Dưới áp lực mạnh mẽ của vách núi cao sừng sững, Giang Phảng thở hồng hộc, chầm chậm quỳ một chân xuống điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Anh nhìn quan sát kỹ chiếc bóng giao thoa dưới nền đất, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.
Anh kiểm kê lại tất cả đạo cụ có thể sử dụng mình đang có.
[Vụ Nổ Im Lặng] [Bí Mật Của Chú Hề] là đạo cụ tiêu hao vật lý tương đối quý.
Vách tường trước mắt anh trơn nhẵn không có lấy một chỗ lồi ra, có thể nói chẳng liên quan quái gì đến vật lý cả.
Dùng đạo cụ vật lý ở thế giới không bình thường này khả năng cao chỉ lãng phí mà thôi.
[Đừng Ra Ngoài Vào Ngày Gió Bụi] và [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt] đều là đạo cụ bị động, không có tác dụng với trường hợp này.
Trên lý thuyết thì đáng lẽ [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] phải là đạo cụ có tác dụng nhất.
Nhưng muốn nó bắn ra tia sáng thì cần phải có một điểm tựa tương đối ổn định.
Thảm cỏ quá mềm, đỉnh vách cũng không có cây cao.
Vách tường đá là nguyên một khối đá vuông vắn chỉnh tề, chặn kín đường đi, không thấy một khe hở.
Cũng có thể lợi dụng cánh cửa mở cách đây tám trăm mét.
Đương nhiên, Giang Phảng không thể nhìn thấy cánh cửa kia.
Sợi ánh sáng của [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] cũng không thể đạt tới vị trí xa như vậy.
Thậm chí Giang Phảng còn thử dùng ánh sáng làm thành một chiếc thang.
Đáng tiếc, với cấp bậc bây giờ của đạo cụ, dây ánh sáng chỉ đủ dùng để sử dụng mấy chức năng đơn giản như buộc hay làm dây dắt.
Bởi vì vật chất quá mềm mại, kế hoạch của anh thất bại.
Vào lúc này, đạo cụ có thể sử dụng trong tay anh chỉ còn lại một trang [Bản Phác Họa Của Mã Lương].
Giang Phảng đã từng nghĩ đến việc vẽ một thứ gì đó giúp anh leo núi dễ dàng.
Nhưng anh không phải một họa sĩ chuyên nghiệp.
Đạo cụ cấp thấp như thang có thể vẽ bằng mấy nét đơn giản, cũng không tốn nhiều công sức.
Giang Phảng không dám đảm bảo mình có thể vẽ tỉ mỉ chi tiết và đủ tính an toàn về một thứ thực sự tồn tại, có thể vận hành với tốc độ cao để vượt qua vách núi sừng sững thẳng đứng trước mặt, ví dụ như trực thăng chẳng hạn.
Ngược lại còn có khả năng chữa lợn lành thành lợn què, lãng phí trang giấy cuối cùng.
Vẽ thang máy, chưa nói đến độ khó để vẽ thì giá trị sử dụng cũng rất thấp, là vật phẩm chỉ dùng được một lần.
Lần này dùng xong, cho dù anh vẽ đúng cách, cho thang máy vào trong ô vật phẩm, mang vào cánh cửa tiếp theo, liệu rằng thang máy có sử dụng được với vách núi mới kia không?
Anh phải đi qua mười ba cánh cửa.
Anh còn phải mở cửa mười, mười một, mười hai, mười ba cánh cửa, chạy thẳng đến chỗ của Nam Chu.
Chiếc thang đầu tiên anh vẽ cũng xuất phát từ cẩn thận.
Bởi vì không thể phán đoán được nhiệm vụ tiếp theo có phải vượt qua vách núi hay không, Giang Phảng chỉ đành áp dụng kế sách ổn định nhất.
Vậy thì bây giờ Giang Phảng nhất định phải suy nghĩ về việc làm thế nào để phát huy hiệu quả lớn nhất của trang giấy còn lại.
Giang Phảng nhìn chăm chú vào mặt giấy trắng.
Thứ gì vừa đơn giản vừa dễ vẽ, có thể sử dụng với tần suất cao.
Anh suy nghĩ một hồi lâu.
Giang Phảng lập tức dùng kỹ năng vẽ tranh không mấy thành thạo của mình, dựa theo trí nhớ của bản thân hồi nhỏ, chậm rãi vẽ xuống giấy một chiếc chong chóng tre.
Chong chóng tre trong Doraemon có thể đạt tới tốc độ 80km/h, có thiết bị phản trọng lực, kết nối với sóng não của con người để điều khiển phương hướng.
Bấy giờ Giang Phảng cảm thấy mình khá may mắn.
Ít ra anh có một thời thơ ấu khá hạnh phúc, trong trí nhớ của anh miễn cưỡng ghi nhớ một số hình ảnh đẹp đẽ.
Sau khi anh miêu tả chi tiết những số liệu liên quan có trong trí nhớ cùng với hoàn cảnh có hạn trước mắt, một chiếc chong chóng tre rơi ra khỏi bức tranh, khẽ đáp xuống bên chân anh.
Không thể chậm trễ được nữa.
Giang Phảng cầm lấy chong chóng tre, lao thẳng lên trên với tốc độ 20m/s.
Anh bắt đầu thầm tính toán không ngừng nghỉ để phân tán nỗi sợ hãi khi thoát khỏi sự khống chế của lực hút trái đất.
Anh biết mỗi cánh cửa cách nhau tám trăm mét theo đường thẳng.
Với tốc độ của Giang Phảng bây giờ, qua mỗi cánh cửa chỉ mất bốn mươi giây.
Tính thêm khoảng thời gian giảm tốc độ trước cửa và thời gian mở cửa, thời gian ba phút quả thật có hơi gấp.
Nhưng không thể nhanh hơn được nữa.
20m/s đã là cực hạn rồi.
Nếu như cơ thể lao nhanh với vận tốc trên 20m/s, Giang Phảng sẽ không thể khống chế được cơ thể mình, đến lúc đó sẽ càng lãng phí thời gian hơn.
Kế hoạch thuận lợi đúng như dự đoán của anh.
Bởi vì chỉ cần dùng tư duy khống chế chong chóng tre chuyển động, cho nên Giang Phảng có đủ thời gian đếm giây.
Từ cánh cửa thứ chín đến cánh cửa thứ mười anh đã dùng hết bốn mươi ba giây.
Sau khi vào cánh cửa thứ mười, đối diện là một vách núi cao chừng năm mươi mét.
Giang Phảng đã vạch ra con đường ngắn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất, anh lao lên trên theo hướng nghiêng, vọt tới cửa bằng tốc độ cao nhất, nhanh chóng mở cửa, dùng sức mạnh như thể tông cửa để mở cánh cửa thứ mười một.
Chỉ mất ba mươi chín giây.
Sau khi qua hai cánh cửa liên tiếp, Giang Phảng đã thành thạo khống chế chong chóng tre.
Thậm chí anh còn có thể xách váy chạy lấy đà trước vách đá để tăng thêm tốc độ.
Đếm qua một trăm hai mươi giây, anh lao vào cánh cửa thứ mười hai.
Chỉ còn lại một cánh cửa.
Anh vẫn còn tận sáu mươi giây.
Nhưng ngay khi Giang Phảng mở ra cánh cửa thứ mười hai, chuyện lạ đã xảy ra.
Một vách núi sừng sững như mọc ngay trên cánh cửa, cửa vừa mở, cảm giác áp bách như sắp đè lên người Giang Phảng.
Phản xạ thần kinh của Giang Phảng cực kỳ xuất sắc, đạp chân lên vách đá rộng, miễn cưỡng giảm lực lao về trước.
Bởi vì lao tới quá nhanh, cổ chân anh đạp tới run rẩy.
Dẫu vậy, chuyện này còn xa mới sánh được cảm giác chấn động đánh sâu vào thị giác.
Trước mặt anh không phải vách đá có thể nhìn thấy đỉnh.
Nó là một hẻm núi khép kín chọc trời, có rất nhiều đường song song, quanh co khúc khuỷu không nhìn thấy điểm cuối.
Không còn là vách đá thẳng tuột nữa.
Anh nhất định phải chui vào trong hẻm núi như mê cung này, tìm kiếm một con đường ra ngoài.
Liếc mắt nhìn qua, sắc mặt thoáng cái thay đổi mạnh!
Không chỉ vì địa hình thay đổi đột ngột mà còn vì ban nãy bị chấn động đột ngột cho nên anh đã bỏ lỡ mấy giây, quên không đếm tiếp.
Chênh lệch mấy giây có thể sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Không còn thời gian cho anh lãng phí nữa rồi.
Giang Phảng định thần, cắn chặt răng, lao vào trong hẻm núi quanh co khúc khuỷu.
Hẻm núi trong hiện thực thường tối tăm, ẩm ướt, có cây khó sinh trưởng.
Khoảng trời xanh ngọc bích giữa bầu trời và đỉnh núi ngay trước mắt Giang Phảng.
Vách núi xanh mơn mởn, hoa núi rực rỡ sắc màu.
Vô cùng an lành, cũng quỷ dị đến lạ thường.
Màu sắc bão hòa cùng với màu đỏ, lục, lam cực mạnh chiếu vào mắt anh ở mọi góc độ khiến mắt đau đớn, dẫn đến việc anh không thể phân biệt được đường đi chính xác.
Chuyện nguy hiểm nhất đã xảy ra rồi.
Bên trong quả nhiên là một mê cung hẻm núi.
Giang Phảng không thể tìm được một vách đá để leo lên, cũng không tìm được cánh cửa nào có thể đi qua.
Thứ duy nhất không đổi chính là từng lần thử sai lầm.
Đường cùng.
Đường cùng!
Đường cùng!!
Mỗi lần lao ra khỏi khe núi cụt không thể đi tiếp, nhịp tim của Giang Phảng lại cao hơn.
Thời gian trôi qua từng giây, trái tim Giang Phảng đập càng nhanh hơn, khó mà khống chế.
Cảm giác mất trọng lực dưới chân càng thêm mạnh.
Cơn sợ hãi đến mức nghẹt thở chậm rãi theo gió len lỏi từ bàn chân không biết phải đặt vào đâu, mang theo hơi lạnh âm u như tới từ địa ngục.
Anh không biết có tìm được đường sống ở lối rẽ tiếp theo không.
Không biết khi nào chong chóng tre sẽ mất hiệu quả, khiến anh ngã xuống từ vách núi cao cả trăm mét.
Không biết nên từ bỏ hay nên hướng về trước.
Không biết, không biết gì hết.
Khi hi vọng và sợ hãi đang chiến đấu với nhau, Giang Phảng có cảm giác mình như đang chìm vào trong nước ngay trên không trung.
Thời gian lấy mạng càng ngày càng gần, tim anh đập càng ngày càng nhanh.
Màn sương mù bao trùm trước mắt Giang Phảng khiến anh không thể nhìn rõ được đường đi.
Anh cắn răng, rút dao găm bên người ra, rạch mạnh vào cánh tay đang nắm chặt chong chóng tre, dùng đau đớn để ép bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, cơn đau trong dự đoán chẳng hề ập tới.
Theo như tính toán của anh, chong chóng tre sẽ mất tác dụng trong vòng mười hai giây nữa.
Anh chỉ còn mười hai giây để tìm cánh cửa thứ mười ba.
Không, có khả năng chỉ còn mười giây.
Bởi vì anh không rõ rốt cuộc mình đã đếm lỡ ba hay năm giây nữa.
Cho dù chỉ sai lệch hai giây cũng rất ý nghĩa, nếu như anh không khống chế được sẽ lệch mất bốn mươi mét so với mặt đất.
Giang Phảng mím môi, đếm giây một cách máy móc, trước mắt không khỏi hiện lên khuôn mặt của người bố rơi xuống vực sâu ngay trước mắt anh.
Gương mặt dịu dàng, hay cười, rơi xuống vực sâu vô hạn ngay sát bên anh.
Dần dần co lại thành một điểm đen giống như đầu kim.
Rồi không thấy đâu nữa.
Dưới chân vẫn còn khoảng cách gần trăm mét, như thể có lực hút vô tận, dòng khí như cơn lốc không ngừng xoáy xuống dưới.
Nó đang hấp dẫn anh, nhảy xuống đi, nhảy xuống đi…
Trong lúc sắp bị sự hấp dẫn không thể giải thích này mê hoặc, trái tim hỗn loạn của Giang Phảng chợt vang lên một âm thanh trong trẻo.
– Anh sợ cao à?
Đó là trước đây khi Nam Chu vừa mới vào đội, vẫn còn bị đồng đội của anh sợ hãi và kiêng dè.
Khi hai người ở riêng với nhau, Nam Chu phát hiện Giang Phảng không chịu tới gần cửa sổ.
Giang Phảng chưa bao giờ nói nhược điểm của mình với người khác.
Nếu như nhất định phải làm nhiệm vụ trên cao, anh cũng sẽ gắng gượng chịu đựng, nhưng trước mặt Nam Chu thì lại khác, anh thừa nhận mình sợ:
– Đúng vậy…
Nam Chu tò mò:
– Tại sao?
Giang Phảng:
– Cậu không cảm thấy lực hấp dẫn rất đáng sợ sao? Nó khiến cho mọi vật rơi xuống không thể khống chế, dường như tất cả đã được vận mệnh sắp đặt.
Nam Chu:
– À… Cho nên khi tôi nhảy từ nóc nhà xuống nhặt quả táo, gặp được anh, cũng là do vận mệnh sao?
Nhớ lại đoạn quá khứ này, tâm trí Giang Phảng thoáng cái trở nên rõ ràng.
Có lẽ Nam Chu chính là may mắn của anh.
Khi sương mù trước mắt Giang Phảng tan đi, anh giật mình phát hiện, cánh cửa thứ mười ba được khảm trên vách núi song song với tầm nhìn của anh cách đây tầm một trăm năm mươi mét.
Cũng chính là cánh cửa cuối cùng.
Nhưng, Giang Phảng không lựa chọn lao thẳng tới cánh cửa, được ăn cả ngã về không.
Anh lựa chọn hạ cánh gấp.
Quả nhiên, năng lực phán đoán khôi phục bình thường và giác quan thứ sáu đối với nguy hiểm của Giang Phảng đã phát huy tác dụng tối đa.
Khi chỉ còn cách mặt đất chừng mười mét, chong chóng tre trong tay anh hoàn toàn biến mất.
Giang Phảng lảo đảo ngã xuống mặt đất với lực nặng nề.
Giang Phảng đứng trên đất, chống đầu gối tê nhức, đợi tiếng ù ù bên tai dần rút đi.
Anh đổ đầy mồ hôi, lùi bước về sau, nhìn thấy cánh cửa treo trên vách đá chừng trăm mét.
Nếu như ban nãy không suy nghĩ kỹ đã lao tới, có lẽ bây giờ anh đã rơi xuống khi chỉ còn cách cánh cửa mấy chục mét, không có gì bám lấy, tan xương nát thịt.
Nghĩ đến điểm này, Giang Phảng cũng không thả lỏng được.
Anh bắt đầu suy tư, từ khi trò chơi này bắt đầu đã luôn có cảm giác gì đó cổ quái khác thường.
Giang Phảng vừa mới trải nghiệm cảm giác mất trọng lực rơi xuống cực nhanh cùng với cảm giác sợ hãi ùa đến như thủy triều.
Ngón tay anh vẫn còn đang run rẩy.
Rõ ràng vách đá này rất nguy hiểm.
Độ cao của nó đã hoàn toàn không phù hợp với điều kiện “hoàn cảnh ngoại lực” khiến người ta tử vong.
Vậy thì, tại sao thiếu nữ tóc vàng kia lại nói, trong trò chơi không hề tồn tại “vật bên ngoài” uy hiếp đến an toàn tính mạng của công chúa chứ?
Hết chương 96
- -----oOo------