Lâm Chi Tùng và Lục Bỉ Phương đứng trước cửa hàng đồ ngọt như hai vị thần giữ cửa.
Gương mặt lạnh lùng tựa máy móc của cậu ta căng chặt.
Trong mắt người khác, nhìn cậu ta có vẻ cao sâu khó dò.
Chỉ có Lục Bỉ Phương hiểu cậu ta nên có lòng tốt nhắc nhở:
– Đừng nghe nữa.
Cho dù cậu có dán mặt lên cửa cũng không nghe thấy gì đâu.
Khóe môi Lâm Chi Tùng giật giật.
Cậu ta nhỏ giọng oán trách:
– Đáng lẽ phải cho tôi vào mới đúng.
Lục Bỉ Phương thật thà nói:
– Ban nãy chúng ta đã biểu quyết rồi, trừ cậu ra, không ai muốn cậu vào trong cả.
Hạ Ngân Xuyên từ chối để cậu tiếp tục phá vỡ quan hệ giữa cảnh sát và nhân dân.
Lâm Chi Tùng không quan tâm tới lời chọc phá của Lục Bỉ Phương, tự lẩm bẩm một mình:
– Đội trưởng có hỏi không? Rốt cuộc Nam Chu đã ước nguyện gì?
Từ đầu tới cuối Lâm Chi Tùng đều chỉ quan tâm đến chuyện này.
Lục Bỉ Phương thở dài:
– Cho dù anh ấy có nói anh ấy ước nguyện gì thì cậu có tin không?
Lâm Chi Tùng nghiêng đầu qua:
– … Không tin.
Theo như logic, NPC Nam Chu đã đón nhận rất nhiều ác ý của con người, một khi có thể nhận được cơ hội ước nguyện, khả năng không báo thù thế giới thực sự quá thấp.
Lý trí luôn cảnh báo Lâm Chi Tùng như vậy, nhưng Lâm Chi Tùng không khỏi nghĩ đến những lời Nam Chu đã nói trên kênh thế giới.
“Chúng tôi có Lý Ngân Hàng?”
Hơn nữa Lý Ngân Hàng sẽ “Ước nguyện cứu tất cả mọi người?”
Lâm Chi Tùng có chút ấn tượng về cô gái trên núi tuyết.
Một cô gái búi tóc, gương mặt thanh tú, biết nghiệp vụ, không hay lải nhải, khi gặp nguy hiểm bảo cô chạy cô sẽ chạy.
Trừ những thứ đó ra thì rất bình thường.
Khi nhìn thấy Nam Chu, Lâm Chi Tùng từng đưa ra nghi ngờ với đồng đội: “Chị ta giỏi đến vậy sao?”
Giỏi tới mức có thể trói buộc thù hận bình thường của Nam Chu với con người?
“Thằng nhóc ngốc này, không phải vấn đề có giỏi hay không.” – Lương Sấu nói – “Em không phát hiện trong lời cậu ấy nói có người thứ ba à?
Người am hiểu nói chuyện với máy móc như Lâm Chi Tùng đọc hiểu không tốt lắm.
Cậu ta tiếp tục nghiền ngẫm lời Lương Sấu nói, nghiên cứu rồi lại nghiên cứu, cuối cùng cũng nhận ra điểm khác biệt.
Đúng vậy.
Trong câu “Chúng tôi có Lý Ngân Hàng”, “chúng” ở đây còn ai nữa?
Khi cậu ta dần dần nhận ra, một người phụ nữ thoạt nhìn giỏi giang tháo vát mang theo hai đồng đội cao thấp, gầy béo hình thành trạng thái đối lập, ung dung bước về phía này.
Chị ta đeo giày cao gót, đế giày cao gót gõ lên sàn nhà có hoa văn tinh tế, kêu lên “cộc cộc”.
Lâm Chi Tùng đang suy nghĩ, liệu gót giày thế kia có mắc vào khe gạch không thì nhìn thấy gót giày của người phụ nữ mắc ngay trong khe gạch bên cạnh mình.
Cơ thể chị ta nghiêng đi, mắt thấy sắp ngã tới nơi.
Hai người cách nhau rất gần.
Lâm Chi Tùng vô thức vươn tay ra đỡ.
Đầu ngón tay chị ta khẽ lướt qua người Lâm Chi Tùng.
Cơ thể Lâm Chi Tùng cứng đờ.
Trước mắt cậu ta xuất hiện một dòng nhắc nhở.
[Tên đạo cụ: Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ cấp S [Máy Liên Lạc Tâm Linh].]
[Thuyết minh sử dụng:
Hỏi: Gặp được một người “tâm linh tương thông” có cảm giác gì?]
[Đáp: Chính là lúc này.]
Nhờ có cậu ta nâng dậy, Thẩm Khiết đứng thẳng người, đoan trang nói:
– Cảm ơn.
Cảm ơn xong, chị ta bước về phía trước như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lâm Chi Tùng ngây ra một lát, vội đuổi theo:
– Đợi đã!
Thẩm Khiết dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta, khẽ cau mày.
Trong mắt như thể đang viết “Cậu còn chuyện gì nữa hả?”
Nhìn vào ánh mắt chị ta, Lâm Chi Tùng chợt nảy ra suy nghĩ, câu hỏi đến bên môi lại trở thành:
– Sau này đừng đeo giày cao gót như mũi dùi, rất ảnh hưởng đến chân.
Dân văn phòng có thâm niên Thẩm Khiết: Hừ, đồ trai thẳng.
Bà đây có thể đeo thứ này trèo cây đấy nhé, không cần phải lo.
Đương nhiên, nụ cười trên gương mặt chị ta vẫn xinh đẹp và tiêu chuẩn.
Chị ta gạt tóc mái, mỉm cười gửi lời cảm ơn rồi xoay người rời khỏi.
Lục Bỉ Phương là người có bạn gái, nếu như cậu ta dám gọi những đôi giày cao gót xinh đẹp của bạn gái thành cái dùi sẽ bị cô ấy nhéo tai.
Lâm Chi Tùng chẳng hề cảm thấy lời cứu cánh của mình có vấn đề gì.
Cậu ta dựa vào tường, giả vờ như đang suy nghĩ, đồng thời nghiên cứu đạo cụ từ trên trời rơi xuống.
Đạo cụ cấp S ư?
Không ai sẽ giao thứ tốt thế này cho người ngoài đội của mình.
Mà Lâm Chi Tùng có thể chắc chắn, trước đây mình chưa từng gặp Thẩm Khiết.
Cho nên, là ai? Tại sao?
Thực ra muốn giải đáp câu hỏi này cũng không khó.
Lâm Chi Tùng thử ấn nút máy liên lạc.
***
Đầu bên kia.
Dịch Thủy Ca bị đội Thanh Đồng đi trước cướp mất cơ hội nên đành dẫn theo Tạ Tương Ngọc đi tìm quán ăn.
Anh ta không muốn gặp mặt Nam Chu một cách đường đường chính chính, chỉ cần xác định đại khái hướng đi của bọn họ là được.
Trước tiên cần phải đút con sói nhỏ bị anh ta bắt nạt đến mức không có thời gian ăn cơm này trước đã.
Dịch Thủy Ca đang nghĩ chuyện khác, bất chợt, có một bóng người lao từ trong ngõ nhỏ ra, đâm anh ta lảo đảo.
Cặp kính màu trà của anh ta trượt xuống khỏi sống mũi.
Tạ Tương Ngọc đứng cạnh cười nhạo.
Dù sao bây giờ có thể nhìn thấy những chuyện khiến Dịch Thủy Ca chật vật, cậu ta đều vui vẻ.
Tôn Quốc Cảnh mặc một bộ quần áo bò rách tung tóe, khoe trọn cơ bắp rõ ràng hung tợn của gã.
Gã ngang ngược nói lại:
– Đi đường cẩn thận chút!
Chuyện đâm vào người rồi gây sự này Tôn Quốc Cảnh đã làm rất nhiều lần, cho nên rất thành thạo.
Vốn dĩ sau khi xác nhận Nam Chu đã an toàn, ba anh em định hút điếu thuốc rồi đi, nhưng không ngờ còn chưa đi đã gặp con sóc nhỏ luôn đi theo Nam Chu bị lạc đường.
Gã ngồi xổm xuống bắt chuyện với con sóc nhỏ một lát, nó bèn há miệng, phun ra hai thứ đồ.
Ba người Tôn Quốc Cảnh còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Con sóc này nôn đồ từ đâu ra thế?
Bọn họ tưởng rằng con sóc này cũng là đạo cụ, rất có thể được điều khiển, cho nên không nói nhiều.
Nam Cực Tinh nôn ra một tờ giấy và một đạo cụ.
Lý Ngân Hàng lấy bút và giấy nhớ trước quầy cửa hàng đồ ngọt, dùng tay che, viết vội một bức thư nhờ vả.
Nội dung đại khái trong thư là hi vọng bọn họ tìm kiếm quanh quảng trường đấu trường thú một người đeo kính màu trà, đưa thứ này cho anh ta.
Mặc dù thư nhờ một người mang họ “Ngu” giúp đỡ nhưng đội Tôn Quốc Cảnh suy nghĩ một hồi, thấy bản thân bọn họ cũng đang rảnh rỗi, vừa hay gặp được chuyện này, tiện tay làm luôn cũng được.
Chẳng qua sau khi thu thứ kia vào túi đồ và phát hiện ra đó là đạo cụ cấp S, ba người rất ngạc nhiên.
Bọn họ mà không nảy sinh lòng tham độc chiếm làm của riêng mới lạ.
Dẫu vậy, đội ba người Tôn Quốc Cảnh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm thái.
Ơn cứu mạng mới chỉ trả một nửa, quan trọng hơn, bọn họ không thể gánh nổi hậu quả chuyện này.
Bọn họ thừa biết, nếu như bọn họ thực sự có gan chó giấu đạo cụ kia đi, khả năng cao hậu quả chính là bị Nam Chu đuổi tới vặn cổ.
Cũng may cặp kính màu trà của Dịch Thủy Ca khá đặc biệt, còn dễ nhận biết, ba người không tốn nhiều công sức đã tìm được chính chủ.
Vốn dĩ, Tôn Quốc Cảnh còn đang lo mình diễn quá đà.
Nhưng khi nhìn thấy người cười nhếch mép đứng cạnh Dịch Thủy Ca, máu nóng Tôn Quốc Cảnh dâng lên tận đầu.
Tôn Quốc Cảnh vẫn còn nhớ thằng ranh kia.
Trong phó bản “Soạt, soạt, soạt”, thằng nhãi đó chủ động tìm tới bọn gã, còn suýt nữa hại chết gã!
Gã nghiến răng nghiến lợi:
– Là mày à?
Người bị hại đã bắt tận tay, Tạ Tương Ngọc cũng không che giấu, cậu ta cười nói:
– Còn nhớ tôi à?
Tôn Quốc Cảnh ức tới mức cơ hàm cũng phình to một vòng, thịt ở gò má gồ lên.
Gã càng tức giận, Tạ Tương Ngọc lại càng đắc ý.
Thậm chí cậu ta còn chủ động nép sau lưng Dịch Thủy Ca, khiến cho chiếc xích trên tay va vào nhau vang lên lanh lảnh.
Tạ Tương Ngọc:
– Bây giờ anh ta bảo kê tôi, các anh muốn đánh thì đánh anh ta.
Dịch Thủy Ca quay mặt sang, nhìn cậu ta với vẻ mặt hòa nhã.
Tạ Tương Ngọc mỉm cười, vừa thân thiện vừa mờ ám.
… Anh chết đi cho tôi.
– Này, này, này.
Mắt thấy Tôn Quốc Cảnh nóng vội xắn tay áo lao lên, hai người anh em của gã vội vàng xúm vào, người ấn vai người câu cổ.
Đã làm xong việc rồi thì đừng kiếm chuyện chứ.
Nhìn thấy đội ba người kéo nhau đi xa dần, Tạ Tương Ngọc buông cằm đặt trên vai Dịch Thủy Ca về, nhìn theo bóng lưng của ba người họ, cất lời châm chọc:
– Đồ bỏ đi.
Một bàn tay khẽ đặt lên eo cậu ta:
– “Tôi bảo vệ cậu” á?
Toàn thân Tạ Tương Ngọc bỗng dưng nổi da gà:
– Cút!
Dịch Thủy Ca nhìn theo tầm mắt cậu ta:
– Cậu lại tạo nghiệt gì vậy?
Tạ Tương Ngọc cắn răng, thà chết cũng không nói.
Dịch Thủy Ca khoan dung vỗ vai cậu ta:
– Không sao, cậu sẽ nói thôi.
Nghe vậy, chân Tạ Tương Ngọc nhũn ra theo phản xạ, nói giọng cảnh cáo:
– Anh định làm gì?
Dịch Thủy Ca cụp mi:
– Biết rõ rồi còn cố hỏi.
Vừa chọc Tạ Tương Ngọc tức tới mức mặt đỏ phừng phừng, Dịch Thủy Ca vừa ấn [Máy Liên Lạc Tâm Linh] mới được cho vào trong túi đồ.
Giọng nói của anh ta còn mang vẻ tươi cười khi tán tỉnh Tạ Tương Ngọc:
– Ai ở đó thế?
Anh ta nghe ra, trong máy có tiếng hít thở của hai người.
Giọng nói lạnh lùng của người trẻ tuổi dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Anh là ai?”
Giang Phảng ngồi trong cửa hàng đồ ngọt, nhìn góc nghiêng của Nam Chu khi nói chuyện với Hạ Ngân Xuyên, khẽ mỉm cười ôn hòa trong lòng: “Chào cậu Lâm, giới thiệu trước nhé, đây là cố vấn của trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn, anh Dịch.
Chào anh Dịch, đây là Lâm Chi Tùng, sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật Viễn thông, tiền đồ rộng mở.”
Lâm Chi Tùng trong kênh trò chuyện: “…Vạn Vật Hấp Dẫn ư?”
Giang Phảng cụp mi, khuấy cà phê trong cốc, thản nhiên nói: “Hai người đừng vội, có thể làm quen với nhau trước đã.
Chuyện này có thể nói sau khi chúng ta đã tin tưởng lẫn nhau.”
***
Nam Cực Tinh thành công tập hợp với Lý Ngân Hàng ở sau cửa hàng đồ ngọt.
Lý Ngân Hàng ân cần hỏi han:
– Hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Nam Cực Tinh đứng nửa người dậy, dựng thẳng chiếc đuôi, có phần đắc ý: “Chít!”
Lý Ngân Hàng xoa đầu rồi đút cho nó một chút bánh quy làm phần thưởng.
Hoàn toàn không hay biết Nam Cực Tinh đã đưa thư cho nhầm người.
Tuy Nam Cực Tinh lạc đường nhưng vẫn hoàn thành kế hoạch của Lý Ngân Hàng đặt ra.
Kế hoạch ban đầu của cô là nhờ Ngu Thoái Tư đi làm chuyện này.
Thực ra kế hoạch như vậy cũng không hẳn chu toàn.
Hiện tại Lập Phương Chu, Thanh Đồng, còn cả Nam Sơn của Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong, cùng với tổ hợp của Dịch Thủy Ca và Tạ Tương Ngọc đều là những đội tương đối nổi tiếng.
Lập Phương Chu nổi tiếng nhờ thực lực và nhan sắc.
Thanh Đồng nổi tiếng vì biểu hiện lương thiện, cùng với những khán giả muốn xem bọn họ sa ngã.
Mối quan hệ gia đình phức tạp trong Nam Sơn rất thu hút ánh nhìn.
Tạ Tương Ngọc và Dịch Thủy Ca nổi tiếng vì nguyên tố 18+ quá cao.
Nếu như để Nam Sơn tiếp xúc với Dịch Thủy Ca, ổn thì ổn thật nhưng sẽ càng thu hút nhiều con mắt nhìn hơn.
So ra thì đội người chơi ở mức trung bình yếu như Thẩm Khiết và Tôn Quốc Cảnh xứng đáng với cái danh đội ngũ rác rưởi trôi nổi ở vùng hạ du.
… Khán giả còn chê xem họ một giây sẽ lạc hậu mất.
Ngay từ đầu bọn họ đã được nhận định là đội ngũ không có khả năng giành được quán quân, khán giả sẽ không đặt hy vọng gì nhiều vào họ, vì thế cũng chẳng ai nhớ mặt những người này.
Vậy nên sẽ không ai quan tâm đến những xung đột nhỏ nhặt do những nhân vật không quan trọng tạo ra.
Lý Ngân Hàng hoàn toàn không hay biết gì.
Cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình có thể được 80 điểm, trong lòng còn hơi kiêu ngạo nữa.
Dẫu vậy, nhận thức của cô đã xuất hiện chút ít lệch lạc về điểm này rồi.
Sở dĩ Giang Phảng phái Lý Ngân Hàng đi đưa tin là có lý do riêng.
Giang Phảng biết rõ, cho dù Nam Chu có cường điệu tầm quan trọng của Lý Ngân Hàng hết lần này đến lần khác nhưng khán giả cũng sẽ chẳng quan tâm.
Bọn họ đều đang tập trung xem Thanh Đồng và Lập Phương Chu đàm phán, muốn biết bọn họ hợp tác thành công hay đàm phán thất bại.
Ai rảnh quan tâm đến Lý Ngân Hàng đi nhà vệ sinh cơ chứ.
Cho nên, khi rời khỏi Nam Chu và Giang Phảng, Lý Ngân Hàng chẳng được lên hình chút nào.
Cô lén lút viết thư, đưa thư, lặng lẽ chia ra hành động với Nam Cực Tinh, căng thẳng giao lưu với Thẩm Khiết trong nhà vệ sinh, thực ra đều không có khán giả nào xem cả.
Cô chính là người không có cảm giác tồn tại giống như trong mấy Game show ngoài thực tế.
Mà khi thành công kết nối hai người kia, cuộc nói chuyện giữa Nam Chu và Hạ Ngân Xuyên cũng đi đến hồi kết.
Hạ Ngân Xuyên đứng dậy:
– Thực ra sau này chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn.
Gặp tình huống gì, có vấn đề gì đều có thể nói với chúng tôi, đa số thời gian chúng tôi đều ở Thành Phố Rỉ Sét, khi nào cần chúng tôi thì cứ nói một câu trên kênh thế giới là được.
Cuối cùng, anh ta còn bổ sung một câu với tinh thần tự giễu:
– Đương nhiên, chúng tôi chưa chắc đã có thể giúp gì được mọi người.
Nhưng mà có ít còn hơn không, có vẫn hơn.
Đây quả thực là tất cả những gì Hạ Ngân Xuyên có thể làm trong phạm vi năng lực của bọn họ.
Trong thế giới không có trật tự, mặc dù uy tín của bọn họ không bằng ngày xưa, song dù sao cũng phải có.
Anh ta dám để Nam Chu tùy tiện tag tên mình trên kênh thế giới, cũng lấy uy tín của mình ra đảm bảo cho Nam Chu.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc nói cho những người chơi khác, Nam Chu có thể tin tưởng.
Có qua có lại mới toại lòng nhau, chắc hẳn Nam Chu sẽ không làm chuyện khiến anh ta thất vọng.
Giang Phảng mỉm cười tiếp lời:
– Được, chúng ta đã từng hợp tác, cũng có thể coi là bạn bè rồi.
Nam Chu đang định đưa tay cầm nĩa chợt khựng lại.
Giang Phảng cười rạng rỡ.
Thực ra anh rất quan tâm tới định nghĩa “bạn bè” của Nam Chu.
Thử một chút, có lẽ sẽ tình thú lắm.
Hết chương 151
Lời tác giả:
Chưa chắc đã nhận được tình thú, còn có khả năng phải quỳ bàn giặt qwq
Cát: Chúc các chị em 20-10 vui vẻ ^^
- -----oOo------