Bên ngoài khoảng trời nho nhỏ, những người chơi không ngừng tàn sát lẫn nhau.
Giang Phảng đặt chân Nam Chu lên đầu gối mình, đeo giày vào cho cậu, sau đó sửa sang lại vạt áo sơ mi của cậu, bỏ vạt áo sơ mi hơi dính bẩn vào trong cạp quần để giấu đi.
Nam Chu cúi đầu, dùng ánh mắt an ủi vết thương trên mu bàn tay anh.
Giang Phảng thầm hưởng thụ cảm giác Nam Chu đau lòng vì mình, sau đó buông tay xuống đúng lúc, không cho cậu đau lòng hơn nữa:
– Nghỉ ngơi thêm một lát nữa nhé?
Nam Chu:
– Không cần đâu.
Lúc trước Nam Chu đã thầm sốt ruột và lo lắng một mình Giang Phảng ở bên ngoài bị người ta bắt nạt.
Bây giờ cậu đã đỡ hơn nhiều thì phải nhanh chóng giải quyết phiền phức.
Mặc kệ bây giờ trốn đi đợi người khác tàn sát lẫn nhau mới chính là phương pháp lý thuyết chính xác nhất.
Nhưng Nam Chu có thể cảm nhận được mầm lửa trong người mình còn chưa cháy sạch.
Mầm lửa ấy đang tụ về hoa văn tử cung cách điệu nhàn nhạt trên bụng dưới của cậu, âm thầm thiêu đốt.
Nó như núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thêm lần nữa.
Trước khi nó xảy ra, Nam Chu phải cố hết sức giải quyết rắc rối cho đồng đội của mình.
Nam Chu vươn tay đặt trên bụng dưới, khẽ vỗ về ngọn lửa cháy âm ỉ.
Vậy mà cậu phát hiện khi Giang Phảng đang nhìn động tác của mình lại quay đầu đi, khẽ cười một tiếng.
Nhận thấy ánh mắt hoang mang của Nam Chu, Giang Phảng cười nói:
– Chỉ vậy thôi thì không có được đâu.
– Tôi biết, tôi cũng có thường thức về sinh lý đấy.
Nam Chu buông tay xuống, chống thành giường, nói với giọng chắc nịch như mình là người rất hiểu biết:
– Chỉ có đi vào mới có bầu.
Giang Phảng không ngờ lại nhận được câu trả lời đáng yêu đến vậy, anh cúi đầu, đôi vai khẽ rung lên từng đợt.
Nam Chu không biết tại sao anh phải bật cười vì câu nói bình thường thế này.
Cậu quay sang nhìn sợi dây điện treo chiếc bóng đèn giữa không trung, trong lòng thầm nghĩ tới câu trả lời khẳng định “cậu là duy nhất” của Giang Phảng.
Gương mặt vẫn trong trẻo và lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhưng chiếc đuôi đầu nhọn kia không ngừng đong đưa vỗ lên thành giường.
… Thể hiện niềm vui vô cùng rõ ràng.
Lý Ngân Hàng thực sự không thể nhìn thẳng bầu không khí ám muội như khi vừa xong chuyện thế này.
Vì thế cô lựa chọn quay mặt qua, yếu ớt chen vào:
– Hay là, thầy Nam nằm nghỉ thêm một lát đi, cậu mệt quá rồi.
Không tính thể lực Nam Chu tiêu hao trong những trận đấu liên tiếp kia, Lý Ngân Hàng cũng đã tận mắt nhìn thấy Nam Chu bị tra tấn biến đổi, mọc ra đôi cánh của Succubus.
Đôi cánh kia như xé rách da thịt mọc ra từ trên sống lưng của cậu.
Cho dù bây giờ đã không còn nhìn thấy vết thương và máu dưới chiếc áo sơ mi rách nát, nhưng cứ nghĩ tới máu thịt của sinh vật lạ mọc ra từ cơ thể cậu là Lý Ngân Hàng lại rợn tóc gáy.
Cô cảm thấy cậu bị thương nặng như thế, chỉ muốn ấn cậu xuống giường nằm nghỉ cho đủ mới thôi.
– Tôi không cảm thấy… – Nam Chu dựa trên đầu giường vừa nhấc hông, lại xụi về vị trí cũ – … Mệt
Giang Phảng nhìn Nam Chu đang xoa hông, cười nói:
– Thực sự không có vấn đề gì chứ.
Lần đầu tiên Nam Chu cảm thấy mỏi hông thế này, rất mới lạ.
Cậu cảm nhận thật kỹ cảm giác tê mỏi kỳ lạ này, rồi nhớ tới quyển “Nhật ký quan sát Nam Chu” mà cậu tự tay viết.
Cậu cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể viết thêm những biến hóa kỳ diệu trên cơ thể mình.
Nhưng mà cũng không quan trọng.
Bây giờ cậu có thể viết một quyển ghi chép hoàn toàn mới.
Cậu xoa hông, trở mình ngồi dậy, khoác áo ngoài che đi áo sơ mi rách nát bên trong.
Lý Ngân Hàng lo lắng:
– Không biết có phát tác nữa không?
– Sẽ.
– Nam Chu lời ít ý nhiều – Cho nên chúng ta dọn dẹp phòng bên cạnh trước đã.
Lý Ngân Hàng ngây ra:
– Bên cạnh nào?
Nam Chu:
– Có người.
Hai người.
Bọn họ ở phòng bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện rất lâu rồi.
Đội hai người cách bọn họ một bức tường…
Chết tiệt, tình huống này thực sự xấu hổ.
Bọn họ dựa vào cảm ứng nhiệt tìm kiếm trong phạm vi một trăm mét và phát hiện ra ba người trốn sau tường, còn tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, mai phục ở phòng bên cạnh, dỏng tai nghe lén, bày mưu đánh cho đội Nam Chu không kịp trở tay.
Kết quả, chưa kịp làm gì, đã không kịp trở tay trước.
Thanh niên tức giận mắng một tiếng, biết cơ hội tốt nhất đã qua, bèn kéo người bên cạnh lùi về sau.
Song, mọi chuyện đã quá muộn.
“Ầm” một tiếng vang lên, bọn họ trơ mắt nhìn bức tường trước mắt nứt ra xung quanh một điểm.
Gạch tường lồi ra một tảng lớn vào trong.
Vôi trắng rơi lả tả từ trần nhà xuống.
Thanh niên không kìm được thốt ra một câu “đệt”.
Còn chưa nhìn thấy người, chân cậu ta đã mềm nhũn ra.
Cô gái tuổi tác xấp xỉ thanh niên cắn răng, vùng ra khỏi tay cậu ta, khi bức tường chịu cú đấm thứ hai, cô gái vung sợi xích có móc vừa vặn quấn lấy nắm tay dính vôi trắng vừa xuyên qua tường.
Cô gái quấn sợi xích hai vòng quanh cổ tay, vung tay lên, một luồng sáng vàng chói lòa truyền tới.
Ngay giây phút ấy, cô cảm thấy sức lực bản thân tăng vọt.
Chiếc xích này mang một cái tên sặc mùi võ hiệp – [Hấp Tinh].
Chức năng tương tự như tên.
Nếu đối phương mạnh hơn mình, sợi xích có thể hút sức mạnh của đối phương truyền tới người mình.
Cùng với sức mạnh tăng lên, còn có sự tự tin giành thắng lợi của cô.
Cô xoay tay túm lấy, kéo mạnh người kia xuyên qua tường.
Bàn tay trái mở ra, ngón giữa và ngón trỏ biến thành hai con dao nhỏ sắc bén.
Kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh ghê người.
Theo kinh nghiệm PVP của cô gái, người bình thường phát hiện ra sức mạnh của mình đang bị rút đi, phản ứng đầu tiên sẽ là hoảng loạn vùng vẫy thoát khỏi xích, tặng luôn mạng cho cô.
Khi đối thủ phản ứng theo bản năng, cô sẽ lập tức thu dao và dây xích về, cho đối phương một đòn nhanh gọn.
Cô gái dựa vào chiêu này mà đã thắng rất nhiều đối thủ nam cường tráng thể lực vượt xa phái nữ.
Nhưng lần này, người kia chẳng hề phản kháng, cứ để mặc cô kéo ra khỏi tường dễ dàng.
Chuyện này không bình thường!
Khi kéo đối phương đến gần mà không hề gặp bất cứ cản trở nào, trong lòng cô gái dâng lên nỗi bất an.
Thanh niên đã manh nha ý rút lui từ trước cũng cảm thấy không ổn, gào thét xé họng:
– Tư Tư, buông tay ra!
Trần Tư Tư nắm bắt thời cơ lập tức buông lỏng xích ra, định thu về.
Vậy mà người bị cô kéo tới không hề có ý định buông tay!
Cậu xoay tay cầm lấy xích, mặc kệ bản thân bị kéo tới trước người cô gái, chiếc đuôi vung lên trên không đánh lia lịa vào các khớp cổ tay của cô gái, khiến cổ tay cô gái tê đến mức phải buông tay ra.
Trần Tư Tư: Cái quái gì thế này.
Trần Tư Tư có thừa sức lực, nhưng không có kinh nghiệm và kỹ năng vận dụng sức lực lớn thế này, cô muốn đứng vững đánh trả người đi tới.
Song, trong tay người đó lại có vũ khí.
Còn là vũ khí chính tay cô dâng lên.
Cậu kéo dây xích, thuận tay vung lên, nhún người thoắt cái lướt qua vai cô, vừa xoay vừa quấn, sợi xích lạnh băng thắt quanh cổ cô gái.
Trần Tư Tư lập tức ngừng thở, sức mạnh vừa đoạt đến ùa hết ra ngoài như khí cầu bị thủng.
Nam Chu đứng sau cô gái, một tay kéo dây xích, khẽ than một câu:
– Đừng tùy tiện dùng đồ của người khác vậy chứ.
Dứt lời, cậu đặt tay lên cái cổ mảnh khảnh của Trần Tư Tư theo thói quen, đang định dùng sức vặn mới nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
Nam Chu đặt tay trên cổ Trần Tư Tư:
– Tôi giết cô rồi, cô sẽ không thể sống lại nữa đúng không?
Trần Tư Tư không nhúc nhích, máu trong tai chảy ngược kêu lên ù ù.
Cổ họng của cô phát ra tiếng nức nở khe khẽ như thể động vật sắp chết.
Khi cô tưởng rằng mình sắp chết, Nam Chu buông tay ra.
Tạm thời thoát khỏi nguy cơ tử vong, cô vẫn cứng đờ một chỗ hồi lâu.
Cho tới khi không khí ở phổi hết sạch cô mới dám thở gấp một hơi.
Bấy giờ, mồ hôi nóng mới tuôn như suối trên sống lưng cô…
Nam Chu khoác chiếc áo măng tôi dài kiểu Âu, cướp vũ khí của Trần Tư Tư, đứng trước mặt cô gái đang run rẩy hai chân vì sợ.
Ánh mặt trời chiếu rọi, xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng manh của cậu, dấu tay đỏ ửng nhạt màu thấp thoáng như có như không bên hông.
Thanh niên là bạn trai kiêm buff riêng của Trần Tư Tư, phát triển theo hướng trị liệu.
Ban nãy sự việc xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm, anh ta không thể giúp được gì.
Thấy bạn gái thoát khỏi vòng vây, anh ta vừa mới vui mừng, đang định bước lên thì chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo dí sát sống lưng mình.
Lý Ngân Hàng dùng dao găm chĩa thẳng vào sống lưng anh ta, giọng hơi run rẩy nhưng lại vô cùng kiên định:
– Xin lỗi, không được cử động.
Quả nhiên anh ta không dám cử động nữa.
Anh ta biết cái gì là phô trương thanh thế, cái gì là dao thật súng thật.
Anh ta dám tin, nếu như mình cử động, cô gái đứng sau lưng thực sự có quyết tâm đâm cho mình một dao.
Nam Chu vẫy vẫy bên tay vừa chạm vào cổ của Trần Tư Tư.
Vẫn còn cảm giác nóng và tê.
Cậu nhìn lướt qua tiến độ trò chơi.
Số người còn lại trong chiến trường 99 người: 32 Người.
Giang Phảng là người cuối cùng ung dung bước ra từ vách tường bị phá vỡ.
Anh đứng khoanh tay, diễn theo hình tượng yếu ớt cần giúp đỡ đến cùng.
Trần Tư Tư chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn Nam Chu đang chìm trong ánh nắng, miễn cưỡng ổn định nhịp thở, khẽ hỏi:
– Anh là… Nam Chu à?
Cuối cùng cô cũng hiểu được, tại sao những người từng đối diện với Nam Chu lại hình dung về cậu như thế.
Rõ ràng Nam Chu giống với bọn họ, đều mang hình người, mắt đen tóc đen, không có màu da đồng đỏ hay nhuộm tóc đủ màu như trong truyện tranh khác, cũng không có dấu hiệu đặc biệt để nhận biết, lỡ gặp mặt thì phải làm sao?
Nhưng bọn họ nói, Nam Chu rất khác biệt.
Bây giờ nhìn thấy người thật, Trần Tư Tư mới biết, cho dù khí chất, tướng mạo, các bộ phận gương mặt đều vô cùng giống với người bình thường.
Song, cậu lại mang theo hơi thở hoàn toàn khác biệt.
Cậu vô cùng hòa hợp với ánh sáng, quay đầu, nghiêng đầu đều hài hòa.
Nói đơn giản hơn, chính là một người 2D bước ra từ truyện tranh.
Bởi vì cảm giác khác biệt với người bình thường ấy, cho nên cô vẫn ôm hy vọng:
– Anh sẽ thả tôi đi sao?
Nam Chu:
– Không đâu.
Tôi muốn hỏi một số chuyện, sau đó vẫn giết cô.
Nam Chu suy nghĩ một lát, bổ sung thêm lựa chọn mới:
– Hoặc hai người cũng có thể tự sát.
Trần Tư Tư: Đệt, đừng trực tiếp vậy chứ?
Nam Chu rất hiểu tại sao cô hỏi như vậy:
– Chẳng phải bọn cô cũng muốn giết tôi hay sao? Tại sao tôi nói muốn giết cô, cô lại ngạc nhiên đến vậy?
Thấy Nam Chu nói chắc chắn đến thế, Trần Tư Tư ngồi bệt xuống đất.
Đằng nào cũng vậy, cô kiên quyết:
– Giết tôi đi.
Tôi không có gì để nói hết.
Nam Chu:
– Tôi cũng rất muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng đạo cụ của mọi người cũng không tệ đâu.
Trần Tư Tư và thanh niên đều nghẹn họng.
Bởi vì yêu cầu của Nam Chu rất trực tiếp, cô gần như cười ra tiếng.
– Anh muốn giết tôi còn muốn trước khi tôi chết giao hết đạo cụ của mình cho anh à?
Nam Chu:
– Có được không?
Trần Tư Tư nổi giận cười ha hả:
– Dựa vào đâu?
Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ lý do ăn cướp:
– Bởi vì…
Còn chưa đợi cậu nói ra lý do, Giang Phảng đứng sau đã bình tĩnh cất lời:
– Bởi vì tôi và đồng đội còn chưa ước nguyện.
Nếu như mọi người giao đạo cụ cho tôi, chúng tôi sẽ có thêm một phần lợi thế.
Nếu như cuối cùng chúng tôi giành được thắng lợi, tôi có thể khiến cho tất cả những người chết đi đều sống lại.
Thanh niên bật ra tiếng cười khinh thường:
– Mắc gì chúng tôi phải tin anh?
Ở bên kia, Lý Ngân Hàng cũng đánh bạo mở miệng:
– Bởi vì mọi người chỉ có thể tin tưởng chúng tôi.
Đây là cơ hội duy nhất của mọi người.
– Ai biết được mấy người có giúp kẻ ác làm điều xấu hay không? – Thanh niên phản đối gay gắt – Trong số mấy người có một thứ không phải con người, dựa vào đâu tôi phải tin tưởng lập trường của mấy người chứ?
Giang Phảng dịu giọng, dẫn dắt từng bước:
– Giúp kẻ xấu làm điều ác có gì không tốt chứ?
– Dù sao bây giờ hai người nhất định phải chết, nếu như hai người chịu tin tưởng chúng tôi thì sẽ có hi vọng sống lại, hơn nữa khả năng còn vô cùng cao.
– Nói một cách công bằng thì bây giờ hai người có cảm thấy tỉ lệ giành thắng lợi của đội “Lập Phương Chu” chúng tôi vượt qua tất cả những người khác không? Hai người cảm thấy trong đấu trường thú thực sự có người thắng được chúng tôi ư? Hai người không cảm thấy trong trò chơi hệ thống tự phát động này tỉ lệ thắng của chúng tôi cao hơn hẳn à?
– So với việc đặt hi vọng lên những người khác, không bằng đặt hi vọng lên chúng tôi.
– Hơn nữa, cho dù hai người nói đúng, chúng tôi thực sự có âm mưu, thì tới lúc ấy cũng sẽ có nhiều người đến thế giới kia bầu bạn cùng hai người.
Tới lúc ấy, hai người sẽ không cảm thấy cô đơn đâu.
– Bây giờ, giao hết vật tư cho chúng tôi, hai người có thể yên tâm nghỉ ngơi, chờ đến khi sống lại, chờ đến khi được về nhà, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Giang Phảng nói rất dịu dàng, giọng nói mê hoặc gợi cảm, như lời thì thầm dụ dỗ của ma quỷ.
Thậm chí anh còn có thể nói lời khuyên nhủ tự sát đáng sợ một cách uyển chuyển.
Trong lời anh nói còn chứa đựng cả đạo lý quái gở.
Thanh niên rất muốn phản bác, nhưng dường như sự sợ hãi khi tử vong được câu nói “sẽ không cô đơn” kia hòa tan đi không ít.
Anh ta không rét mà run, quay sang nhìn bạn gái mình tìm kiếm chỗ dựa tinh thần.
Lời nói của Giang Phảng đã mê hoặc Trần Tư Tư, trong mắt cô thoáng vẻ hoang mang và dao động.
Nói đến đây, Giang Phảng đột ngột chuyển lời.
– Huống hồ, mọi người không cần phải lo lắng về lập trường của chúng tôi.
– Bởi vì cậu không phải con người đây chính là người yêu của tôi.
Hết chương 137
Lời tác giả:
Giang Phảng gợi cảm online mê hoặc người.jpg
- -----oOo------