Một nữ nhân như Tô Uyển Linh còn có người để ý tới, người này chắc bị mù rồi, võ công cao cường thì sao, mắt lại không dùng được, chi bằng về quê làm nông cho rồi, đến học viện học sách gì, luyện võ gì.
Mạnh Dung lòng mang ơn Tô Uyển Linh, không dám mảy may khinh nhờn cô, nghe Hoa Tưởng Dung ăn nói như vậy, liền tức giận:
– Hoa tiểu thư nói năng cẩn thận, Mạnh Dung không hề có suy nghĩ bất chính nào với Tô tiểu thư, từ nay về sau đừng để tôi nghe được mấy lời như vậy nữa.
Ngôn từ hắn lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm nhìn cô, trong ánh mắt thâm thúy như cất chứa mũi tên, đóng cô ngay tại chỗ, rõ ràng chỉ là tiểu tử nghèo xuất thân quê mùa, trên người lại có khí chất bẩm sinh chỉ thuộc về kẻ mạnh.
– Mặc kệ cô ta đi, con người cô ta bị khuyết tật miệng, huynh mau xem giúp ta, biểu ca ta có thắng được không?- Câu này cô hỏi ra vô cùng thấp giọng, thiên hạ đệ nhất kiếm khách người ta còn chống trả qua được ba mươi chiêu, Sở Bạch Đại Boss có lợi hại đến đâu, cũng không thể trở nên lớn mạnh hơn Mạnh Dung chỉ sau một đêm, cô chỉ là không muốn Mạnh Dung và Hoa Tưởng Dung cãi nhau ầm ĩ mà thôi.
– Sở công tử có thiên phú hơn người, học được kiếm pháp Mạnh gia ta ngay tại chỗ, chỉ nhìn qua một lần đã xuất chiêu thuần thục như thế, lại khiến cho Giang tiên sinh phải xuất kiếm, cũng tính là một kỳ tài, chỉ là y nội lực không đủ, gặp phải Giang tiên sinh nổi danh với phiêu dật kiếm pháp, không có phần thắng, trong vòng hai mươi chiêu, sẽ thua.
Mạnh Dung vừa mới dứt lời, Giang tiên sinh đã đánh rơi trường kiếm trong tay Sở Bạch, kiếm tụt khỏi tay, mắt nhìn trường kiếm văng đi cắm xuống đất còn đang đung đưa, Sở Bạch khâm phục nói:
– Tạ tiên sinh chỉ bảo.
Giang Dương tỏ vẻ khó tin thu hồi kiếm, Sở Bạch này quả thật ghê gớm, chỉ gặp qua liền đã ghi nhớ, nhìn một lần thôi mà đã học được kiếm pháp nhà người khác rồi.
Trên đời này không ít kẻ gặp qua liền không quên, chỉ là có thể thiên tài như hắn lần đầu tiên cầm kiếm lại thuần thục như đã luyện qua ngàn lần, thì không được mấy người. Nếu không phải Hầu phủ có biến cố, không bao lâu nữa hắn sẽ nổi tiếng kinh người, tiền đồ vô lượng, đáng tiếc.
– Trở về chỗ đi, tuy có chút thiên phú, nhưng nội lực không đủ, cần siêng năng khổ luyện thêm- Giang Dương rất tán thưởng tư chất trời phú này nên càng thêm nghiêm khắc.
– Một tháng sau, chính là đợt khảo hạch ba tháng một lần của thư viện, mỗi người đều có cơ hội vào lớp mình muốn thông qua nỗ lực của bản thân, cho nên, từ giờ người của lớp dưới phải cố gắng, người ở lớp trên càng không thể lơ là, nếu sơ suất, ngươi sẽ bị người khác vượt qua. Ta rất chờ mong, năm nay sẽ có bao nhiêu người bị dồn xuống lớp dưới- Ánh mắt Giang Dương rơi vào Cố Tu Ninh, hắn lúng túng tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang tiên sinh.
– Được rồi, luyện tập một mình nửa canh giờ, nửa canh giờ sau luyện đối kháng hai-hai, người thắng được nghỉ, còn người thua thì ở lại huấn luyện thêm nửa canh giờ- Giang tiên sinh dứt lời, một loạt tiếng than thở vang lên.
– Không phải chứ, ở lại luyện tiếp á, mẹ ta còn đợi ta trở về ăn cơm nữa.
– Ta có hẹn người khác uống rượu đây.
– Tất cả im lặng, không muốn ở lại thì cố gắng luyện tập đi, các ngươi có quyền tự chọn đối thủ, không chọn được, thì ta sẽ chọn giúp- Giang tiên sinh nhướng mày, mọi người lập tức ngậm miệng.
Tô Linh bó toàn thân, còn phải huấn luyện đối kháng, thắng mới được tan học đúng giờ, xem ra hôm nay cô bị ở lại chắc rồi.
– Tô tiểu thư, tôi và tiểu thư một tổ đi- Mạnh Dung hăng hái đi tới trước mặt cô, chân thành muốn chung tổ với cô.
– Không lẽ huynh định lấy oán trả ơn?- Tô Linh tuyệt vọng nhìn hắn.
Mạnh Dung ngẩn ra, rồi gãi đầu:
– Mạnh Dung chỉ muốn chung tổ với tiểu thư, nhưng tiểu thư yên tâm, ta sẽ không để tiểu thư bị ở lại đâu.
– Chúng ta có thể tập luyện chung, nhưng đối kháng thì huynh đi tìm người khác đi- Tô Linh lắc đầu.
Cô không muốn thua quá thê thảm, cũng không muốn Mạnh Dung nhường mình, dù sao lộ liễu như vậy, Giang tiên sinh không phải kẻ mù.
Hoa Tưởng Dung đang bó tay, Giang tiên sinh sao lại thích giữ lại vậy, ba cái công phu mèo quào của cô, không đánh lại ai, mấy con cháu không chính thống này, xem trình độ thì qua loa, đúng là kẻ vô tích sự trong miệng của nhị biểu ca, nhưng đánh nhau thì cô chẳng đánh lại ai hết.
Mắt cô đảo một vòng quanh lớp Đinh, rơi vào Tô Uyển Linh, khóe miệng cong lên.
– Tô Uyển Linh, ngươi dám đấu với ta không- Hoa Tưởng Dung đã có tính toán, Tô gia là văn thần, là môn đệ thư hương, cả nhà không có lấy một võ tướng, tốt xấu gì cô cũng học võ nửa năm trong thư viện, dư sức đánh bại Tô Uyển Linh.
Tô Uyển Linh nhìn Hoa Tưởng Dung, không còn lựa chọn nào khác.
Toàn bộ khoa võ, chỉ có ba nữ tử là cô, Hoa Tưởng Dung và Diệp Văn Quân, không lẽ cô đi chọn Diệp Văn Quân ở lớp Giáp à? Đương nhiên phải chọn Hoa Tưởng Dung rồi, có thua cũng không quá khó coi.
– Đấu thì đấu, có gì mà không dám.
Hoa Tưởng Dung đắc ý, vẻ mặt cầm chắc thắng lợi.
Mặt Tô Linh rầu rĩ, nhìn Mạnh Dung:
– Mạnh công tử à, huynh lợi hại như vậy, dạy cho ta vài chiêu được không.
– Tô tiểu thư muốn học, Mạnh Dung liền dạy. Vả lại, tiểu thư đừng gọi ta là Mạnh công tử, ta không phải công tử gì đâu, gọi Mạnh Dung được rồi.
– Được thôi, Mạnh Dung, tiểu nữ nhờ cả vào huynh.
Trong hàng ngũ của lớp Ất, một ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt lạc trên người cô, thấy bộ dạng xinh xắn cười tươi như hoa của cô với Mạnh Dung, ánh mắt ấy lạnh dần, mất mát, quay đi, phảng phất như chưa từng nhìn thấy.
Tô Linh không hề nhận ra, đứng sau Mạnh Dung học chiếu thức của phiêu dật kiếm pháp.
Hoa Tưởng Dung thấy cô không quen chiêu thức, bộ dạng vụng về, lòng tin càng tăng thêm, xem ra cô không cần dốc lòng khổ luyện cũng có thể thắng Tô Uyển Linh, tốt hơn nên suy nghĩ hôm nay về nhà sẽ ăn món gì.
Mạnh Dung thử thân thủ của cô, mới nói:
– Tô tiểu thư không có nội lực, nên vô cùng thích hợp luyện phiêu dật kiếm pháp, chỉ cần dày công tôi luyện kiếm chiêu đến độ thuần thục, khi cơ thể không theo suy nghĩ mà phản ứng theo bản năng, thì có thể đánh bại đa số võ giả rồi, đương nhiên nếu luyện thêm được nội công tâm pháp sẽ rất có ích, giờ chỉ bù đắp được phần kiếm chiêu, còn nội lực thì không thể luyện thành trong một sớm một chiều được.
Huynh đang mong đợi gì đó, đừng trông mong quá nhiều!
Có thể học được một môn kiếm pháp cũng không tệ, chí ít còn có thể thỏa mãn giấc mộng võ hiệp của cô, còn về tu luyện nội lực, đúng là chuyện có mong cũng không được, cô không quá hi vọng xa vời.
– Không cần gấp, không cần gấp, chẳng phải huynh nói chỉ cần ta luyện tốt phiêu dật kiếm pháp, đã có thể đánh bại nhiều người luyện võ rồi à, nếu ta luyện hơn một tháng, thì có…- Tô Linh tìm kiếm một vòng trong đám người của lớp Ất, cuối cùng tìm được Cố Tu Ninh đang múa kiếm trông khá ra dáng, chỉ vào hắn hỏi- Nếu ta luyện hơn một tháng, có thể thắng được hắn hay không?