Chuẩn bị đơn giản xong, khi sắp sửa tiến hành kế hoạch của bọn họ, Nam Chu nhìn Tạ Tương Ngọc trên giường:
– Không dẫn anh ta theo à?
– Không cần, – Dịch Thủy Ca nói – Dẫn cậu ta đi, cậu ta sẽ nghĩ cách gây sự.
Nam Chu nghĩ, để anh ta ở đây, anh ta cũng sẽ gây sự.
Dịch Thủy Ca tới gần Nam Chu, thủ thỉ bên tai cậu.
Nam Chu gật đầu, không phát biểu ý kiến nữa.
Nam Chu đặt Nam Cực Tinh vào tay anh ta.
Nó chạy thoăn thoắt lên cao, trèo lên một góc giá trang trí, móng vuốt nho nhỏ cào cào rìa giá trang trí bằng gỗ, nó làm nũng với Nam Chu: “Chít chít.”
Nam Chu an ủi nó:
– Đừng sợ.
Nam Cực Tinh không nhúc nhích.
Nam Chu cổ vũ nó:
– Yên tâm, tao sẽ không vặn cổ mày đâu.
Nam Cực Tinh im lặng.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, đây là cổ vũ chăng?
Dường như nó không lo lắng vấn đề này.
Nó quanh quẩn trên giá trang trí, giơ móng vuốt bên trái chỉ chỉ Lý Ngân Hàng.
Nam Chu trầm tư.
Lý Ngân Hàng vẫn còn chưa hiểu được điều này có ý nghĩa gì, Nam Chu đã vươn tay lên che mắt cô.
Nếu như để cô chứng kiến toàn bộ quá trình Nam Cực Tinh biến cái đầu to lên, sợ rằng cả đời này cô sẽ chẳng còn dũng khí ôm Nam Cực Tinh xoa đầu nó nữa.
Nam Cực Tinh không ghét cô, nó cũng không muốn cô ghét mình.
Nam Cực Tinh dùng móng vuốt rửa mặt, cái đầu xù lông hướng về phía ba người to lên gấp bội.
Trọng lượng tăng dần, nó nhảy xuống khỏi giá để đồ, kêu chít một tiếng, ngậm cả ba vào miệng.
Khi đáp đất, nó khôi phục kích thước bình thường, cổ họng phát ra âm thanh ùng ục.
Dịch Thủy Ca không lạ lẫm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong thiết lập “Cuộc chiến bảo vệ Đảo Vườn”, một con Boss sóc bay có sức cắn ngang ngửa một con cá sấu, không gian trong miệng có thể chứa đựng ba chiếc giường đôi.
Dịch Thủy Ca ôm nó lên, xoay người chào Tạ Tương Ngọc:
– Tôi đi đây.
Tạ Tương Ngọc nhắm mắt, không để ý đến anh ta.
Dịch Thủy Ca búng tay cái “chóc”.
Bỗng, một tiếng “bụp” vang lên, con rối xuất hiện rơi xuống sofa ở góc phòng.
Nó cúi người với Dịch Thủy Ca.
Dịch Thủy Ca vẫy tay với nó, sau đó bế Nam Cực Tinh lên, biến mất sau cánh cửa.
Cạch.
Khi tiếng khóa cửa khe khẽ lọt vào trong tai, Tạ Tương Ngọc mở mắt ra.
Nhờ âm thanh kẽo kẹt của đệm lò xo vang lên khi trở mình để che lấp đi âm thanh ấn khớp ngón tay cái.
Ngón tay cái của cậu ta bị chính cậu ta bóp hẳn xuống.
Cậu ta cắn răng nhịn cơn đau đớn để giải thoát tay phải khỏi xiềng xích.
Cậu ta không vội hành động ngay.
Dường như con rối chưa phát hiện ra điểm này.
Nó vẫn ngồi đó rất nghiêm túc, bàn tay khéo léo đang may một con rối mới.
Tạ Tương Ngọc giấu tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:
– Này, tôi khát rồi.
Con rối buông con rối mới làm được một nửa xuống, im lặng đi rót nước bưng đến chỗ cậu ta.
Bàn chân mềm mại của nó giẫm trên sàn nhà phát ra âm thanh soàn soạt dễ nghe nhưng rất quái dị.
Khi nó đặt miệng cốc cứng rắn lên đôi môi trắng bệch của Tạ Tương Ngọc, Tạ Tương Ngọc bật dậy, lấy đạo cụ tự chế trong túi đồ ra, bắn thẳng về phía cổ con rối.
Một cây kim dài chừng năm mươi centimet bắn ra khỏi ống tiêm, xuyên qua cổ con rối.
Đồng thời vô số cây kim mảnh nhỏ bung ra từ cây kim lớn, rậm rạp như một cây thông noel, đâm ngang dọc khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể nó.
Một tiếng xé rách im lặng vang lên, Tạ Tương Ngọc cười lạnh, dùng sức rút ống tiêm ra…
Nửa người trên của con rối nở bung như hoa tuyết, hóa thành tuyết trắng lặng lẽ tung bay khắp các góc phòng.
Nửa người dưới mất đi trọng tâm, ngã phịch xuống đất.
Trong màn bông trắng tung bay, Tạ Tương Ngọc nhanh chóng làm tương tự với ngón cái tay trái để mở còng tay, đồng thời thoát khỏi sự trói buộc hai chân.
Cậu ta nhảy ra ngoài cửa sổ, dứt khoát thả mình xuống.
Tạ Tương Ngọc dùng đạo cụ giảm tốc, bởi vậy động tác của cậu ta rất lưu loát và phóng khoáng.
Nhưng giây phút hai chân chạm xuống mặt đất, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt đẹp trai chợt cứng lại, cậu ta rên lên một tiếng đau đớn.
Tạ Tương Ngọc chống hông, khụy gối, cắn răng một lúc mới đứng thẳng được người.
Chút đau đớn nhục nhã này không thể cản cậu ta được.
Cậu ta khập khiễng bước vào sâu trong màn đêm.
Cậu ta muốn chạy trốn, cũng muốn lan truyền tin tức khiến người ta vui vẻ này cho người khác.
Đáng tiếc, tên họ Dịch kia không tiếc đập tiền cho cậu ta.
Dịch Thủy Ca mua thẻ quyền hạn khống chế đồng đội với giá cao ngất ngưởng để chặn quyền hạn nói chuyện trên kênh thế giới của cậu ta.
Mà Tạ Tương Ngọc lại là người có thói quen hành động một mình, trước giờ luôn cảm thấy những người khác đều ngốc nghếch, cho nên cậu ta sẽ không thể hạ mình cầu cứu đại một người qua đường.
Nhất là… với tình huống cơ thể hiện tại của cậu ta…
Tạ Tương Ngọc vừa trốn, vừa ấn bụng dưới, cắn răng nguyền rủa Dịch Thủy Ca.
Khi chất lỏng ấm áp uốn lượn xuống dưới cẳng chân, ý muốn giết người của Tạ Tương Ngọc cũng bùng lên.
Nếu để người khác phát hiện cậu ta đang kẹp thứ dơ bẩn này, chắc chắn chỉ mất mặt đến chết.
Cậu ta im lặng chạy trên đường phố Phồn Hoa chằng chịt tựa lưới nhện, suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Cậu ta có thể tìm một nơi nào đó trốn trước, ví dụ nơi công cộng đông người qua lại như sòng bạc.
Ít ra vào địa bàn của ông chủ Khúc, Dịch Thủy Ca không thể ra tay tùy tiện được.
Bước chân chạy trốn của Tạ Tương Ngọc dần chậm dần theo dòng suy nghĩ.
Trong cuộc đối thoại của Dịch Thủy Ca và Nam Chu, từ đầu đến cuối bọn họ đều chưa từng nhắc đến bọn họ định đi đâu.
Nhưng Tạ Tương Ngọc là người có đầu óc.
Tổng hợp lại nhu cầu trước mắt của đội Nam Chu.
Tạ Tương Ngọc đi chậm dần, bàn tay chống tường từ từ siết chặt, khóe miệng bất giác nhếch lên cười lạnh.
Bất chợt, cậu ta quay lưng, chạy về hướng mình vừa tới.
Giữa gây sự và tự do, cậu ta chọn cái trước tiên mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều.
***
Bởi vì mục đích rõ ràng, Dịch Thủy Ca chỉ mất mười lăm phút đã đi được đến điểm dịch chuyển.
Vị trí dịch chuyển nằm ở ranh giới vùng thành trại và đô thị phát đạt.
Một bức tường đổ nát phân chia rõ ràng hai thế giới.
Thoạt nhìn xung quanh điểm dịch chuyển chỉ có hai ba người.
Song, chỉ cần là người có năng lực nhận biết thì có thể phát hiện quanh đó ẩn giấu vô số ánh mắt dòm ngó.
Bọn họ đang canh chừng Nam Chu trốn thoát khỏi Phồn Hoa, cũng canh chừng đối thủ cạnh tranh đến đây.
Dịch Thủy Ca tỉnh bơ đi ngang qua mấy tầm mắt trong tối ngoài sáng, giả vờ không biết, đi thẳng vào vòng dịch chuyển đang phát sáng.
Nhưng khi chỉ còn cách vòng dịch chuyển mười mấy mét, trong bóng tối vang lên một âm thanh lạnh lùng:
– Dừng lại.
Dịch Thủy Ca nghe theo dừng bước, giơ cao hai tay, thản nhiên quay người.
Có người đi ra khỏi bóng đêm, đánh giá gương mặt Dịch Thủy Ca:
– Ồ, ẻo lả.
Dịch Thủy Ca rất dễ bị những người đàn ông vai u thịt bắp xem thường tướng mạo của mình, huống hồ anh ta còn đeo chiếc kính râm màu trà, thoạt nhìn giống một tên ẻo lả nhã nhặn giả trang thành xã hội đen.
Dịch Thủy Ca:
– Có chuyện gì thế?
Người đàn ông cơ bắp ra vẻ lịch sự:
– Xin lỗi nhé.
– Gã chỉ nói đại một câu, sau đó nghiêng đầu với đàn em phía sau – Kiểm tra đi.
Một đồng đội của gã lập tức bước lên, cầm đạo cụ trông giống như máy mát xa da mặt, quét Dịch Thủy Ca từ trên xuống dưới.
… Có lẽ đang kiểm tra anh ta có sử dụng đạo cụ ngụy trang nào không.
Trong khi Dịch Thủy Ca đang bị kiểm tra, gã đàn ông cơ bắp nhìn khuôn mặt anh ta.
Đôi mắt như mang theo móc câu dò xét, khiến toàn thân người ta không thoải mái, có thể đoán ra chắc chắn người này có kinh nghiệm thẩm vấn.
Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức trắng trợn và dã man, đoán mò thì hẳn là trước khi bước vào trò chơi gã đã làm nghề đòi nợ thuê hoặc thám tử tư.
Nam Cực Tinh ngồi trên vai “người bố” trên danh nghĩa của mình, phồng mang trợn má ngậm ba người bạn của nó.
Vuốt trước của nó cứng đờ, rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp như có như không xung quanh, nó căng thẳng tới mức dựng hết cả lông.
Dịch Thủy Ca giơ tay lên, dịu dàng vuốt ve lông dựng đứng trên đầu nó để an ủi.
Như thể anh ta chỉ là một người ngoài cuộc không biết bí mật gì.
Gã cơ bắp hỏi Dịch Thủy Ca:
– Tại sao không ở đây? Đây là cơ hội tốt để tăng tích điểm đấy?
– Tôi thấy có quá nhiều người muốn giết Nam Chu.
– Dịch Thủy Ca trả lời rất tự nhiên, – Không muốn góp vui.
Người kia híp mắt:
– Anh đi vội đến vậy hả? Không thể để một hai ngày nữa mới đi ư?
Dịch Thủy Ca nói:
– Ở Phồn Hoa quá đông người, còn có thể tùy ý sử dụng đạo cụ… thực lực của tôi không đủ, sợ bị người khác đục nước béo cò, nên muốn đi chỗ khác trốn.
Lý do này rất hợp tình hợp lý, thoạt nhìn thì không thể từ chối.
Nhưng gã cơ bắp khoanh tay, không hề có ý định bỏ qua cho Dịch Thủy Ca:
– Nói cho tôi biết tên của anh.
Lý Ngân Hàng nằm trong miệng Nam Cực Tinh, nghe gã cơ bắp nói vậy, cơ thể không khỏi phát lạnh.
Nếu bọn họ thực sự trở thành đồng đội tạm thời của Dịch Thủy Ca, vậy thì bây giờ đã bị lộ rồi.
Dịch Thủy Ca “a” lên một tiếng:
– Chuyện này có cần thiết không?
Gã cơ bắp ngạo mạn nhìn Dịch Thủy Ca:
– Nếu tôi nói có thì sao?
Dịch Thủy Ca cũng không tiếp tục cứng miệng:
– Tôi họ Dịch, tên là Thủy Ca.
“Dịch Thủy” trong “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, “Ca” trong “Gõ vò hát ca”.
(Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn trích trong bài “Dịch Thủy Ca” của Kinh Kha.)
Gã cơ bắp vẫn không buông tha:
– Tôi nói một câu, anh phải nhập đúng y hệt vào kênh thế giới.
Tôi phải kiểm chứng xem có phải anh thật không mới có thể cho đi.
Dịch Thủy Ca trưng ra bộ dạng yếu ớt “nghe theo anh”, vâng vâng dạ dạ:
– … Vậy anh nói đi, tôi phải đăng gì?
Đúng lúc này, Tạ Tương Ngọc ló đầu ra từ sâu trong ngõ tối, nhìn Dịch Thủy Ca bị cả đoàn người vây quanh.
Mặc dù chân của cậu ta đang run rẩy nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được nụ cười trên khóe môi.
Đây là cơ hội tốt để gi,.ết chết anh ta!
Tạ Tương Ngọc há miệng, định tiết lộ bí mật Dịch Thủy Ca đang giấu Nam Chu trước mặt mọi người.
… Bất chợt một bàn tay vươn ra từ trong bóng đêm phía sau, bịt kín miệng cậu ta, khiến tất cả âm thanh cậu ta định phát ra đều tắt lịm trong ngõ nhỏ tối tăm.
Dịch Thủy Ca làm theo chỉ thị của gã cơ bắp, nhập một đoạn số hỗn loạn lên kênh thế giới, cuối cùng cũng được tin tưởng, nhận lấy thẻ xanh thông hành.
Anh ta gật đầu và tươi cười với gã cơ bắp, đổi lấy một cái bĩu môi khinh thường của gã.
Dịch Thủy Ca cũng không nán lại lâu, anh ta quay đầu, nở nụ cười khó nắm bắt, bước vào điểm dịch chuyển.
Dòng xoáy thời gian trước mắt chậm dần, cảnh tượng trước mắt khôi phục bình thường, Nam Cực Tinh tức tốc nhảy từ vai anh ta xuống đất.
Nó há to miệng nôn ba người ra.
Nam Cực Tinh lảo đảo mấy bước về phía trước, ngã sấp xuống đất.
… Xem ra nó đã mệt gần chết rồi.
Còn chưa kịp nói tạm biệt hoặc một vài câu gì đó với Dịch Thủy Ca.
Một tiếng “phù” vang lên, cơ thể “Dịch Thủy Ca” trước mắt bọn họ giống như quả bóng bay bị xẹp, nhanh chóng chỉ còn một lớp da mỏng.
Nam Chu nhét Nam Cực Tinh vào túi, vừa đút táo cho con sóc bay cạn kiệt sức lực, vừa tò mò ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhấc lớp da mỏng kia lên, quan sát cẩn thận.
Bên trên còn vẽ gương mặt tươi cười giảo hoạt của Dịch Thủy Ca, chiếc kính râm màu trà rơi xuống đất.
Lý Ngân Hàng khó hiểu:
– Đổi người từ khi nào vậy?
– Có lẽ trên đường rời khỏi khách sạn và tới điểm dịch chuyển.
Ngay sau đó, Giang Phảng nói một câu khiến đầu Lý Ngân Hàng nổ tung.
– … Cũng có khả năng, từ đầu tới cuối Dịch Thủy Ca thực sự chưa từng xuất hiện trước mắt chúng ta.
– Xem ra anh ta không chỉ có thể thao tác mấy đạo cụ nhỏ sơ sài này.
Nam Chu gấp lớp da người kia lại.
Lý Ngân Hàng tò mò chạm vào nó, xúc cảm dính nhớt và chân thật khiến cô ghê tởm tới mức phải rụt tay về:
– Thầy Nam, cậu định làm gì nó?
Nam Chu nói:
– Khi gặp lại có thể trả cho anh ta.
Giang Phảng cười:
– Vừa chia tay đã muốn gặp lại rồi à?
Nam Chu nghe lời Giang Phảng nói, quay đầu nhìn anh.
Tổng hợp những kiến thức mới được học trong màn chơi của “Nàng tiên cá” cách đây không lâu, Nam Chu đánh bạo giả thiết, cũng đánh bạo xin chứng thực:
– Anh đang ghen à?
Giang Phảng nghẹn họng.
Nam Chu:
– Tại sao? Chẳng qua chỉ gặp một người xa lạ và đẹp trai chút thôi mà?
Giang Phảng nghiêng đầu.
Nam Chu:
– À… Vì anh ta đẹp đúng không? Cho nên khi tôi nói chuyện với anh ta, anh mới ghen?
Nam Chu lại nói tiếp:
– Anh ta đâu có đẹp bằng anh.
Nam Chu vẫn có thể suy nghĩ được theo logic này.
Cậu phát hiện ra sắc mặt Giang Phảng đỡ hơn nhiều.
Anh vươn tay ôm lấy eo cậu, nghiêm túc kéo về phía mình và cúi đầu hỏi:
– Chúng ta đi chưa?
Nam Chu được ôm vào lòng.
Cậu không hiểu cái ôm này có hàm nghĩa gì, nhưng không hề ghét cảm giác lúc này.
Cậu cúi đầu nhìn đầu ngón tay xinh đẹp đặt trên eo mình, cảm giác eo mình rất hợp với ngón tay kia.
– Ừ…
Giang Phảng ôm cậu đi mấy bước, giả vờ như vô ý hỏi:
– Ban nãy Dịch Thủy Ca đã nói gì với cậu thế?
Giang Phảng nhớ, khi ấy Nam Chu đã hỏi tại sao không mang Tạ Tương Ngọc theo bọn họ.
Rõ ràng với một kẻ thần kinh không ổn định như Tạ Tương Ngọc, nhét cậu ta vào trong túi đồ, ngăn chặn cậu ta hành động và lên tiếng mới là cách ổn thỏa nhất.
Nam Chu:
– Bởi vì anh Dịch nói với tôi…
***
Bốn con rối vây quanh Tạ Tương Ngọc, ghì chặt tay chân cậu ta.
Con rối sau lưng một tay che miệng, một tay ôm eo – bộ phận mẫn cảm nhất của cậu ta, khiến cậu ta vã mồ hôi, không đứng vững nổi.
Ngay khi cậu ta đang vô cùng xấu hổ, tiếng bước chân từ bên ngoài dần đến gần ngõ nhỏ.
Nghe thấy âm thanh này, chân cậu ta nháy mắt mềm nhũn theo phản xạ.
Cậu ta nắm chặt ống tiêm đột kích bên trong, muốn liều mạng một phen.
Nhưng rất nhanh, lòng bàn tay cậu ta chợt trống rỗng
Một con rối đã thu vũ khí của cậu ta đi.
Khi cậu ta chẳng còn gì, một bóng người cao ráo chậm rãi đến gần.
Dịch Thủy Ca đẩy gọng kính, tới gần Tạ Tương Ngọc đang run rẩy, dịu dàng tuyên bố:
– Thời gian hoạt động tự do ngày hôm nay kết thúc.
Cậu có cảm thấy gân cốt được thả lỏng không?
***
Cùng lúc này, thông tin về Nam Chu trên kênh thế giới được làm mới.
Đây là thông báo tự động của hệ thống.
Trước đây chẳng ai quan tâm đến những tin nhắc nhở tự động thế này.
Nhưng hôm nay, tin nhắc nhở vang lên trong đêm khuya mọi người chưa ngủ, thật dễ dàng làm bùng nổ cả kênh thế giới.
… “Hoan nghênh đội [Lập Phương Chu] bước vào đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
Hết chương 127
Cát: Chìa khóa mở cửa ở phó bản này: Cô fangirl của Nam Chu trong truyện có tên là gì?
- -----oOo------