Không chỉ có mình Nam Chu suy nghĩ đến vấn đề này.
Giờ phút này, hai anh em nhà họ Đới cũng nhất trí cao độ với điều ấy, bọn họ nhìn chằm chằm từng động tác của Giang Phảng muốn nhìn ra bóng dáng của gian lận.
Giờ phút này, Giang Phảng trở thành điểm tập trung của mọi cảm xúc trong sòng bạc.
Tò mò, căng thẳng, nghi ngờ, tức giận, bất an.
Giang Phảng đã sớm quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, không hề để tâm đến điều đó.
Nhân lúc xử lý quân xúc xắc, anh bớt chút thời gian rảnh tặng cho Nam Chu một nụ hôn gió từ đầu ngón tay.
Người bình thường sẽ chỉ hiểu ý và mỉm cười với hành động giống như của anh.
Nhưng Nam Chu nghiêm túc bắt lấy nó giữa không trung, đan hai tay vào nhau, giấu chiếc hôn gió bay tới trong lòng bàn tay.
Giang Phảng cúi đầu, ôm lấy tim mình, khẽ mỉm cười.
Cảm ơn, ngọt ngào quá.
Giang Phảng cầm xúc xắc lần thứ hai, đưa ra trước mặt mọi người như thường lệ, ánh mắt hai anh em nhà họ Đới không khỏi nhìn theo quân xúc xắc chuyển động.
Xúc xắc, chính là đối tượng đầu tiên bọn họ nghi ngờ.
Ba quân xúc xắc này, vẫn còn là ba quân xúc xắc ban đầu bọn họ đưa ra sao?
Trên người Giang Phảng chỉ có một đôi xúc xắc đạo cụ, một quân bốn mặt, một quân mười hai mặt, bề ngoài không phù hợp, hơn nữa cũng chỉ có chức năng dùng để kiểm tra độ khó và tính chất của phó bản.
Hai anh em nhà họ Đới có góc nhìn của Thượng Đế rõ ràng điều này hơn ai hết.
Lẽ nào Giang Phảng lợi dụng lúc bọn họ không chú ý đã thuận tay lấy một quân xúc xắc bình thường ở nơi nào đó trong sòng bạc.
Nhưng từ lúc Giang Phảng đảm nhiệm vị trí Dealer của ván này, anh đều chưa từng rời khỏi bàn cược.
Lẽ nào có ai đó đưa xúc xắc cho anh?
Là Nam Chu đến gần quan sát Giang Phảng đổ xúc xắc ư?
Hay Lý Ngân Hàng nhân cơ hội đổi chip đã rời khỏi bàn cược hai lần.
… Không đúng.
Đều không phải.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi đầu tiên, Đới Học Lâm đã đứng yên ở bàn cược không rời khỏi một bước.
Khoảng thời gian nghỉ ngơi thứ hai quá ngắn, chỉ đủ cho Lý Ngân Hàng đi đổi chip mà thôi.
Mà nhân thời gian nghỉ ngơi, Giang Phảng luôn ngồi nghịch xúc xắc.
Trong và ngoài màn hình đều có vô số ánh mắt, anh ta đã làm điều đó trước bao nhiêu ánh mắt thế nào đây?
Đới Học Bân nhìn Khúc Kim Sa, hi vọng ông ta có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Khúc Kim Sa ở sòng bạc đã lâu, là một tay lão luyện, chưa biết chừng có thể nhìn ra được điều gì.
Chẳng qua hắn phải thất vọng rồi, ngay sau đó Khúc Kim Sa lắc đầu.
Trước giờ Khúc Kim Sa đều xử lý bài rất tốt.
Cho dù lần đầu cược với Giang Phảng, ông ta bị lừa bằng lá bài gian lận mà Giang Phảng trộm được.
Nhưng khi ấy trong sòng bạc đông người chen chúc nhau, tình huống phức tạp, có một số điểm ông ta không chú ý đến cũng là lẽ thường.
Hôm nay sòng bạc chỉ có vài ba người, ngoại trừ Lập Phương Chu ra thì toàn người của mình.
Suốt cả quá trình Giang Phảng đều ngồi trước bàn cược.
Hiểu biết của Lý Ngân Hàng và Nam Chu về sòng bạc đều chỉ ở mức độ tốt hơn “không biết gì” một chút thôi.
Dưới điều kiện không giao lưu thông tin thực chất mà để ba người họ phối hợp với nhau, hoàn thành một loạt thao tác “tìm kiếm ba quân xúc xắc”, “đưa tới trước mặt Giang Phảng”, “hoàn thành trao đổi xúc xắc cũ mới” gần như là nhiệm vụ không tưởng.
Lẽ nào… vấn đề không nằm ở xúc xắc.
Trong lúc lòng hắn còn tràn ngập nghi ngờ, âm thanh xúc xắc như nước chảy chợt vang lên.
Vẫn như cũ, đột ngột bắt đầu, cũng bất ngờ dừng lại.
Tốc độ đặt cốc xuống nhanh tới mức người ta không kịp nhìn rõ.
Giang Phảng hỏi:
– Lớn, hay nhỏ?
Có kinh nghiệm thành công, Lý Ngân Hàng càng thêm tự tin, giọng điệu và tinh thần cũng kiên định hơn:
– Nhỏ.
Ánh mắt Giang Phảng nhuốm đượm độc dược mê hoặc:
– … Vậy có thêm không?
Lần này Lý Ngân Hàng không đưa ra đáp án ngay lập tức.
Cô quay đầu nhìn Nam Chu.
Vì không để bị lên án gian lận, Nam Chu không làm động tác ám thị nào với cô, chỉ nhìn lại cô bằng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Lý Ngân Hàng quay đầu về.
Sau gần một phút nhắm mắt suy tư, cô nhìn khay chip để bên tay mình.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, chắc là cô điên rồi.
Theo tính cách của mình, cô nên cẩn thận, cẩn thận hơn nữa mới phải.
Dù sao có khả năng ván trước chỉ do may mắn, dù sao cô vẫn chưa nhận được đáp án chắc chắn về “Đặt thế này 100% sẽ thắng”.
Trong cuộc sống đời thực cô còn chẳng dám đầu tư.
Dẫu vậy, ở với nhau lâu ngày, dường như cô cũng có thể nhận được một số tín hiệu từ hai người đồng đội của mình.
Giang Phảng nói với cô, cược đi.
Nam Chu nói với cô, tin tưởng bản thân.
– … Thêm.
Máu nóng cuồn cuộn chảy qua, âm thanh trong tai cô đều trở nên không chân thật.
Cô nhặt một nắm chip đỏ lên, có lẽ tầm hai mươi cái, cũng có lẽ tầm ba mươi.
Cô không còn biết nữa rồi.
Cô chỉ biết, khi cô đập một nắm chip xuống ô cược, tiếng máu ù ù sôi trào bên tai cuối cùng cũng dừng lại.
Chưa bao giờ Lý Ngân Hàng tỉnh táo như lúc này.
Cô dùng đôi mắt vừa mới khôi phục năng lực thị giác, kiểm kê số chip mà mình vừa mới đặt cược, nắm thêm một nắm nữa, bổ sung thêm để đạt số lượng cược tối đa:
– Tôi thêm, thêm năm mươi chip.
Mười chip vàng đầu tiên đã đặt rồi, không thể thu hồi.
Cô thêm bốn mươi chip đỏ.
Tổng cộng 4100 tích điểm.
Khúc Kim Sa đứng bên cạnh cảm thán một tiếng:
– Ồ, cược hết à.
Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm tay Giang Phảng.
Thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt anh, sợ nhìn thấy thất vọng, do dự và khuyên can.
Cô nhìn chằm chằm màu nhung xanh biếc trước mắt, khẽ nói:
– Mở.
Cuối cùng cô nghe thấy Giang Phảng bật cười.
Cuối cùng thì tiếng cười này cũng kéo trái tim Lý Ngân Hàng về vị trí cũ trước khi công bố kết quả.
Ổn rồi.
Anh kéo dài giọng:
– Mở.
Chiếc cốc đổ xúc xắc đen bóng được nhấc lên.
Ba quân xúc xắc cùng với số chấm màu đỏ máu đồng loạt hướng lên trên.
1, 1, 6.
Nhỏ.
Vẫn là nhỏ!
Đới Học Lâm choáng váng đầu óc trong muôn vàn cảm xúc dao động kịch liệt,
Sao có thể như thế được.
Rốt cuộc tên cò mồi điều khiển ván cược đã làm gì rồi?
Đới Học Lâm ép buộc bản thân không liếc nhìn để làm lộ vị trí của tên cò mồi kia.
Hắn chỉ có thể dồn hết tâm trí, tập trung toàn bộ tinh thần vào ván bài trước mắt.
Đã là lần thứ hai rồi.
Trong trường hợp xúc xắc không thay đổi, cốc đổ xúc xắc cũng không đổi, rốt cuộc Giang Phảng đã gian lận thế nào trong hoàn cảnh này.
Lẽ nào anh đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó?
Nhưng rõ ràng khi Giang Phảng úp xúc xắc xuống, Lý Ngân Hàng đặt cược thì xúc xắc mới bị dịch chuyển.
Nếu Giang Phảng làm động tác di chuyển mạnh cốc lắc sau khi cược, chẳng phải nhìn qua một cái sẽ biết được ngay hay sao?
Trên thực tế, Giang Phảng không phụ thân phận Dealer của mình, động tác vô cùng dứt khoát xinh đẹp, úp cốc vững vàng, khi mở cốc cũng dứt khoát, không có khả năng chạm vào xúc xắc.
Làm sao Giang Phảng có thể thay đổi số trên xúc xắc cách một lớp cốc kia mà không khiến người ta nghi ngờ đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đới Học Lâm cho rằng quả nhiên vấn đề vẫn nằm ở quân xúc xắc.
Nói cho cùng, trong sòng bạc cũng chỉ có mấy đạo cụ cờ bạc kiểu bài Tây và xúc xắc thôi.
Chưa biết chừng tối qua Giang Phảng đã giấu sẵn mấy quân xúc xắc nhưng không cho vào ô chứa vật phẩm mà giấu trên người mình, cho nên hệ thống mới không phát hiện được ra.
Nếu vậy, hành vi chủ động đưa ra yêu cầu làm người đổ xúc xắc cũng trở nên đáng ngờ hơn rất nhiều.
Phải chăng Giang Phảng đã tính toán từ trước?
Đới Học Bân cũng nghĩ như vậy.
Chuyện gấp không thể chậm trễ.
Không kịp kiểm tra toàn bộ video ghi hình tối hôm qua nữa rồi.
Nếu cậu ta thật sự giấu xúc xắc, vậy thì chưa thể có cơ hội phi tang, chắc chắn vật chứng vẫn còn trên người cậu ta!
Lúc Giang Phảng cuốn ba quân xúc xắc vào trong cốc lần nữa, Đới Học Bân lên tiếng gọi dừng lại:
– Đợi đã.
Giang Phảng khẽ nghiêng đầu:
– Hả?
Đới Học Bân nói chắc chắn:
– Chúng tôi muốn kiểm tra cậu một chút.
– Hả? … Kiểm tra?
Giang Phảng nhún vai xòe tay, tỏ ra vô tội:
– Anh đang nghi ngờ tôi đấy hả?
Đới Học Bân và Đới Học Lâm đều im lặng không lên tiếng, coi như mặc nhận.
Giang Phảng ôm tim, khẽ ấn xuống bên dưới, dáng vẻ như vô cùng tổn thương và buồn tủi:
– Nghi ngờ khách gian lận là hành vi cực kỳ ác ý đấy.
Anh nhìn Khúc Kim Sa:
– Đúng không, ông chủ Khúc?
Khúc Kim Sa không lên tiếng làm chủ công bằng, chỉ chắp tay áo, tận chức trách làm một người bàng quan, cười hiền như Phật.
– Cũng không phải không được, nhưng tôi có hai yêu cầu.
Thấy không nhận được câu trả lời từ Khúc Kim Sa, Giang Phảng úp cốc xuống, giang rộng hai tay:
– Thứ nhất, tôi muốn bạn tôi lục soát hai người kia trước, để tránh cho bọn họ mang theo thứ gì bất cẩn rơi vào trong túi tôi.
Việc này để đề phòng bọn họ chơi chiêu bẩn, coi như yêu cầu hợp lý.
Hai anh em nhà họ Đới đợi điều kiện thứ hai của anh.
– Thứ hai, nếu như không lục soát được gì lên người tôi… – Giang Phảng giang rộng hai tay – Ván tiếp theo, tôi yêu cầu nâng cao mức cược tối đa.
Ánh mắt tươi cười của Giang Phảng dừng trên gương mặt hai anh em nhà họ Đới, dường như mang theo tia điện trời sinh, dễ dàng khiến tim người ta tê dại.
Vậy mà yêu cầu của anh như lưỡi câu giấu bên dưới ánh mắt chẳng hề có tâm cơ gì:
– Từ 50 chip lên thành 200 chip.
Hai anh em nhà họ Đới giật mình.
… Tại sao bọn họ cứ cảm thấy Giang Phảng có chuẩn bị trước khi đến đây nhỉ?
Nếu Giang Phảng nói “không có giới hạn cược”, có lẽ hai anh em nhà họ Đới không dám mạo hiểm chấp nhận điều kiện một ván quyết định thắng thua này.
Song, nâng giới hạn cược lên 200 chip có thể nằm trong phạm vi miễn cưỡng chấp nhận.
Dẫu còn hơi do dự, hai người nhất định phải kiểm chứng.
Bằng không thì sao?
Để mặc Giang Phảng gian lận, thuận thế cược thắng mãi sao?
– Được.
– Cuối cùng Đới Học Bân đập bàn – Nhưng mà, chỉ có thể một ván thôi.
Nghe vậy, Giang Phảng dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi, khẽ gõ vào khóe môi hơi vểnh:
– Vậy ư? Không có lòng tin thế cơ hả?
Ngôn ngữ sặc mùi khiêu khích, khiến sắc mặt hai người đen hơn mấy phần.
“Người bạn” Nam Chu được Giang Phảng điểm danh bước lên, lục soát toàn bộ trong ngoài hai anh em nhà họ Đới.
Còn Giang Phảng công khai cởi áo xuống, chỉ còn mỗi chiếc quần và áo ba lỗ sát người.
Anh còn tháo luôn cả tất, đi chân trần trên chiếc thảm mềm mại, hào phóng cho mọi người xem xét cơ thể mình.
Chuyện liên quan đến ván cược, hai anh em nhà họ Đới kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn kiểm tra cả phần giữa tay áo và khuy áo.
Đương nhiên, kết quả của việc kiểm tra vượt xa dự tính của cả hai người.
… Không có?
Tại sao lại không có?
Trong lúc bọn họ đang kinh ngạc, Khúc Kim Sa là người bước đến cuối cùng, mở chiếc cốc úp trên bàn cược, cầm ba quân xúc xắc kia lên, lăn qua lăn lại trên lòng bàn tay béo mập, quan sát thật kỹ.
– Chà.
– Ông ta nói – Không đổi thật.
– Hai người nhìn xem.
– Ông ta nhặt một quân bên trong đưa ra cho mọi người xem – Tôi vẫn còn nhớ quân xúc xắc này.
Trên chấm 1 có điểm loang.
Ông ta vừa nói ra lời này, sắc mặt hai anh em nhà họ Đới khó coi hơn gấp bội.
Tên béo chết tiệt, sao không nói sớm hơn?
Đúng lúc này, giọng nói mê hoặc của Giang Phảng vang lên bên cạnh nhắc nhở thất bại của bọn họ:
– Vậy, ván tiếp theo chúng ta sẽ tăng mức cược tối đa lên 200 chip đấy nhé.
Hết chương 222
- -----oOo------