Từ thị nhìn cánh cửa hồi lâu không mở, đang chuẩn bị gọi hạ nhân đến phá cửa, cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra, bà vô cùng mừng rỡ, Tô Uyển Linh mở cửa xong liền yếu ớt khuỵu xuống, bà sợ hãi đón lấy, thấy cô đầu đầy mồ hôi, mày nhíu chặt, môi tái nhợt, lập tức hô hoán:
– Linh nhi, con sao vậy?
Tô Linh còn sợ Từ thị nhìn ra trên mặt cô không phải mồ hôi mà là nước trà, nhưng bà quan tâm đến rối loạn, hình như không chút hoài nghi, thế là cô yên tâm phát huy bản thân:
– Mẹ, con đau.
– Người đâu, gọi đại phu.
Tô Linh trên giường lẩm bẩm không bao lâu, đại phu liền đến, trông rất lo lắng, có vẻ như là chạy vội đến đây, đáng thương cho người cao tuổi.
Ông thăm mạch cách một lớp khăn tay, lông mày hoa râm nhíu chặt, chăm chú, bắt mạch một hồi lại đổi sang tay kia.
Tô Linh biết có lẽ ông xem được mạch tượng cô không có gì đáng ngại, thế là càng thêm ra sức lẩm bẩm:
– Ôi, đau đầu, đau tim, đau bụng quá, ối ối.
Từ thị nghe vậy càng thêm đau lòng, không ngừng thúc giục:
– Đại phu, con gái tôi bị bệnh gì?
Đại phu nhíu mày sâu hơn, đến cùng vẫn thu tay về, muốn nói lại thôi:
– Vẫn là chứng khí hư, suy nhược cơ thể.
– Suy nhược cơ thể làm sao lại đau toàn thân?- Từ thị có chỗ hoài nghi.
Đại phu không tìm ra nguyên nhân, bèn ra đơn thuốc:
– Lão phu mở đơn thuốc này trước, sắc uống vài ba ngày xem hiệu qua thế nào, nếu triệu chứng suy nhược không thuyên giảm, lão phu lại tới.
Từ thị vội vàng sai người đi theo đại phu bốc thuốc.
Tô Linh giả bệnh, đương nhiên không cần đi học, về phần một trăm lần “Nữ giới”, ai quan tâm chứ.
Còn thuốc, cô chắc chắn không uống, tùy tiện mượn cớ sai Xuân Hi Xuân Vũ ra ngoài, sau đó liền âm thầm đổ vào dạ hương hồ*.
*Dạ hương hồ: cái bô.
Ba ngày trôi qua, triệu chứng của Tô Linh có phần thuyên giảm, nhưng vẫn lẩm bẩm, Từ thị đành mời đại phu đến.
Đại phu lần này rất nhanh nhạy, mang theo một nữ đệ tử, mời tất cả người của Tô phủ ra ngoài để bắt mạch riêng, thật hợp tâm ý của Tô Linh.
Sau một khắc, nữ đệ tử gọi mọi người vào, Từ thị vội hỏi:
– Biết được là chứng bệnh gì chưa?
Nữ đệ tử dựa theo lời dặn của Tô Linh, đáp:
– Tô tiểu thư vì ngày đông rơi xuống nước hại thân, không chỉ mắc chứng sợ lạnh, còn mang bệnh cảm. Vì thế nên thường xuyên không muốn ăn uống, đầu nặng chân nhẹ, toàn thân đau nhức.
Từ thị bán tín bán nghi, bệnh trầm cảm? Đây là bệnh gì, sao bà chưa từng nghe qua?
Tô Linh nửa tựa vào gối, nửa dùng khăn che mặt, yếu đuối giống hệt Lâm Đại Ngọc**:
– Thần y quả nhiên cao minh!
***Lâm Đại Ngọc hay em Lâm: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
– Không chỉ có thế, còn thường xuyên đêm ngủ không yên, ác mộng quấn thân, tinh thần không tốt.
Tô Linh vẫn làm bộ mệt mỏi phụ họa theo:
– Cô nương đúng là đại thần y! Gần đây ta đúng là ăn không ngon ngủ không yên, nói cũng không muốn nói, thần y, có phải ta mắc phải bệnh khó trị gì không?
Nữ đệ tử suýt nữa trợn mắt, đây chẳng phải cô dạy ta sao? Cô có thể đừng diễn khoa trương như vậy được không, ta sắp không diễn theo nổi rồi.
Từ thị sẽ tin được mấy phần.
– Cũng không phải bệnh nan y gì đâu, chỉ là cứ thế này mãi, e rằng thân hình gầy gò, đi lại khó khăn, còn sẽ khó mang thai.
Từ thị nghe vậy kinh hãi, lại tin tưởng vào y thuật của nữ đệ tử mà không chút nghi ngờ:
– Vậy thần y, bệnh này có cách chữa không?
– Bệnh này nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó trị- Nữ đệ tử nghĩ đến một thỏi bạc cất trong ngực, cố trấn tĩnh.
Từ thị tưởng rằng do khó tìm dược liệu, vội nói:
– Thần y cứ nói, bất cứ dược liệu gì, Thượng thư phủ sẽ nhất định tìm ra.
– Không phải nguyên nhân do dược liệu, tổ tiên ta nổi tiếng chữa bệnh phụ khoa, bệnh lạnh tử cung vẫn chữa khỏi được. Thế nhưng chứng bệnh suy nhược này, chỉ dựa vào uống thì không dứt hẳn được đâu, cần phải siêng năng rèn luyện thể lực, tốt nhất là luyện võ, cơ thể khỏe mạnh lên rồi thì bệnh gì cũng tự khỏi.
– Chuyện này có đáng gì, ta đi tìm một sư phụ cho Linh nhi là được, để nó ở trong viện tập võ- Từ thị nghe vậy thở phào.
Tô Linh vội đưa mắt ra hiệu với nữ đệ tử.
– Không thể- Nữ đệ tử hiểu ý- Chứng suy nhược này sẽ còn ảnh hưởng đến cả thể xác lẫn tinh thần, khiến người ta lặng lẽ ít nói hơn, tính tình thay đổi lớn, tốt nhất nên tiếp xúc với bên ngoài, nếu không thay đổi để sức khỏe tốt hơn, tâm trạng bị đè nén sẽ không muốn nói chuyện với ai, rồi dễ sớm nắng chiều mưa, sẽ càng….- Cô dừng lại, kề vào sát tai Từ thị nói khẽ- Sẽ càng không biết thương sót hình tượng bản thân.
– Nghiêm trọng vậy?- Từ thị bị dọa hết hồn, ánh mắt rơi vào người Tô Uyển Linh, thấy cô hai mắt vô thần, không chút tức giận, hệt như một đóa hoa yêu kiều bị mưa to gió lớn gột rửa qua, rất là đáng thương, vội vàng truy hỏi giống như khi tuyệt vọng rồi cái gì cũng có thể thử- Phải làm sao mới ổn đây?
Nữ đệ tử nhẹ nhàng nói:
– Bệnh này không dễ chữa đâu, mang cô nương ấy đến một nơi vừa nhiều người lại vừa có thể tốt cho sức khỏe, tinh thần và cơ thể khỏe khoắn lên rồi, còn có thể tiếp xúc giao lưu với nhiều người, vẹn cả đôi đường. Chỉ là triều đình ta chưa xuống lệnh rõ ràng cấm nữ tử tòng quân luyện võ, một vài người vẫn cho nữ tử đi tập võ, ta chỉ mở đơn thuốc cho lệnh ái thôi, nghỉ ngơi thật nhiều, còn lại phó thác cho trời đi.
Từ thị nghe bốn chữ phó thác cho trời, lập tức như bị sét đánh.
Không được không được, trưởng nữ của bà đã gả đi rồi, tướng công thì không thương bà, may mắn còn Linh nhi luôn ở bên cạnh bà, thời gian mới tốt hơn được chút, bà mặc kệ tất cả, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho con gái, bà bằng lòng làm tất cả.
Người đời hiếm khi đưa nữ tử đi học võ, nhưng cũng không phải là không có.
Mấy nữ nhi của phủ tướng quân chẳng phải đều đi học võ ở Lộc Sơn thư viện hay sao, nữ nhi phủ tướng quân có thể, đương nhiên nữ nhi phủ Thượng thư của bà cũng có thể.
Từ thị hành sự cấp tốc, nhanh chóng ghi danh cho Tô Uyển Linh, đợi cho hết thảy chuẩn bị thỏa đáng rồi, sáng sớm hai hôm sau định đưa cô lên Lộc Sơn thư viện, lờ mờ phát hiện vẻ mặt cô có chút hưng phấn, bà chợt nghi ngờ.
Không lẽ nha đầu này bắt tay với đại phu lừa bà, chỉ vì muốn đi theo tiểu tử thúi Sở Bạch kia đến Lộc Sơn thư viện?
– Linh nhi, bệnh tình con thế nào rồi?- Giọng điệu Từ thị không thể coi thường, bản thân Tô Linh rõ ràng đắc ý quá sớm, tranh thủ thu hồi vẻ hưng phấn trên mặt, ho khan hai tiếng, liền biến thành yếu đuối như Lâm Đại Ngọc.
– Mẫu thân, vẫn chưa tốt lắm, có thể đợi thêm hai hôm nữa, hoặc không đi luyện võ có được không, tập võ khổ cực lắm, dầm mưa dãi nắng, sẽ làm da con rám nắng mất, cứ để con ở nhà từ từ điều dưỡng, phó mặc cho trời đi.
Từ thị thấy cô sợ khổ, sợ mệt, liền xóa bỏ hoài nghi, bác bỏ:
– Không được, con phải đi, con ở nhà một ngày, sẽ càng bất lợi cho hồi phục bệnh tình của con, đợi con khỏi bệnh rồi, mẫu thân liền không để con đi nữa, con phải ngoan.
Tô Linh lại thêm một mồi lửa, khéo tay áo của Từ thị, nhõng nhẽo:
– Mẫu thân!
Từ thị không đành lòng, sắc mặt thả lỏng, Tô Linh thầm kêu không tốt, lửa cháy quá mức, chẳng may chửa khéo thành vụn thì toi.
Cũng may lúc này Sở Bạch đến, lại đứng trước cổng không bước vào, xoay người chắp tay:
– Phu nhân.
Từ thị nghe vậy liền thu hồi vẻ yêu thương và không đành trên mặt, quay đầu nghiêm khắc căn dặn Sở Bạch:
– Kể từ hôm nay Linh nhi sẽ cùng ngươi đến Lộc Sơn thư viện, ngươi nhất định phải bảo vệ nó chu toàn, nếu bị chút tổn thương nào, ta sẽ không tha cho ngươi.
Sở Bạch lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Linh, ánh mắt ảm đạm như nước, mang theo chán ghét nữa.
Cũng đúng, đi học võ thì phải luyện võ, bị thương là không thể, vậy chẳng thà ngồi trong khuê phòng thêu hoa đi.
Tô Linh cảm giác mình bị ghét bỏ, vội thương lượng với Từ thị:
– Mẫu thân, tập võ không tránh khỏi bị thương, con sẽ cẩn thận bảo vệ mình, không cần biểu ca bảo vệ mình.
– Chỉ vì tập võ dễ bị thương, con mới cần hắn bảo vệ, nếu hắn ngay cả chút chuyện nhỏ đó cũng không làm được, vậy phủ Thượng thư ta giữ hắn lại làm gì, chi bằng cuốn xéo cho sớm đi, tránh để phủ ta lãng phí cơm gạo còn nuôi ra một đứa ăn cháo đá bát, con không cần cầu xin cho hắn, trong lòng mẫu thân tự biết, đi thôi.
Sở Bạch không nói tiếng nào, giống hệt như không nghe thấy Từ thị đang nói gì, xoay người bỏ đi, Tô Linh thấy thế liền đuổi theo.
Tuy cô thấp hơn Sở Bạch nửa cái đầu, nhưng lại đuổi theo không kịp, một đường đuổi tới cổng, thấy hắn thần sắc vô thường đứng bên cạnh xe ngựa, mới thở phào một hơi.
Tô Linh tới gần xe ngựa, đang định lên tiếng, Sở Bạch đã lạnh lùng cướp lời:
– Xa phu của Tô phủ biết đường đến Lộc Sơn thư viện, ngươi tự đi đi.
– Biểu ca, huynh không đi cùng muội sao?- Tô Linh tưởng có thể đi chung với hắn.
Sở Bạch đã phóng người lên ngựa, mặt lạnh thấp giọng ném lại một câu:
– Ta sẽ không đi cùng ngươi, ngươi có thể cáo trạng với mẫu thân ngươi.
Tô Linh trông theo bóng lưng khuất dần, lặng lẽ thở dài.
Đường dài còn lắm gian truân, cố lên nha gái!