– Không cần chúng ta đưa, là Nhị thúc tự mình nuôi, nghe nói bụng to ra rồi, quả thực như người nói, bởi vì sợ Nhị thẩm nên không dám dẫn về, nhưng chúng ta có thể giúp thúc ấy mà, dù thế nào thúc ấy cũng là chủ của Nhị phòng, con cháu Tô gia, đương nhiên phải nhận tổ quy tông rồi.
– Con nói Nhị thúc con ở bên ngoài nuôi vợ bé? Làm sao con biết?- Từ thị hoài nghi nhìn cô, Tô Linh bị nhìn đến chột dạ, đầu óc mau chóng xoay chuyển.
– Là Tạ Phương Tung, Tạ nhị công tử người cũng biết mà, thiếu gia ăn chơi nổi danh thành Kính Dương, lúc trước chuyên ra vào thanh lâu, những nơi Nhị thúc đi thì hắn cũng từng đi qua, đương nhiên là hắn nói cho con biết- Tạ Phương Tung à Tạ Phương Tung, không còn cách nào, chỉ có thể kéo ngươi ra làm bia đỡ thôi.
Từ thị nghe cô nhắc đến Tạ Phương Tung, nhớ tới lời nói của Thục phi nương nương, không khỏi nhíu mày, kéo tay Tô Uyển Linh, nghiêm túc hỏi:
– Linh nhi, con thành thật nói có mẫu thân nghe, có phải con thích Tạ Phương Tung rồi không?
Tô Linh suýt nữa bị câu hỏi này của Từ thị làm cho sợ hãi, vội lắc đầu:
– Mẫu thân đang nói đùa gì vậy, con làm sao có thể thích Tạ Phương Tung!
Từ thị thấy cô thần sắc kinh sợ phảng phất như chưa từng nghe thấy, đã tin hơn phân nửa, vỗ vỗ tay cô nói:
– Vậy thì tốt vậy thì tốt, Tạ gia mặc dù công lao hiển hách, uy vọng vang xa, lại là nhà mẹ đẻ của Thái hoàng Thái hậu, nhưng Tạ Phương Tung kia là tên công tử bột, trong các con cháu của Tạ gia thì hắn là không nên người nhất, nếu muốn gả vào Tạ gia, thì đại ca hắn Tạ Tranh Vanh thích hợp hơn hắn nhiều, mặc dù tuổi tác hơi lớn, không biết có bệnh tật gì không mà vẫn chưa thành thân, nhưng cũng may tuổi trẻ tài cao, trẻ vậy đã làm Bình Nam tướng quân tam phẩm rồi.
Mẹ của ta ơi! Mẹ đang nói cái gì thế!
Tạ Phương Tung? Tạ Tranh Vanh? Mẹ thật khéo muốn ghê.
Tạ Tranh Vanh người ta đến nay chưa thành gia lập thất, là bởi vì trong lòng hắn đã có ý trung nhân, có lẽ sang năm sẽ gặp được nhau. Cháu gái nhà Diệp đại tướng quân Diệp Văn Quân người ta mến mộ Tạ Tranh Vanh lâu như vậy rồi, nhà hai người họ cũng là môn đăng hộ đối, một bên là nhà mẹ đẻ của Thái hoàng Thái hậu, bên kia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, đây chính là cường cường liên thủ, nhưng cửa hôn sự này đến nay vẫn không thành được.
Diệp Văn Quân vì theo đuổi Tạ Tranh Vanh mới bước chân lên Lộc Sơn thư viện, hai người họ cũng được tính là có mấy phần giao tình thanh mai trúc mã khi còn bé còn chưa thành được, Từ thị lại dám nghĩ đến hắn ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, mơ hay thật!
– Mẫu thân, người đừng đùa con nữa, nam nhi Tạ gia con chẳng thích ai, dù sao bây giờ thanh danh của con cũng quá kém, không có danh môn công tử nhà nào dám đến cầu thân với con đâu, chi bằng con ở trong phủ hai năm nữa, lo hiếu thảo với người, có được không? Có được không?!
Tô Linh ôm cánh tay của Từ thị nũng nịu, Từ thị bị cô lay đến mềm lòng, đành chịu thua:
– Được được, mẫu thân không ép con nữa, để con tự chọn người con vừa lòng đẹp ý.
– Tạ ơn mẫu thân, mẫu thân đại nhân là tốt nhất- Tô Linh mừng rỡ.
Từ thị cười đến khoan khoái:
– Con đó cái miệng nhỏ này đúng là càng ngày càng ngọt. Mà này, con ra chủ ý này đối phó Nhị thẩm con, cũng bởi vì Nhị thẩm con giới thiệu một mối hôn sự không môn đăng hộ đối cho con chứ gì!
Dương thị nói đến mối hôn sự không hợp lẽ thường như vậy, đừng nói là Từ thị, ngay cả lão thái thái cũng không đồng ý, nên cô hoàn toàn không hề lo lắng.
Từ đầu đến cuối việc cô lo lắng chính là Dương thị làm hỏng việc, cô không chỉ muốn Dương thị loay hoay không có thời gian gây rắc rối cho Đại phòng, còn muốn thời khắc giám sát động tĩnh của bà ấy, không thể để bà ấy đi theo tình tiết bản gốc được. Nhưng cô biết trước những việc này, lại không cách nào nói với Từ thị, chỉ đành gật đầu.
– Mẫu thân, con biết Nhị thúc nuôi vợ bé ở đâu, hay là người để con xuất phủ đi, con tìm người đó nói chuyện, tiện thể châm một mồi lửa cho Nhị thúc, thúc ấy bị áp chế lâu ngày, cũng nên vùng lên rồi chứ.
– Chuyện này không cần con đi làm, mẫu thân tự biết phải làm thỏa đáng, ba ngày sau chính là thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, mấy ngày này con ngoan ngoãn ở Ngọc Trà viện, một là dưỡng thương, hai là tu tâm dưỡng tính, suy nghĩ xem phải biểu diễn cái gì trong thọ yến của Thái hoàng Thái hậu là được.
Đúng rồi, còn có tình tiết này nữa chứ.
Trên tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, các nữ quyến vừa đủ tuổi nhưng chưa thành thân ngoại trừ dâng tặng lễ vật, còn phải biểu diễn, nói trắng ra là, nói là thọ yến, chi bằng nói là một bữa công khai ra mắt, mà lại là cái loại đơn phương chọn lựa nữa, nếu trưởng bối nhà nào nhìn trúng nữ nhi nhà ai, liền sai người mai mối, còn nếu được lọt vào mắt xanh của Hoàng thất, liền hạ một đạo ý chỉ, vốn Tô Uyển Trí được ban cho Tam hoàng tử ở ngay trên thọ yến.
Cô mặc dù chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, trong truyện chính là loại được kể sơ lược qua, cường điệu miêu tả chính là nhân vật chính, nhưng cô bây giờ lại phải thật sự lên biểu diễn! Làm sao bây giờ, cô cầm kỳ thi họa không giỏi môn nào, chẳng lẽ ở trên thọ yến của Thái hoàng Thái hậu lại diễn múa kiếm?
Cô là nữ nhi văn thần, biểu diễn múa kiếm, đến lúc đó chỉ sợ nổi danh, như cô lại không muốn quá nổi bật nha!
– Trong cầm kỳ thi họa, chỉ có đàn còn ổn một chút, trong ba ngày con lo luyện từ khúc thật tốt đi, mẫu thân biết trình độ của con, không cầu con làm nở mày nở mặt, chỉ cần con có thể đàn hoàn chỉnh một bài nhạc, đừng để tỷ tỷ con mất mặt là được.
Tô Linh bóp trán, cái này chỉ e rất khó.
Đau đầu thật!
Chuyện khó làm bây giờ lại thêm một chuyện, ông trời ơi, ông còn chê ta việc chưa đủ nhiều hay sao.
Nói đến nhiều việc, cũng không biết Xuân Hi đã giao thư đến tay của Tạ Phương Tung và Mạnh Dung hay chưa, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ mà thôi.
***
Tạ Phương Tung ngồi trong lớp Ất, nhìn sang lớp Đinh mà ngẩn người, nhíu chặt lông mày.
Cũng không biết nha đầu Tô Uyển Linh kia đã tỉnh lại chưa, hắn kêu Dương Dung mang lễ vật đi một chuyến đến phủ Thượng thư, kết quả bị ngăn lại, nói là người còn chưa tỉnh, hắn cũng nhập cung hỏi thái y đi thăm bệnh ở phủ Thượng thư, thái y nói đã hôn mê suốt ba ngày, nhưng cũng may mạch tượng ổn định, chỉ cần tỉnh lại thì sẽ không sao.
Nha đầu này quá liều mạng, đã nói có hắn đây rồi, nàng ta còn liều lĩnh như thế, chỉ vì tên Sở Bạch lòng lang dạ sói kia, tiểu tử đó rốt cuộc có cái gì tốt! Hắn hung hăng vỗ bàn một cái, đột nhiên cảm giác ngứa mũi, đánh hai cái hắt hơi liên tục, Tạ nhị công tử cau mày vuốt mũi:
– Ai đang nghĩ tới bổn công tử vậy?
– Đương nhiên là Xuân Hồng trong Tần Lâu đang nhớ Tạ nhị công tử rồi, huynh lâu vậy không đến, các nàng chẳng lẽ không nhớ huynh sao?- Trương Nhạc Khang cười nói.
Tạ Phương Tung hiện giờ không muốn nhất chính là có người nhắc lại quá khứ ra vào thanh lâu của hắn, nghe vậy liền sa sầm mặt kêu hắn ta cút:
– Cút qua một bên cho ta, về sau đừng ở trước mặt bổn công tử nhắc đến các nàng ấy nữa.
– Ôi chào, xem ra Tạ nhị công tử bây giờ quả nhiên là lãng tử hồi đầu, quả nhiên Dương đại tiểu thư là khắc tinh của Tạ nhị công tử nha!
– Ta đa tạ huynh, cũng đừng nhắc tới nàng ta- Đang nói, liền nhìn thấy tiểu tử Đông Vinh hầu hạ hắn đứng ở ngoài cửa ngó dáo dác vào bên trong, hắn mau chóng đi ra, sắc mặt khó chịu- Tiểu tử ngươi vào đây làm gì? Không biết lúc học, thư viện không cho phép hạ nhân đến hầu hạ à?
Đông Vinh lôi ra phong thư trong ngực áo:
– Nhị công tử, Đông Vinh không phải cố tình vào đây, là nha hoàn của Tô gia Tam tiểu thư đưa cho ngài một phong thư, nô tài thấy nàng ấy rất sốt ruột, cho nên cố tình mang đến ngay cho người.
Tạ Phương Tung hai mắt phát sáng:
– Ngươi nói là ai viết thư cho bổn công tử?