Với góc nhìn của hắn, trình độ thế này, nhiều nhất cũng chỉ vào được lớp Bính.
Nhưng dù vậy, võ công của vị đó hiện tại vẫn cao hơn Tô tiểu thư, chỉ là không có thêm vào nội lực, chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, Tô tiểu thư khó lòng thắng được hắn.
Hắn không muốn Tô tiểu thư thất vọng, nhưng phải nói thật lòng:
– Một tháng thì hơi khó, trừ phi hắn ta không tiến bộ lên, trừ phi Tô tiểu thư có thể chịu khổ hơn những người khác, mỗi ngày không ngủ không nghỉ chăm chỉ khổ luyện, có lẽ có cơ hội đánh cược một lần.
– Được mà, ta có thể chịu khổ, nhưng phải xem Mạnh sư phụ có chịu dạy ta hay không- So với tính mạng, khổ cực có là gì, Tô Linh thành khẩn gập người chín mươi độ.
Mạnh Dung vội đỡ cô dậy:
– Tiểu thư khách sáo quá, chúng ta là đồng môn, tiểu thư sao gọi ta là sư phụ được, vẫn nên gọi tên của ta thôi.
Tô Linh thấy hắn một mặt cẩn trọng, vội cười nói:
– Huynh nghiêm túc như vậy làm gì, ai biểu huynh cứ luôn miệng gọi ta là Tô tiểu thư Tô tiểu thư, chỉ một mình ta gọi thẳng tên huynh chẳng phải vô phép quá sao, chi bằng thế này, huynh đừng gọi ta là Tô tiểu thư nữa, ta cũng không gọi huynh là Mạnh công tử hay Mạnh sư phụ nữa, chúng ta là đồng môn, liền xưng nhau là sư huynh muội đi, từ hôm nay trở đi, huynh chính là sư huynh ta, còn ta là sư muội của huynh, đừng gọi ta Tô tiểu thư nữa, nghe rất xa cách, dù sao chúng ta ngoại trừ là sư huynh muội, còn là bằng hữu nữa mà.
Mạnh Dung thấy cô tươi cười liền ngượng ngùng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Tô Linh hồn nhiên cho rằng hắn đã ngầm đồng ý rồi:
– Vậy Mạnh sư huynh đã nhận sư muội này, thì mau giúp muội một chút đi, muội không muốn bị ở lại thư viện đâu.
Mạnh Dung như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hoàn hồn đáp:
– Yên tâm đi, vị Hoa tiểu thư kia còn không bằng Cố công tử, Tô… sư muội chỉ cần luyện lên tay ba chiêu là chuồn chuồn lướt nước, gió xoáy sông sen, mây ra khỏi núi của phiêu dật kiếm pháp trong nửa canh giờ, ba chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng là cốt lõi của phiêu dật kiếm pháp, kiếm chiêu sắc bén, rất có hiệu quả đánh úp bất ngờ, càng khiến đối phương khó lòng ứng phó.
Nửa canh giờ, với năng lực của cô, có lẽ cũng chỉ học được ba chiêu này.
Nhưng Trình Giảo Kim chẳng phải chỉ dùng xuồng ba lá mà đánh bại không ít hảo hán đó sao, tuy không thể đánh đồng cô với Trình Giảo Kim, nhưng đánh bại Hoa Tưởng Dung thì không thành vấn đề… nhỉ?
Bản thân Tô Linh không có lòng tin, cũng may sư huynh Mạnh Dung quả nhiên vô cùng xứng đáng với xưng hô này, lúc nghiêm túc vào, hoàn toàn không nhận ân nhân là cô, đúng là có thể so sánh với Mạnh đại thống lĩnh cương trực công chính không cả nể ai cả kia, không hổ là hai cha con.
Tô Linh bị dạy bảo như một đứa cháu trai, cô không nhớ mình vì tránh mũi kiếm mà té ngã bao nhiêu lần, cũng không nhớ kiếm của Mạnh Dung chặn lên ngực cô bao nhiêu lần, dùng thời gian hiện đại để tính, có lẽ một giây như biến thành mười giây, đây cũng là thành tựu đáng mừng đúng không, dù sao đối phương cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm khách tương lai, Đại thống lĩnh cấm quân mà.
– Huấn luyện một mình đã hết, còn ai chưa tìm được đối thủ không? Giơ tay lên nào- Giang tiên sinh không biết đi hóng mát ở đâu, đến giờ liền ung dung đi ra, ánh mắt mông lung, trên mặt còn dấu vết ngáy ngủ.
Mạnh Dung giơ tay lên, Sở Bạch cũng giơ tay, Tam hoàng tử, Diệp Văn Quân, Dương Độ của lớp Giáp cũng đồng loạt giơ tay.
– Năm người, vậy không dễ chia lắm- Giang tiên sinh nhìn mấy người họ, ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất ở lớp kiếm thuật, khó trách không ai chịu chọn họ, chỉ là năm người khó chia tổ.
Đúng lúc này, Tạ Phương Tung còn đang chạy vòng từ từ lướt qua trước mắt ông, Giang Dương lập tức gọi hắn lại:
– Tạ Phương Tung, tiểu tử ngươi không cần chạy nữa, lại đây.
Tô Linh nhìn về phía Tạ Phương Tung, hắn chạy suốt nửa canh giờ, mặc dù mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dồn dập, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào rạng ngời, một chút chật vật cũng không có, người có nội công thế này, quả thật rất biến thái nha.
– Giang tiên sinh, con vẫn chưa ngã xuống mà- Tạ Phương Tung bộ dạng ất ơ, chạy lâu như thế, vẫn không thể nào đánh bay vẻ vô lại của hắn.
– Ngươi chạy vòng còn dùng nội lực, muốn ngươi nằm xuống chắc phải chờ trăng lên giữa trời, nhưng mà tiểu tử ngươi cũng chỉ có chút năng lực như thế, mới chạy nửa canh giờ đã mệt lả thành bộ dạng thế này, với khả năng trước mắt của ngươi, nhiều nhất chỉ đi được ba trăm dặm, có gì đáng để kiêu ngạo, mau về hàng đi- Giang Dương lắc đầu, chỉ vào Sở Bạch- Hai người các ngươi cùng một tổ, Tam hoàng tử và Dương Độ một tổ, tiểu tử mới đến kia và Diệp Văn Quân một tổ, tổ các ngươi bắt đầu trước đi, người thắng thì đi giám sát.
Mạnh Dung và Diệp Văn Quân, hai người này rất đáng để xem nha, một người là Đại thống lĩnh cấm quân tương lại, con trai của Mạnh Hoài Sơn-đệ nhất cao thủ nước Lê; một người là cháu gái của nhất phẩm đại tướng quân Diệp Chinh, người nào người nấy đều là cao thủ hồi trẻ.
Diệp Văn Quân bước ra khỏi hàng, chỉ đứng đó thôi mà bừng bừng oai hùng, toàn thân trên dưới thấm đẫm khí chất hiên ngang, bình thường cô mặt mũi như vẽ, dáng người yểu điệu, vừa xuất chiêu thì kiếm như giao long, ánh mắt sắc bén như ánh điện, Mạnh Dung có chút kinh ngạc, không dám khinh xuất, dốc toàn lực ứng phó.
– Tên tiểu tử mới đến kia, ngươi đừng dùng kiếm pháp gia truyền của ngươi chứ, lão tử dạy ngươi là kiếm pháp nhà chúng ta, Diệp Văn Quân, chim én về tổ (tên chiêu thức)- Giang Dương ôm kiếm đứng trên võ trường, giận dữ vì sự ngang bướng của Mạnh Dung, tiểu tử này vừa rồi còn dạy người khác kiếm pháp, sao vừa vào trận liền bắt đầu dùng kiếm pháp gia truyền của mình, xem thường kiếm pháp của lão tử như vậy sao.
Diệp Văn Quân nghe vậy cổ tay lật một cái, kiếm hoa như điện, thân hình khẽ động, người đã vụt ra sau lưng Mạnh Dung chưa từng thấy qua nữ tử nào có võ công cao cường như thế, thân pháp lại cực nhanh, phản ứng còn nhanh hơn, là một đối thủ tuyệt vời, đáng để hắn ra tay cược một lần.
Mới vừa rồi hắn chỉ dùng kiếm pháp Mạnh gia theo bản năng, có Giang tiên sinh nhắc nhở, hắn mới nhớ hiện giờ đang học phiêu dật kiếm pháp, liền đổi sang dùng phiêu dật kiếm pháp chống trả lại.
– Ái chà chà, tiểu tử ngươi, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết- Giang tiên sinh thấy hắn vừa xuất thủ, liền biết trận này Diệp Văn Quân thua chắc, tiểu tử này đúng là rất tài năng, lát nữa phải đi hỏi lão già Mạnh Hoài Sơn xem tên tiểu tử thúi mới tới này có phải là con rơi con rớt gì của lão ta không.
– Là ta thua, đa tạ công tử chỉ giáo- Diệp Văn Quân nhìn mũi kiếm chĩa giữa ngực mình, cau mày không cam tâm, thu kiếm về.
Mạnh Dung ngượng ngùng thu kiếm:
– Tôi không phải công tử gì, tôi tên Mạnh Dung, cô nương khách sáo rồi.
Diệp Văn Quân vô cùng không cam lòng. Về kiếm thuật, cô luôn đứng nhất khoa võ, hôm nay lại thua dưới tay một tên vô danh tiểu tốt, cô không cam lòng, càng không chịu thua, một ngày nào đó, cô sẽ thắng lại hắn.
– Thua chính là thua, ai khách sáo với ngươi, một ngày nào đó, Diệp Văn Quân ta sẽ đánh bại ngươi.