Tô Linh cảm thấy bên hông đau đớn vô cùng, cúi đầu nhìn trường đao xuyên qua bụng mình nhô ra, cắn răng nuốt xuống thứ tanh tưởi dâng lên cuống họng, nhanh tay rút trâm cài tóc trên đầu, trở tay cắm vào huyệt thái dương của đối phương.
Ninh Hải trợn to mắt trái còn sót lại, tựa hồ đến chết cũng không ngờ bản thân lại chết trong tay một tiểu nha đầu.
Tô Linh nhìn cơ thể cao lớn của Ninh Hải ngã rầm xuống đất, nhịp tim như nổi trống thu tay về, bàn tay nhuốm đầy máu tươi trong bóng tối có chút run rẩy, cô sợ hãi nuốt ngụm nước bọt, mới bất giác cảm nhận được cơn đau.
Tô Linh dường như bị rút cạn toàn bộ khí lực, cô đau đớn ngẩng đầu nhìn đèn đuốc sáng trưng nơi tiền điện, tiếng sáo trúc không ngừng vang lên bên tai, bất luận hậu điện có động tĩnh lớn cỡ nào, cũng không thể truyền đến đó được, bước chân Tô Linh xiêu vẹo, đi đến bên cạnh Xuân Hi, lay cô tỉnh lại.
Xuân Hi dần dần tỉnh lại, trông thấy cô, suýt nữa khóc thành tiếng:
– Tiểu thư, người không sao chứ?
Tô Linh đau đến hít sâu lấy hơi:
– Ta không sao, mau… tới tiền điện, tìm Hoàng thượng… và Thục phi nương nương… nói trong cung có người… muốn đẩy ta vào chỗ chết…
Xuân Hi thấy tiểu thư nhà mình mặt mũi trắng bệch, làm cô hoang mang sợ hãi, chạm tay một cái, lại sờ đến bàn tay toàn máu, càng thêm gấp gáp:
– Tiểu thư, người bị thương rồi, em dẫn người đi tìm thái y.
– Nha đầu ngoan, em nhìn ta thế này có thể đi được bao xa chứ, mau… nếu không muốn ta chết ở đây… mau đến tiền điện… kêu người…- Tô Linh dùng hết sức lực cuối cùng, đẩy Xuân Hi ra, Xuân Hi nước mắt lưng tròng, vội vàng đứng lên, chạy về hướng tiền điện.
Tô Linh thấy Xuân Hi lảo đảo chạy tới tiền điện, mới thở phào, nhanh chóng lấy tay đè chặt miệng vết thương, cô không thể ngất được, chỉ cần không rút đao ra, giảm bớt lượng máu chảy ra, trước khi Xuân Hi dẫn người đến, chắc sẽ không chết được, bây giờ phải xem là người của Nhiếp Tịnh Xu đuổi tới trước, hay Xuân Hi dẫn người đến trước.
– Trong điện không có ai, hai anh em Ninh Hải và Ninh Tuyền làm việc thế nào vậy, chút chuyện nhỏ đó cũng làm không xong, chẳng lẽ hai tam phẩm ngự tiền thị vệ, mà không bắt được cô nương như Tô Uyển Linh à?
Có người đến, Tô Linh nấp trong góc tối, nghe được giọng nói mà lòng kinh sợ.
Nguy rồi! Là người của Nhiếp Tịnh Xu tới trước, Tô Linh lê hai chân tê dại, núp ra sau một tảng đá lớn, sau lưng là bụi trúc tươi tốt, bởi vì sát tường, lại có tảng đá chắn trước mặt, sắc trời cũng tối hẳn, nên rất khó bị phát hiện.
– Á, ma ma, người nhìn hai kẻ nằm dưới đất kìa.
– Mau đi xem xem.
– Ma ma, hình như là thị vệ Ninh Hải và Ninh Tuyền, á!!!
– Hét gì mà hét?
– Không còn thở, hai người họ chết rồi.
– Chết rồi à, hai tên phế vật, thậm chí bắt một nữ nhân cũng không xong, chúng chết rồi, có nghĩa Tô Uyển Linh đã trốn thoát, nữ nhân này nhất định đã phát hiện ra gì đó, tuyệt đối không thể để ả đi cáo trạng được, chỉ cần chúng ta bắt được ả, hoặc không làm, đã làm rồi thì phải làm cho xong, cứ nói trong cung có thích khách, Ninh Tuyền và Ninh Hải vì bảo vệ ả nên chết rồi, sẽ không ai nghi ngờ Tấn Dương Vương phủ chúng ta.
Ác vậy trời, mà nghe giọng có vẻ già nua, vô cùng trấn định trầm ổn, chắc hẳn người này là vú ma ma Nhạc thị của Nhiếp Tịnh Xu rồi.
– Còn không mau đi tìm, một tiểu cô nương như Tô Uyển Linh, có lợi hại đến đâu cũng không thể nguyên vẹn thoát khỏi tay hai thị vệ tam phẩm đâu, nhất định đã bị thương, các người mau đuổi theo, tuyệt đối không được để ả sống sót.
Tô Linh cắn răng, Nhạc ma ma không hổ là vú ma ma Tấn Dương Vương phủ nuôi trong nhà, khí phách này còn nhỉnh hơn cả ma ma trong cung. Nếu bị rơi vào tay bà, chỉ e còn mỗi con đường chết, Tô Linh bụm miệng, thở mạnh cũng không dám, trong lòng lại nói: Xuân Hi à Xuân Hi, em có thể nhanh hơn chút không, mạng sống của tiểu thư em trông cậy hết vào em đó.
***
Tiền điện, trên yến tiệc, sắc trời dần tối, đại hội đánh trống truyền hoa đã sắp đến hồi kết, Thái hoàng Thái hậu mắt nhìn sắc trời, nói:
– Cũng không còn sớm nữa, hôm nay tới đây thôi, Hoàng thượng, khôi thủ của đại hội đánh trống truyền hoa năm nay, con cảm thấy nên là ai?
– Thư pháp của Tạ Phương Tung ý nghĩa phi thường, cứng cáp mạnh mẽ, nằm ngoài dự liệu, khiến người khác mở mang tầm mắt, nhưng tài múa của hai tỷ muội Tô gia lại siêu quần, Quý phi túy tửu mới lạ đặc sắc, khúc còn lại hệt như tiếng trời, như hoàng oanh ra khỏi sơn cốc, cách thức mở màn càng khiến người khác phải kinh ngạc trầm trồ, đã xem qua là mãi không quên được, phối hợp với tiếng đàn, lại càng hoàn mỹ tròn trĩnh. Nhưng mà hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, khôi thủ này vẫn nên giao cho người định đoạt.
– Hoàng thượng nói phải, ai gia cũng cảm thấy tiết mục của ba người họ xuất chúng nhất, tỉ mỉ đánh giá, Tô gia Tam cô nương quả thực cao hơn một bậc, đứa nhỏ này thông minh thấu hiểu, nhiều trò, năm nay là nàng ấy đi- Thái hoàng Thái hậu nhìn về phía chỗ ngồi của Tô gia, thấy vị trí của Tô Uyển Linh vẫn còn trống, bèn hỏi- Nha đầu Tô gia đi thay y phục sao vẫn chưa quay lại?
Thục phi cũng lo lắng, Trường Dương quận chúa Nhiếp Tịnh Xu thấy thế vội nói:
– Chắc có chuyện gì chậm trễ.
– Nữ nhi thay y phục thường chậm như thế mà, giờ không còn sớm nữa, hay là chúng ta khai tiệc đi- Hoàng hậu nương nương đề nghị, Thái hoàng Thái hậu liền gật đầu- Vậy chuẩn bị khai tiệc, về phần ban thưởng, cứ đợi Tô gia Tam nha đầu quay lại rồi phong thưởng.
Tô Uyển Trí suýt nữa làm gãy móng tay mình.
Các cung nữ nối đuôi nhau mà vào, tuần tự đặt rượu thịt xuống.
– Có rượu làm sao không vui được, Hoàng hậu, nghe nói nàng có chuẩn bị gánh hát hí khúc, còn không mau truyền lên đi?
Thái hoàng Thái hậu bây giờ tuổi tác đã cao, ngoại trừ lễ Phật, yêu thích duy nhất cũng chỉ là nghe hí, nhưng con người bà luôn cần kiệm, Hoàng thượng chuẩn bị dựng một sân khấu kinh kịch ngay trong tiệc mừng, mời gánh hát có tiếng hát hí khúc cho bà nghe, nhưng bà không đồng ý, cho nên Hoàng hậu cố ý mời gánh hát đến để làm Thái hoàng Thái hậu vui.
– Hoàng thượng nói phải, gọi gánh hát Hà gia lên đi- Hoàng hậu dặn dò Giang Nguyệt cô cô, Giang Nguyệt cô cô hành lễ, rồi gật đầu với thái giám bên cạnh.
Thái giám quay người đi, chỉ chốc lát đã quay về, gánh hát Hà gia lục đục lên đài, quỳ xuống hành lễ:
– Tham kiến Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Hoàng hậu cùng các vị quý nhân nương nương.
Hoàng thượng nghĩ hôm nay là thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, không nên lấn át quá mức, liền nhìn về phía Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu cười cười xua tay:
– Bình thân đi, hôm nay các ngươi định hát tuồng nào?
Nam tử vai kép võ quỳ gối ở hàng đầu cẩn thận đáp:
– Bẩm Thái hoàng Thái hậu, chúng tiểu nhân hôm nay hát vở Trương Sinh kêu oan.
– Trương Sinh kêu oan?- Thái hoàng Thái hậu không hiểu lắm- Tuồng này hơi lạ tai, là vở tuồng do gánh hát các ngươi tự viết à?
– Bẩm Thái hoàng Thái hậu, vâng ạ.
– Được- Thái hoàng Thái hậu gật đầu- Vậy hát đi, nếu hát hay, ai cũng có thưởng.
– Tạ Thái hoàng Thái hậu.
Tiếng nhạc hí chậm rãi vang lên, kèn trống thổi kéo đủ mọi thứ, kép võ kia định cất tiếng, thì Xuân Hi đột ngột xông vào:
– Hoàng thượng, Thục phi nương nương, cứu mạng, trong cung có người muốn giết tiểu thư.
Sắc mặt Nhiếp Tịnh Xu khẽ biến, nha đầu Tô Uyển Linh này sao lại trốn ra được, Ninh Tuyền Ninh Hải hai kẻ vô dụng này làm việc thế nào vậy?
– Hoàng thượng- Rượu trong tay Thục phi đổ ra, đứng lên.
– Kẻ nào to gan như thế, lại dám hành thích trong cung- Hoàng thượng tức giận- Mạnh Hoài Sơn, lập tức dẫn người đi xem.
– Vi thần tuân chỉ- Mạnh đại thống lĩnh nhận lệnh, cầm trường đao bên hông, oai phong hiển hách- Cấm vệ quân đâu.
– Có thuộc hạ.
– Mau theo ta đi bắt thích khách- Mạnh đại thống lĩnh dẫn theo phần lớn thị vệ đi đến hậu điện.
Từ thị nghe xong cũng nóng vội, không để ý lễ nghĩa gì nữa:
– Xuân Hi, sao chỉ có mình ngươi quay lại, Tam tiểu thư đâu?
– Tam tiểu thư bị trọng thương, phần bụng bị trúng một đao, không thể đi được, nên bảo con đến nhờ viện binh, Hoàng thượng, Thục phi nương nương, tiểu thư sắp chết rồi, người nhanh nhanh báo thái y đi xem đi ạ.
– Cái gì? Từ thị quá sốc mà ngất ngay tại chỗ.
Tô Uyển Trí cúi đầu, khóe miệng tràn ra tia cười lạnh.
Không ngờ Nhiếp Tịnh Xu lại ra tay độc ác như thế, trực tiếp muốn giết Tô Uyển Linh, lần này tốt rồi, hai người trai cò đánh nhau, đôi bên cùng thương tổn, đến lúc đó sẽ không ai đoạt Tam hoàng tử với ta nữa, Tô Uyển Linh, ngươi chết mới hợp lòng người, nếu ngươi có thể kéo luôn Nhiếp Tịnh Xu cùng chết, về sau ta nhất định sẽ thắp hương lên mộ phần của ngươi.
Tạ Phương Tư không ngờ trên thọ yến của Thái hoàng Thái hậu lại có người to gan như vậy, dám giết gia quyến nhất phẩm đại thần, hơn nữa còn là Tô Uyển Linh. Nàng quay đầu nhìn Tạ Phương Tung, người vốn còn ở đây mua say, mà đã biến mất tăm không thấy bóng, chén rượu không còn chủ nhân bị lật nghiêng, rượu chảy đầy đất.
– Khởi giá- Tô Bồi hô lớn, Hoàng thượng dẫn theo Thục phi kêu Xuân Hi dẫn đường.
Xuân Hi gật đầu, định đi, kép võ trên đài cao chuẩn bị hát hí khúc bỗng nhiên nhảy xuống, ngăn cản đường đi, Tô Bồi phản ứng mau lẹ:
– Người đâu, có thích khách, hộ giá, hộ giá.
Mạnh Hoài Sơn vừa mang theo phần lớn cấm vệ quân rời đi, bên cạnh Hoàng thượng chỉ còn cấm quân theo bên mình lập tức xông tới, vây quanh bảo vệ Hoàng thượng, nắm trường thương trong tay, kép võ cũng là người có võ công, ra tay nhanh mạnh, nắm gọn mười trường thương trong tay cấm vệ quân, một chưởng đánh gãy.
Các phi tử ngồi ở trên ngoại trừ Thái hoàng Thái hậu, có ai từng thấy qua hỗn loạn thế này, sợ đến chân mềm nhũn, chỉ có mỗi Thái hoàng Thái hậu sừng sững ngồi đó, Hoàng hậu và Đức phi hớt hải đứng lên, một trái một phải đứng bên người Thái hoàng Thái hậu:
– Hoàng tổ mẫu, chúng ta mau đi thôi.
– Nếu thích khách nhỏ bé này cũng không bắt được, vậy đám cấm vệ quân này còn có tác dụng gì, Hoàng hậu, con xuất thân Diệp gia, là hoàng hậu xuất thân nhà tướng, Đức phi, mặc dù lúc nhỏ con chỉ đọc sách, nhưng cũng là con cháu Tạ gia, gặp chuyện sao có thể để lòng loạn như thế.
Đức phi từ nhỏ đã được bồi dưỡng dựa theo lễ nghi của đại gia khuê tú, mặc dù xuất thân Tạ gia, lại không khác gì nữ tử văn thần, bà có chút sợ hãi nhìn mấy chục cấm vệ quân ứng chiến mà kép võ vẫn không yếu thế, sợ hãi nói:
– Thái hoàng Thái hậu, tuy là nói như thế, nhưng người này không phải thích khách bình thường, chúng ta vẫn nên tránh đi trước đi.
– Hoàng thượng vẫn còn ở đây, Thục phi còn chưa tránh đi, hai con một người là Hoàng hậu, một người là một trong bốn phi, vậy mà lại muốn trốn?- Chỉ một câu nói của Thái hoàng Thái hậu, Hoàng hậu và Đức phi đều không dám nói chuyện, Đức phi không khỏi nhìn về phía Thục phi, chỉ thấy Thục phi dù run rẩy, nhưng vẫn dùng thân hình nhỏ bé của mình chắn trước Hoàng thượng, trên mặt hai người không có bất kỳ biểu hiện gì, đứng trước ranh giới sống chết, Thục phi vậy mà không chút sợ hãi gì sao?
Hoàng hậu thì không sợ, chẳng qua chỉ cảm thấy buồn cười, năm đó bà cũng từng chắn trước mặt Hoàng thượng như thế, lại chưa từng đổi được chút thương tiếc nào của ông, cùng một sự việc, đổi lại là người khác làm, lại xuất hiện sự đối lập vô cùng, bà cho rằng, ông là đế vương, đế vương thì vô tình, nhưng trước có Nguyên phi, sau có Thục phi, ông chỉ là không yêu bà mà thôi.
Nữ nhân Thục phi kia, dường như cũng nắm bắt rất đúng tâm tư Hoàng đế, nhất cử nhất động mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều rất giống Nguyên phi năm đó, ánh mắt Hoàng hậu dần rét lạnh, không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Thái hoàng Thái hậu.
– Người đâu, mau tới đây, bắt thích khách này cho ta- Giọng Tô Bồi bén nhọn, vừa cuống quít chỉ huy cấm quân, vừa chắn trước Hoàng thượng và Thục phi- Hoàng thượng, Thục phi nương nương, hai vị chủ tử nên tránh đi trước. Thích khách này vô cùng hung hãn, Mạnh đại thống lĩnh không có ở đây, e rằng cấm quân không cản nổi hắn.
Tô Bồi vừa dứt lời, kép võ kia gầm lên giận dữ, nhấc một cấm quân giơ lên cao, rồi ném về phía đám cấm quân đang bao vây hắn, người trước té xuống, cấm quân tiến lên bị ngã thành một đoàn, Hoàng thượng lại lui một bước, nhưng trên mặt không có vẻ gì là bối rối:
– Tất cả mọi người ở đây nghe lệnh, nếu ai có thể bắt được thích khách, trẫm sẽ thăng quan tiến chức, ban thưởng hậu hĩnh cho người đó.
Ở đây đa phần là nữ quyến, trông thấy thích khách dũng mãnh phi thường, ai nấy đều sợ đến mặt mày trắng bệch, chỉ có vài thiếu gia luyện võ, nhưng cũng chỉ là khoa chân múa tay, thấy nhiều cấm quân như vậy cũng không ngăn được hắn, nên sợ đến co rúm người lại.
Hoàng thượng thất vọng nhìn về đám người nọ, nhướng mày, trong đám đông đột nhiên có hai bóng người đồng thời nhảy ra.
Một người mặc áo gấm, đầu đội mũ ngọc, mày rậm mắt sáng, chính là Tam hoàng tử Lý Đản.
Người còn lại mặc đồng phục thị vệ màu đen, mặt đẹp như tượng tạc, dáng người anh tuấn, chính là Sở Bạch.
Hai người họ nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng mau chóng khôi phục bình thường, gật nhẹ đầu với đối phương, đúng là hiếm khi ăn ý như vậy, một trái một phải đột phá vòng vây, trường kiếm trong tay, kiếm khí như cầu vồng, đồng loạt tấn công.
Kép võ kia phản ứng cực kỳ nhanh, dù đồng thời đối phó với hai người đang ở thế tấn công cũng thành thạo điêu luyện, không mảy may rơi vào thế yếu. Kiếm pháp của Sở Bạch là sự kết hợp giữa Phiêu dật kiếm pháp và kiếm pháp Mạnh gia, vừa nhanh vừa mạnh, không hề có chiêu thức dư thừa nào, chỉ có sát chiêu đoạt tính mạng người khác.
Nhưng thích khách hiển nhiên có luyện qua khí công thượng thừa, trường kiếm đâm vào người hắn vậy mà không thể lún vào nửa tấc, mũi kiếm cong lại thành đường cung quỷ dị, Sở Bạch xoay người một cái, lùi xa khoảng một trượng, lại nhanh nhẹn đâm tới, động tác nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh màu đen, thích khách bị thân pháp cực nhanh đến không thấy rõ bóng người này của Sở Bạch làm cho hoa mắt, không khỏi lắc đầu, tập trung lực chú ý, thế mà hai tay chụp được hai thanh kiếm.
Tam hoàng tử dùng sức rút, nhưng lại không thể rút kiếm ra được, mặt liền biến sắc.
Thần sắc Sở Bạch lại không mảy mảy thay đổi, cơ thể cong lên xoay chuyển, trực tiếp trèo lên vai thích khách, hai chân kẹp lại xoay một cái, thích khách mất thăng bằng ngã xuống. Mười mấy cấm quân lập tức xông lên, trường thương chĩa ngay đầu thích khách, thích khách định đứng lên, nhưng nhìn mười mấy mũi thương trước mắt mình, trên gương mặt vẽ đầy thuốc màu hiện lên sự tuyệt vọng, rống to:
– Ta không phải thích khách, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta là đến kêu oan cáo trạng, ta không phải thích khách, ta muốn gặp Hoàng thượng.