Trí thân mật kéo tay Tô Linh, quả nhiên là cảnh tượng tỷ muội hòa thuận.
Tiến cung?
Ai da, chỉ e ngươi không có cơ hội này.
– Muội muội có việc bận, thì cứ mang điểm tâm về ăn, Xuân Vũ, gói điểm tâm lại cho Ngũ tiểu thư mang về, muội ấy và Anh Ca chắc chưa từng ăn điểm tâm trong cung đâu.
Tô Uyển Trí nhíu chặt mày, vò khăn tay, một ngày nào đó, cô sẽ lấn át Tô Uyển Linh, chút điểm tâm này, cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không cần người ngoài bố thí.
– Vậy đa tạ tỷ tỷ- Tô Uyển Trí mỉm cười bảo Khiết Nhu cầm gói điểm tâm đi ra khỏi Ngọc Trà viện, Tô Linh nhìn bóng lưng hai chủ tớ biến mất ngay cửa viện, nụ cười trên môi dần bị lạnh lùng xâm chiếm.
– Xuân Vũ, mang Quan Âm cầu phúc đồ của Ngũ tiểu thư lên đây, đồ vật trân quý như thế, đương nhiên phải để tổ mẫu mở mang tầm mắt một chút rồi.
***
Tây viện.
Khác hẳn Đông viện rộng rãi, đá xanh lát trong sân Tây viện đều được dọn sạch, khoảng sân được chia thành từng cụm hoa, dùng hàng rào ngăn cách, mỗi một ô đều trồng đầy hoa cỏ. Sắp tới mùa rét đậm, trong viện vẫn dạt dào hương xuân, bách hoa diễm lệ, nhiều đóa hoa hiếm có với đủ mọi tư thế khác nhau, có rất nhiều hoa mà những nhà giàu sang trong thành Kính Dương này đều không có.
Một nữ tử chải búi tóc phụ nhân, trên thân là bộ áo váy mùa đông màu xanh, trên đầu không cài quá nhiều châu ngọc, chỉ có một cây trâm bạc khảm mã não đỏ tím, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng cũng nổi bật như hoa sen trong hồ, tư thái yểu điệu trông đúng là được bảo dưỡng tốt vô cùng, giờ phút này đang tự tay nhổ cỏ dại trong vườn.
Nghe động tĩnh ở cửa, nữ tử xoay người, là khuôn mặt khí chất dịu dàng của vùng Giang Nam, mỉm cười, nhu nhuận không màng danh lợi, thực chất bên trong đầy hòa nhã, thấy người đến, môi son hé mở:
– Nhanh vậy đã về, đưa tranh xong rồi à?
– Đã đưa rồi- Tô Uyển Trí ừ một tiếng- Xem ra chúng ta lo lắng vô ích, Tô Uyển Linh kia vẫn ngu ngốc như trước, chút mánh khóe trong Quan Âm Thiên Diện cầu phúc đồ kia cũng không nhìn ra, còn hết sức vui vẻ gọi nha hoàn cuộn lại.
Hồ di nương phủi tay, tiểu nha đầu lập tức bưng chậu nước đến, Hồ di nương rửa sạch tay rồi nhận lấy chiếc khăn khô lau, mới chậm rãi nói:
– Không thể lơ là, những năm này, Từ thị luôn bất mãn với Tây viện chúng ta, lão thái thái mặc dù đồng ý cho mẹ con ta nhập phủ, thế nhưng từ khi vào phủ đến nay, chưa bao giờ quan tâm mẹ con chúng ta, trong lòng chắc vẫn không ưa ta, cũng may con và Anh Ca không chịu thua kém, phụ thân con mới có thể thường xuyên lui tới Tây viện này.
Trong lòng Tô Uyển Trí biết rõ.
– Con biết, chỉ cần vị nương nương trong cung kia còn được sủng ái ngày nào, thì phụ thân dù có sủng ái chúng ta, trong lòng vẫn có phu nhân. Những năm này, nếu không phải Tô Uyển Linh làm nhiều chuyện xấu hổ, chọc phụ thân chán ghét, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không tốt đẹp như vậy.
– Không sai- Hồ di nương gật đầu- Cho nên bất luận thế nào, không thể để Tô Uyển Linh đoạt danh tiếng của con được. Mặc dù con là thứ xuất, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư phủ Thượng thư, con chỉ cần biểu hiện thật tốt, thì phụ thân con sẽ làm chủ thay con, chọn một mối nhân duyên tốt.
– Con biết.
Khi đang nói chuyện, bà vú đứng canh bên ngoài viện vội vã chạy vào bẩm báo:
– Di nương, Ngũ tiểu thư, không xong rồi, Vương ma ma bên cạnh lão thái thái đến, khí thế hung tợn, cảm giác không lành, giống như tới để bắt người.
– Vương ma ma? Bà ấy tới làm gì?- Hồ di nương nhướng mày.
– Mẫu thân, con không làm chuyện gì khiến tổ mẫu tức giận cả- Mắt bà đảo tới Tô Uyển Trí, Tô Uyển Trí lập tức lắc đầu.
Hồ di nương thu hồi ánh mắt, chân mày nhíu chặt hơn, là chuyện gì? Từ lần trước Nhị phòng đòi tiền không được thỏa mãn, Từ thị giả vờ không muốn quản nhà này nữa, kể từ đó lão thái thái không để ý đến sự vụ lớn nhỏ trong phủ nữa, vị Vương ma ma là ma ma quản sự bên người của lão thái thái, lão thái thái cử bà tới, khí thế hung hăng nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì.
Bà cố trấn tĩnh, nói:
– Gấp gáp gì, cẩn thận ứng phó là được.
Vừa nói xong, Vương ma ma đã dẫn người xông vào, sắc mặt nặng nề, khí thế khiếp người, không hổ là ma ma theo lão thái thái lâu năm, khí thế kia còn áp đảo hơn cả chủ nhân nữa.
– Vương ma ma vội vàng mang người xông vào Tây viện của ta là tại sao thế?- Hồ di nương không nhanh không chậm, từ từ mở miệng.
Vương ma ma mười mấy tuổi đã theo hầu hạ lão thái thái, chuyện lớn bé gì trong phủ chủ tử bà đều đối mặt qua, dù phu nhân gặp bà, cũng phải cho bà mấy phần thể diện, chỉ có vị Hồ di nương này, địa vị của bà ấy không đủ tư cách đi thỉnh an lão thái thái, bà gặp qua một vài lần, thường nghe người ta nói đây là nhân vật dịu dàng như nước, đi như liễu rũ trong gió, tiếng nói thỏ thẻ ấm áp, tính tình cực kỳ mềm mỏng, lại có tay trồng hoa, ngay cả thợ tỉa hoa nổi tiếng trong kinh thành cũng không sánh bằng tay nghề của bà ấy.
Bà nhìn hoa cỏ đua sắc đầy sân, thầm nghĩ vị di nương này đúng là có mấy phần thủ đoạn, những bông hoa này từng giúp Thượng thư đại nhân kết nhiều thiện duyên, khó trách Thượng thư đại nhân thích bà ta như thế.
Nhưng mà, dù Thượng thư đại nhân có thích, nếu muốn hại phủ Thượng thư, thì không ai có thể bao che được.
– Lão nô nhận lệnh của lão thái thái, đến mời Ngũ tiểu thư đến Phúc Thọ viện một chuyến- Giọng Vương ma ma già nua nhưng uy phong, cho dù người đối diện là di nương rất được Thượng thư đại nhân yêu mến, bà cũng không sợ chút nào.
– Uyển Trí đã gây ra sai lầm gì? Xin ma ma nói rõ- Hồ di nương nhìn điệu bộ của Vương ma ma, nếu Uyển Trí không đi, bà ấy nhất định sẽ cho người cưỡng ép trói lại đưa đi, lão thái thái lần này quyết liệt, sự việc không thể xem thường.
– Chuyện này lão nô không biết, xin Ngũ tiểu thư mau mau qua đó là được- Vương ma ma không muốn đọ nhau với Hồ di nương, lão thái thái tức giận như thế, bảo bà dẫn người đến, chính là ý tứ dù trói cũng phải trói về, còn nguyên nhân là gì, bà cũng đoán được một hai phần, nhưng bà sẽ không nói với Hồ di nương.
– Nhưng lão gia nói lát nữa sẽ đến đây xem sách vở Uyển Trí học ở thư viện, hay là ta cho người đi thông báo cho lão gia một tiếng, tránh để lão gia uổng công đến đây- Hồ di nương nghĩ, Vương ma ma không thấu tình đạt lý như thế, vậy bà chỉ đành nghĩ cách sai người đi tìm lão gia, dù sao ở phủ Thượng thư này, vẫn do lão gia làm chủ.
Vương ma ma theo lão thái thái lâu năm, cỡ nào khôn khéo, sao lại không biết toan tính của Hồ di nương, cười lạnh nói:
– Di nương đừng gây phiền toái, bên chỗ lão gia, lão thái thái đã cử người đi mời rồi, Ngũ tiểu thư, mời đi, đừng trì hoãn nữa.