Dương Dung theo sát hắn, cũng vội vàng chạy đến, thấy ca ca phẫn nộ trừng mắt với mình, vội thu lại tính tình, không dám lỗ mãng.
Phù dung tô? Tạ đại sư?
Chỉ dựa vào một người một vật này, Tạ Phương Tung đại khái đã đoán được đang có chuyện gì xảy ra, biểu muội họ hàng xa lắc này hắn luôn chẳng thích nổi, nếu không phải tổ mẫu hắn cứ khăng khăng giữ lại, ngay cả nói chuyện cũng lười nói với cô, Thanh Hà Hoa gia cũng là vọng tộc trăm năm, trong tộc dạy bảo con cái sao lại dạy ra cái dạng ngu xuẩn như lợn giống cô ả vậy nhỉ.
Tô Uyển Linh đó dễ chọc vào lắm à? Ngay cả bổn công tử còn bị nàng ta tính kế, ngươi lại dám đi tính kế nàng ta? Đúng là muốn chết mà.
Để cô ả rời khỏi thư viện cũng tốt, tránh để hắn cả ngày lo sợ mất mặt, mấu chốt là tổ mẫu còn che chở ả, nhất định bắt hắn phải quan tâm chiếu cố ả ở thư viện, chuyện này không trách được hắn nha, là tự ả làm ả bị đuổi học.
– Không cần nếm, chỉ nhìn qua là biết do Tạ đại dư chính tay làm rồi- Tạ Phương Tung bình tĩnh nói, nhàn nhạt nhìn qua Tô Uyển Linh, trở về hàng của lớp Ất.
Hoa Tưởng Dung mặt mũi trắng bệch, cô ngàn tính vạn tính, không ngờ lại bị một cái bánh phù dung tô nho nhỏ liên lụy, càng không ngờ Tam hoàng tử điện hạ không vạch trần cô, nhưng cuối cùng lại bị một câu nói của biểu ca trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cô hung tợn nhìn Tạ Phương Tung, trở về cô nhất định sẽ mách di tổ mẫu, biểu ca thà giúp đỡ người ngoài, chứ không giúp biểu muội này, để xem di tổ mẫu có phạt hắn không.
Hoa Tưởng Dung này, Lục tiên sinh vẫn luôn không thích cô, văn không thành võ không giỏi, nhập học đã nửa năm nhưng không có chút tiến bộ nào, cả ngày chỉ biết vây quanh Tam hoàng tử, tâm tư đơn giản đó rõ rành rành, nếu không phải không nhiễu loạn gì lớn, thì đã sớm bị Lương viện trưởng mời ra khỏi thư viện rồi.
Giờ thì lại hay, lại còn dám hãm hại bạn học, dứt khoát không thể tha thứ.
– Hoa Tưởng Dung, ngươi hãm hại bạn học, tự mang thức ăn vào thư viện, trái với nội quy, dựa theo quy định, trực tiếp đuổi học. Ngươi đi thu dọn rồi về nhà đi, thư viện không thể giữ lại hạng đệ tử tâm thuật bất chính như ngươi được- Lục tiên sinh không chút nể mặt, Hoa Tưởng Dung xấu hổ không thôi, khóc lóc chạy đi.
– Được rồi, mỗi người tự đi về lớp của mình đi, các tiên sinh đã đến hết rồi- Lục tiên sinh phất tay bảo mọi người tản ra, nhưng lại không nói vụ án cặp lồng sẽ xử lý ra sao, mọi người cũng không dám hỏi, ai nấy tự trở về lớp.
Dương Dung mới đến, đa số người ở đây không biết cô, người biết cô tổng cộng chỉ có năm người, anh trai cô, Diệp đại tiểu thư, Tạ Phương Tung và biểu muội của hắn Hoa Tưởng Dung, người cuối cùng chính là Tam tiểu thư Tô gia Tô Uyển Linh mới quen hôm qua.
Chỉ là cô không ngờ, ngày đầu tiên cô đến thư viện, người cô quen biết liền bớt đi một người.
– Tình huống là sao vậy?- Dương Dung cũng bị phân đến lớp Đinh, tất nhiên sẽ đi tìm người mình quen biết, hiện tại toàn bộ lớp Đinh cô chỉ quen biết một người duy nhất, đó chính là Tô Uyển Linh.
– Như ngươi thấy đó, tự nhấc tảng đá đập chân mình, nàng ta muốn hãm hại ta để đuổi ta ra khỏi thư viện, kết quả quá ngu ngốc rồi.
Dương Dung không khỏi giơ ngón cái lên:
– Vẫn là tỷ lợi hại, ta không thích vị biểu tiểu thư này của Tạ gia từ lâu rồi, chắc tỷ đã nghe qua những chuyện về ta rồi đúng không, ta theo Tạ Phương Tung theo đến Tần Lâu, Phương Tư tỷ tỷ của Tạ gia đều không nói qua cái gì, nàng ta lại ra dáng biểu tiểu thư chỉ chỉ trỏ trỏ ta, kêu ta là nữ tử cần rụt rè hơn, vì nam nhân làm chuyện đồi phong bại tục như thế, trái lại, nàng ta nghĩ trăm phương ngàn kế xin phu nhân Vệ Quốc Công cho mình vào thư viện học, còn chẳng phải là vì Tam hoàng tử, chó chê mèo lắm lông thôi, chí ít ta còn lỗi lạc hơn nàng ta.
– Dương tiểu thư quả thật quang minh lỗi lạc, thích chính là thích, cần gì phải che che giấu giấu- Tô Linh tán thưởng tự đáy lòng, Dương Dung hai mắt tỏa sáng, cảm thấy nàng quả thực nói trúng ý mình, liền nhận tri kỷ, choàng vai bá cổ, chỉ hận sao lại gặp nhau muộn thế.
– Ta thấy võ công của Dương tiểu thư không tầm thường, tại sao lại bị phân đến lớp Đinh?- Võ công của Dương Dung cô hiểu rõ nhất, từ nhỏ đã theo ca ca, rất có chân truyền của Dương đại tướng quân, một mình đấu với dăm ba tên tiểu tặc thì không thành vấn đề, càng là nhân tài kiệt xuất trong đám nữ tử, gần như chỉ thua mỗi Diệp Văn Quân.
Dương Dung vẻ mặt như thể “cô đừng nói tới nữa”:
– Từ nhỏ ta không thích đọc sách, miễn cưỡng nhận ra được vài chữ thôi, mấy câu hỏi của tiên sinh ta không đáp được, cho nên mới đến đây, còn tỷ, tỷ tại sao lại ở lớp Đinh?
– Ta và ngươi vừa vặn trái ngược nhau, câu hỏi của tiên sinh ta đáp được hết, chỉ là tiên sinh đánh ta không dậy nổi- Tô Linh nói đến chuyện này thật muốn trào nước mắt, còn hùng hồn tuyên bố một tháng sau dựa vào bản lĩnh tiến vào lớp Ất, cũng không biết có được hay không.
– Hai ta vừa vặn bổ sung cho nhau, hay là như vầy đi, từ nay về sau, tỷ giúp ta bổ túc kiến thức trong sách, còn ta dạy võ công cho tỷ? Ta nghe nói tháng sau đúng dịp khảo hạch ba tháng một lần, có cơ hội chia lớp lần nữa, hay là hai ta thử xem?- Dương Dung muốn vào lớp Ất, nhưng cô thật sự không học chữ nổi, có lẽ có người chỉ bảo, cô sẽ tiến bộ hơn.
– Mặc dù ta cũng đang có ý này, nhưng ta đã tìm được sư huynh dạy võ công cho ta rồi, giới thiệu một chút, vị này là Mạnh Dung- Tô Linh kéo Dương Dung xoay người lại, giới thiệu lẫn nhau- Mạnh sư huynh, vị này là đại tiểu thư nhà Phiêu Kỵ đại tướng quân, Dương Dung, cũng là muội muội của bạn học Dương Độ ở lớp Giáp.
Dương Dung nhìn Mạnh Dung với vẻ dò xét:
– Hắn được không vậy, võ công thế nào, có đánh lại ta không?
Mạnh Dung không quá thích thái độ ngạo mạn này của cô, nhưng ngại mối quan hệ với Tô sư muội nên không tiện nổi nóng, chỉ giữ im lặng.
Tô Linh vội giảng hòa:
– Lợi hại chứ, hôm qua huấn luyện ở Diễn võ trường, huynh ấy đã đánh bại Diệp tiểu thư.
Dương Dung không ngờ tiểu tử trước mặt này dù bề ngoài rất tầm thường, vậy mà lại lợi hại như thế, có thể đánh bại Diệp tiểu thư, vậy coi như có chút tài năng rồi, lập tức cảm thấy giọng điệu ban nãy của mình hơi quá đáng, thế là xin lỗi:
– Vị bạn học này, thật sự xin lỗi nha, vừa rồi là do Dương Dung có mắt không thấy Thái Sơn, mong huynh đừng để ý.
Mạnh Dung vào thành Kính Dương đến nay, bình thường chưa từng lọt vào mắt của những quý tộc hay kinh thường người khác này, họ tự cho rằng mình hơn người một bậc, nói chuyện luôn xem thường hắn một cách khó hiểu, nhưng chưa từng có người nào thành tâm thành ý nói xin lỗi hắn như cô, nhất thời hắn có chút không quen, gãi đầu, ngập ngừng nói:
– Không sao.
Dương Dung thấy hắn như vầy, thật sự không nhìn ra được hắn có chỗ nào giống cao thủ, nhưng cảm thấy Tô Uyển Linh sẽ không lừa cô đâu, bèn nói:
– Tỷ có sư huynh lợi hại như vậy dạy tỷ, vậy không cần ta dạy cho tỷ, ta đi tìm người khác vậy.
– Uầy- Tô Linh ngăn cô lại- Ngươi cảm thấy ở lớp Đinh ngày, có ai giúp được ngươi chứ? Vẫn nên đừng phí công nữa, cả hai người cứ dạy cho ta đi, nhân tiện còn có thể trao đổi với nhau, ta dạy hai người kiến thức trong sách, được không?
Dương Dung đương nhiên đồng ý, nhìn về phía Mạnh Dung, Mạnh Dung cũng gật đầu.
– Quá tốt rồi, chờ ta tiến vào lớp Ất, xem Tạ Phương Tung còn lấy lý do gì để cự tuyệt ta- Dương Dung nhìn về hướng lớp Ất, giơ nắm đấm lên.
Tô Linh không khỏi bật cười, đây có lẽ chỉ là cái cớ của Tạ Phương Tung để thoát khỏi Dương Dung mà thôi.