Lý Ngân Hàng nhìn trái nhìn phải, suýt nữa thì đã phát tác hội chứng sợ lựa chọn.
Trong đầu Lý Ngân Hàng nảy ra bảy tám lựa chọn, nhưng lựa chọn này còn khó tin hơn lựa chọn kia.
Bệnh nghèo phát tác theo giai đoạn, cụ thể trong một tháng, chỉ có ngày lương vào tài khoản mới khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Hội chứng trí nhớ bảy giây, biểu hiện cụ thể là thường tự lẩm bẩm một mình, nghi vấn “mình đang định làm gì đây nhỉ”.
Hội chứng chức năng ngôn ngữ kém phát triển, triệu chứng cụ thể là chỉ có thể bình luận đầy “ha ha ha” trên các nền tảng xã hội, ngoài ra không nói được câu nào có ích hết.
Cuộc đời Lý Ngân Hàng khá bình lặng, không có gì đặc sắc.
Chuyện đến nước này mới phát hiện mình bình thường đến mức không thể bịa ra được bệnh nào.
Ngoại trừ không thể bịa ra được bệnh gì, cô còn một nỗi lo khác.
Lỡ như bọn họ có cách gì để kiểm tra người có mắc bệnh hay không và phát hiện mình nói dối, hay ép mình uống thuốc luôn thì phải làm sao?
Thấy mọi người đều im lặng, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, người đàn ông lấy giấy bút ra, đồng thời cũng nhẹ nhàng cổ vũ:
– Chúng tôi đều có bệnh.
Chuyện này không có gì hết.
Tôi còn nhớ rõ hình ảnh bản thân trước khi mình mắc bệnh.
So với trước đây thì ít nhiều chúng tôi đều xảy ra thay đổi nhất định.
“Bệnh” chỉ là biểu hiện bình thường nhất của tất cả chúng tôi mà thôi.
Nếu như chúng tôi không thể chấp nhận thay đổi như vậy thì sao nơi đây có thể xưng “Vườn Địa Đàng”, làm sao mọi người có thể sống hạnh phúc chứ?
Giọng điệu dịu dàng thủ thỉ tựa như cha xứ đang truyền giáo.
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, ông hướng ánh mắt cổ vũ về phía Lý Ngân Hàng.
… Màn này, hệt như khi giáo viên đang đặt câu hỏi mà lại bất cẩn nhìn vào ánh mắt tử vong của giáo viên.
Khi cô đang không nhịn được vã mồ hôi, học sinh tốt Nam Chu chủ động giơ tay phát biểu ý kiến giải vây cho toàn bộ học sinh khác trong lớp:
– Tôi ghét trăng tròn.
– Chỉ cần nhìn thấy trăng tròn, cơ thể tôi sẽ mềm xụi, không còn sức lực.
– Cậu đưa ra câu hỏi tràn đầy tinh thần hiếu học – Nó có được coi là bệnh không?
Người đàn ông gật đầu thương hại, nhẹ giọng nói:
– Tôi hiểu.
Cậu đã vất vả rồi.
Khi ông ta đang định viết phân tổ cho Nam Chu, cậu chợt nói tiếp.
– Hơn nữa tôi còn là một con quái vật trong câu chuyện.
– Thái độ của Nam Chu vô cùng thẳng thắn, cậu đáp đúng như sự thật – Từ nhỏ tôi đã bị nhốt trong một trấn nhỏ khép kín, những bức tường không khí bao quanh bốn phía.
Có lẽ tất cả những hành động của tôi đều bị nhìn thấy.
Người đàn ông vốn dĩ còn rất chắc chắn, nghe thấy lời này của Nam Chu khiến ông ta phân vân giữa “Hội chứng sợ trăng tròn” và “Hội chứng ảo tưởng cổ tích”.
Bệnh nhân này nhiều bệnh, khá khó giải quyết.
Phải biết, hai hội chứng này thuộc về hai phân khu riêng biệt.
Để tìm cho Nam Chu một nơi thích hợp hơn, người đàn ông hỏi thêm một câu:
– Trăng tròn có ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến cuộc sống của cậu không?
– Có.
– Nam Chu chắc chắn – Nó sẽ ảnh hưởng tới tốc độ giết người của tôi.
Vẻ mặt của người đàn ông rất nghiêm trọng, hỏi xong tên của cậu, ông viết soàn soạt mấy nét trên danh sách.
Hoàn toàn xứng đáng với vị trí của người mắc hội chứng tấn công bạo lực.
Ông ta điềm đạm quay sang nhìn Giang Phảng:
– Còn cậu?
Giang Phảng dời mắt khỏi gương mặt Nam Chu.
– Tôi á.
– Giang Phảng nở nụ cười ôn hòa rung động lòng người, vô cùng mê hoặc và cuốn hút, mỗi khi người ta nhìn vào nụ cười ấy sẽ không khỏi mỉm cười lại với anh – Tôi rất mẫn cảm, chỉ cần có ai chạm vào người tôi, làm hành động thân mật, cả người tôi sẽ nổi da gà.
Người đàn ông suy nghĩ rồi “ồ” một tiếng, sau khi xác nhận tên Giang Phảng, ông ta vừa mới viết hai nét xuống danh sách ở cột “Hội chứng tâm lý về tình d.ục” thì chợt nghe Giang Phảng mỉm cười nói:
– Sau đó tôi sẽ giết chết đối phương.
Người đàn ông…
Ông ta gạch tên Giang Phảng đi, giở về trang vừa viết tên Nam Chu, thêm tên anh vào phía sau.
Bấy giờ Lý Ngân Hàng không thể không lựa chọn.
Chẳng thể nghi ngờ, hiện tại Nam Chu và Giang Phảng đều được phân loại vào đội quân dự bị của hội chứng tấn công bạo lực tập trung đủ các anh tài.
Nhưng cô khác với bọn họ, từ đầu đến chân cô chỉ là một người bình thường.
Cứ nghĩ phải đến hoàn cảnh nguy hiểm thế kia thì da đầu cô lại tê rần không thể khống chế.
Dẫu vậy, không đi theo bọn họ thì cô có năng lực đi đến đâu đây?
Cô bất giác liếc sang nhìn Nguyên Minh Thanh.
Dù sao, nếu người họ Đường vốn là thành viên của tổ chức này thì anh ta sẽ được mang đi sớm thôi.
Đến lúc ấy Nguyên Minh Thanh sẽ bị bỏ lại một mình.
Mặc dù trong mắt Lý Ngân Hàng, khi gặp lúc nguy cấp Nguyên Minh Thanh không đáng tin bằng Giang Phảng và Nam Chu.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta có khả năng bị bỏ lại một mình, Lý Ngân Hàng chợt động lòng trắc ẩn.
Do dự giây lát, Lý Ngân Hàng hít sâu một hơi, căng thẳng liếm môi, nhìn thẳng người đàn ông kia.
Cô nhỏ giọng:
– Tôi không có bệnh gì, tôi rất nghe lời.
Nguyên Minh Thanh nghe lời cô nói, lập tức đoán ngay ra cô đang sợ.
Quả nhiên cô ta không dám mạo hiểm đi cùng hai kẻ điên kia.
Nguyên Minh Thanh nào biết cô gái mà mình nhận định vô dụng kia đang đồng tình với mình, anh ta chỉ âm thầm bày ra kế hoạch trong lòng:
Nếu có thể lôi kéo cô ta rồi âm thầm trừ khử, cũng coi như bù đắp lại những hành động quá mức của bọn họ…
Kết quả, không đợi anh ta hoàn thiện kế hoạch của mình, Lý Ngân Hàng liền chỉ vào Nam Chu, cúi đầu như cô gái mơ mộng yêu đương:
– Cho nên, cậu ấy bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm chuyện đó.
Nguyên Minh Thanh: …
Người đàn ông gật đầu.
Ông ta hiểu rồi.
Hội chứng Harley Quinn.
(Harleen Quinzel: Nhân vật trong DC Comics.
Một bác sĩ tâm lý tội phạm làm việc ở Arkham Asylum (Nhà thương điên Arkham).
Trong những lần tiếp xúc với Joker khi hắn bị giam giữ ở đây, cô đã đem lòng yêu hắn (Harleen cảm thấy tìm được sự đồng cảm từ Joker bởi vì cô có một tuổi thơ không hạnh phúc).
Cô thay đổi cách ăn mặc, thay đổi giọng nói và tính cách, trở thành cộng sự số một bên cạnh Joker, tạo nên cặp đôi tai tiếng bậc nhất trong thế giới truyện tranh.
Joker thường đối xử khá tệ bạc với Harley Quinn nhưng cô vẫn yêu hắn vô điều kiện.)
Tuy rằng khả năng tấn công không cao, nhưng xét thấy người mà cô đi theo có năng lực tấn công mạnh, nếu như ép buộc hai người tách xa nhau, cũng có khả năng dẫn đến trạng thái tinh thần của cô chuyển biến xấu…
Người đàn ông vung bút, viết tên Lý Ngân Hàng vào trong danh sách những người mắc hội chứng tấn công bạo lực.
Ban đầu Lý Ngân Hàng còn dao động với mối liên minh không kiên cố vừa mới thành lập.
Song cô đã tranh thủ từng giây vùng vẫy thoát khỏi lòng trắc ẩn kia.
Tại sao cô phải dựa vào Nguyên Minh Thanh chứ?
Nếu như Nguyên Minh Thanh muốn theo cùng thì cũng có thể nói dối như cô, như vậy bọn họ có thể tập trung với nhau.
Còn nếu anh ta không để ý đến chuyện bị bỏ lại một mình thì mình cần gì phải rối rắm.
Không đợi người đàn ông kia hỏi, Giang Phảng đã quay sang cười nhạt với Nguyên Minh Thanh:
– Anh Nguyên? Đến anh rồi.
Nguyên Minh Thanh ôm Đường Tống trong lòng, ngước mắt lên lạnh lùng nói:
– Xin lỗi, tôi không chung đường với mọi người.
Anh ta quay sang nhìn người đàn ông, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không mất đi phong độ:
– Đưa anh đây đến bệnh viện trước đã.
Anh ấy mất rất nhiều máu cần phải điều trị gấp.
Tôi nghĩ, các anh cũng không vội đăng ký thế đâu nhỉ?
Đường Tống bị thương rất nặng, không tiện hành động.
Hơn nữa sau khi tấn công thất bại, để giữ mạng anh ta đã nói dối về thân phận của mình.
Sự tồn tại của anh ta không hề quang minh chính đại.
Nếu Nguyên Minh Thanh cứ bỏ mặc không quan tâm và đi theo sau Giang Phảng và Nam Chu, sẽ bất lợi với bọn họ.
Không bằng dẫn lối cho bọn họ, khiến bọn họ tưởng rằng đây chỉ là một trận PVE.
Cứ để bọn họ bị virus ăn mòn dần đi.
Người đàn ông hơi do dự, nhìn ba người vừa đăng ký xong, dường như đang lo lắng không tuân thủ trình tự sẽ khiến người ta không hài lòng.
Nhưng thấy bọn họ không có phản ứng gì, người đàn ông bèn khẽ gật đầu.
Yêu cầu của Nguyên Minh Thanh được chấp nhận.
Người đàn ông tạm thời khép danh sách lại, nở nụ cười thương mại thật lòng với ba người đã hoàn tất đăng ký:
– Hoan nghênh ba người chính thức gia nhập “Vườn Địa Đàng”.
Giang Phảng, Nam Chu và Lý Ngân Hàng được đàn anh của lớp “Hội chứng tấn công bạo lực” dẫn đường rời khỏi sân ga.
Đàn anh ngồi lên chiếc xe ngắm cảnh màu xanh trắng đan xen đỗ bên cạnh, xác nhận ba người đều ngồi cả vào rồi bèn khởi động xe.
Bốn phía đều là đường phố bình thường, đường sá thẳng tắp đan xen lẫn nhau.
Nhà dân và cửa hàng sừng sững hai bên đường.
Căn cứ vào bề ngoài có thể đoán rằng nơi này có mức độ hiện đại hóa không hề thấp.
Quái lạ ở chỗ, đàn anh đánh võng xe du lịch trên đường như nhảy disco.
Anh ta đi thẳng lên đường lớn mấy trăm mét, đột ngột rẽ vào một con đường hẹp, sau đó rẽ trái, lao vào dòng xe cộ đông đúc trên một con đường lớn khác.
Đi thêm mấy trăm mét, lại quẹo vào bên trái đường giao.
Quanh co một vòng, cuối cùng bọn họ trở về con đường ban đầu.
Địa điểm này cách chỗ bọn họ vừa rẽ vào tầm năm trăm mét.
Nam Chu hỏi:
– Chúng ta đang né tránh thứ gì à?
– Đúng.
Đàn anh rẽ trái thêm lần nữa, thuận tay chỉ vào ban công tầng hai của một ngôi nhà cách đường chừng mười mét, có một người đàn ông đang bám lan can nhìn xuống.
– Anh ta mắc chứng sợ số chẵn, không thích người ta tụ tập thành số chẵn, phải biến thành số lẻ mới hài lòng.
Ở một lối rẽ khác, anh ta chỉ vào một kiến trúc mà mình đã cố ý né tránh.
– Nơi đó có người mắc chứng ghét phụ nữ, sẽ cầm rìu chém chết tất cả những người phụ nữ mà anh ta nhìn thấy.
Là cô gái duy nhất trong xe, Lý Ngân Hàng vô thức nấp vào trong xe ngắm cảnh, giả vờ mình chỉ như một vật trang trí.
Cuối cùng, xe ngắm cảnh dừng trước một tòa nhà giống như khách sạn.
Đàn anh móc một chùm chìa khóa từ ngăn để đồ trong xe ngắm cảnh ra.
Anh ta nắm trong lòng bàn tay tất cả thông tin của những bệnh nhân tâm thần nội trú trong khu vực này, bấy giờ cũng dễ dàng tìm ra ba chiếc chìa khóa từ trong chùm chìa khóa nhiều đến hoa mắt kia, đưa cho ba người:
– Tầng hai.
207, 208, 209 tổng cộng ba phòng.
– Chúng tôi chỉ cần ở lại đây thôi à? – Giang Phảng hỏi – Không cần chúng tôi phải làm gì sao?
– Không cần thiết – Đàn anh nhã nhặn bình tĩnh trả lời – Ở trong Vườn Địa Đàng mà phải làm việc thì còn gì gọi là Vườn Địa Đàng nữa?
Xe du lịch nhả khói, xình xịch chạy đi.
Ba người họ cầm chìa khóa, đứng trên đường phố xa lạ, đưa mắt nhìn nhau.
Nam Chu:
– Có nên đi khắp nơi xem thử trước không?
Lý Ngân Hàng nhún vai:
– Thôi.
Chúng ta còn chưa quen thuộc nơi này mà.
Ở đây có cả trăm nghìn bệnh tâm thần kỳ quái.
Cô không muốn gặp một tên sát nhân số lẻ để rồi bị thủ tiêu luôn đâu.
Giang Phảng nói:
– Đợi trời tối đi.
Coi như bọn họ đã thống nhất ý kiến.
Điều kiện ở khách sạn này vô cùng tốt.
Thảm trải sàn mềm mại, màu sắc giấy dán tường nhẹ nhàng, trang hoàng tinh tế ưu nhã, trên tường treo mấy tác phẩm nghệ thuật làm nhái nhưng trông hệt như thật.
Bầu không khí thoang thoảng mùi thơm quýt ngọt.
Điều kiện tốt tới mức nếu như đây không phải là trấn nhỏ tập trung bệnh nhân tâm thần thì Lý Ngân Hàng rất vui lòng nghỉ ngơi ở khách sạn này.
Đến căn phòng được chỉ định ở tầng hai, cô sợ hãi cầm chiếc chìa khóa của mình lên, trốn vào trong phòng, quyết định ngủ một giấc để xác định đây không phải một cơn ác mộng.
Nhận chìa khóa từ tay Giang Phảng, Nam Chu nói với anh:
– Nửa tiếng sau có thể tới phòng tôi một chuyến không?
Giang Phảng hơi sững người, rồi trả lời ngay:
– Được chứ.
Từ chối thì bất kính quá.
Nửa tiếng sau.
Giang Phảng đến như đã hẹn, gõ cửa phòng Nam Chu.
Cửa kêu lên một tiếng, rồi mở ra từ bên trong.
Giang Phảng mang theo nụ cười lịch sự, ngước mắt nhìn Nam Chu:
– Cậu…
Ngay lập tức, nụ cười đông cứng trên gương mặt anh.
Nam Chu cởi bỏ hết quần áo trên người đứng ngay trước mặt Giang Phảng.
Rõ ràng cậu vừa mới tắm xong, sàn phòng tắm cách đó không xa lấp lánh ánh nước.
Đầu vai và xương quai xanh của cậu vẫn còn bọt nước, một giọt nước uốn lượn chảy xuống vùng eo mảnh khảnh, bị mắc lại ở đó.
Trên người cậu chỉ có mỗi chiếc quầ.n lót tứ giác vừa người, bao trọn phần đùi xinh đẹp đàn hồi.
Chiếc vòng vàng hoa văn tinh tế thấp thoáng dưới quần, khiến người ta chỉ muốn kéo xuống đùa nghịch một phen.
Nam Chu chẳng hề tự giác về dáng vẻ “mời anh thưởng thức” của mình lúc này.
Cậu mở rộng cửa:
– Mời anh vào đây.
Giang Phảng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, đi vào trong phòng còn thuận tay đóng chặt cửa, không để cho người khác có cơ hội dòm ngó:
– Sao thế?
Nam Chu nói:
– Trên người tôi có rất nhiều vết thương lạ.
– Tôi không nhớ rõ chúng từ đâu đến.
Cho nên tôi cần anh ghi lại giúp tôi.
Nói đến đây, cậu dừng một lát, giọng kiên định:
– Nhất định tôi đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.
Hết chương 192
- -----oOo------