– Để mình anh đi sang bên đó tôi không yên tâm.
Giang Phảng:
– Cậu đi tôi cũng sẽ không yên tâm.
Nam Chu im lặng ôm lấy vai vị khách hôn mê kia.
Qua một lát suy tư nghiền ngẫm, cậu chắc chắn mình không hiểu được lời Giang Phảng nói.
Cậu nghiêm túc đặt câu hỏi:
– Tôi có điểm nào không đáng để anh tin tưởng à?
Giang Phảng dịu dàng vỗ vỗ má cậu:
– Nam Chu, cậu nhẫn tâm thật ấy.
Nam Chu cảm thấy hoang mang, theo thói quen cọ cọ vào tay anh, đồng thời nói:
– Tôi đã từng giết người.
Giang Phảng từng bước áp sát Nam Chu.
Chiếc bóng màu bạc của Giang Phảng mang theo lưỡi đao sắc bén đổ ập xuống.
Anh khẽ cúi đầu, nhìn xuống vị khách tới thăm mà Nam Chu đã đánh bất tỉnh, giọng điệu cực khẽ, cực dịu dàng:
– … Vậy giết ông ta đi. Ngay bây giờ.
… Bây giờ người tới thăm không thể nói chuyện, bằng không nhất định sẽ mắng chửi cực kỳ khó nghe.
Cho dù Ban Hàng đứng cách anh hơn mười bước, nghe thấy những lời này cũng rùng mình, toàn thân nổi da gà.
Nam Chu nhìn người khách tới thăm đã không còn năng lực phản kháng, nhưng không làm gì.
Giang Phảng vung tay, một con dao lưỡi mảnh dài trượt ra khỏi cổ tay áo anh.
Từ lúc con dao xuất hiện đến lúc ánh sáng lạnh quét qua cổ họng vị khách ghé thăm kia chưa mất đến nửa giây.
Nam Chu che cổ ông ta bằng một tay, lùi về sau nửa bước, khó khăn né tránh lưỡi dao.
Hiển nhiên đòn đánh trật vào không khí này cũng nằm trong dự đoán của Giang Phảng.
Anh vung con dao thành một đường xinh đẹp rồi đặt nó vào trong ô vật phẩm, bình thản nói:
– Đây chính là lý do của tôi.
Nam Chu im lặng.
Cậu hiểu ý của Giang Phảng.
– Tôi thừa nhận cậu còn giỏi giết người hơn tôi.
Sau khi cất dao đi, Giang Phảng vẫn nhìn Nam Chu bằng đôi mắt mời dịu dàng thân thiết ấy:
– Nhưng tôi hiểu cậu hơn. Dẫu cho bên đó có bị nguyền rủa thì có lẽ sẽ rất nhiều người chẳng hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giống như người quản sự kia.
Bàn về thân phận thì người quản sự rơi xuống vực có thể coi như người thân cận với Công tước. Nhưng căn cứ vào biểu hiện trên ranh giới sống chết chứng minh được rằng ông ta hoàn toàn không hay biết về chân tướng của lời nguyền rủa.
Nói cách khác, phần lớn người bên bờ Tây chỉ là những người làm thuê bất hạnh trung thành với Công tước chứ không biết gì về chuyện nguyền rủa.
Bởi vì hoàn toàn không rõ nội dung “nguyền rủa” của bờ đối diện, bất cứ ai cũng có thể bị truyền nhiễm. Đối diện với bất kỳ tình huống đột xuất nào cũng tuyệt đối không được phép thương hại, nể tình.
Thậm chí trong thời khắc cực đoan bọn họ phải chủ động ra tay, ngăn cản những kẻ chuyển “nguyền rủa” sang người khác.
Mà Nam Chu thực sự không đủ quyết tâm đối với việc chủ động giết người.
Song cậu vẫn không chịu từ bỏ:
– Tôi có thể thử xem.
Giang Phảng cười hỏi:
– Nếu bọn họ không giết cậu mà coi cậu như khách tới từ bờ Đông, dịu dàng lịch sự với cậu, cậu có nỡ giết bọn họ không?
Nam Chu trả lời:
– Tôi sẽ đánh ngất bọn họ.
Giang Phảng:
– Tôi sẽ bắn một phát đoạt mạng luôn. Bên đó ít đi một người thì bên đây càng ít phiền phức.
Dứt lời, anh dùng bàn tay vung đao ban nãy dịu dàng bóp vai Nam Chu, tỉ mỉ thân thiết như mưa xuân:
– Cậu không cần phải lo cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giảm thiểu áp lực cho cậu.
Nam Chu mím môi:
– Tôi không thể để một mình anh sang bên bờ Tây được.
Cậu chỉ có thể dẫn Giang Phảng sang bờ Tây, nhưng không thể đứng bên cầu đợi anh.
Tuấn Lương, Hải Ngưng, Ban Hàng đều cần cậu.
Đưa Giang Phảng sang bên bờ Tây cũng có nghĩa rằng anh nhất định phải chiến đấu một mình.
Nghe cậu nói vậy, ngữ điệu của Giang Phảng chợt hiện vẻ mất mát rõ ràng:
– … Cậu yên tâm bỏ tôi lại một mình à?
Giang Phảng nói xong bèn quay đầu qua, nói với giọng đùa giỡn:
– Cậu phải để tôi thích ứng với cảm giác mò mẫm dò đường trước đã chứ.
Nam Chu chớp mắt, không biết tại sao Giang Phảng lại chuyển sang chủ đề này.
Cậu bàn luận:
– Khác nhau. Khi ấy anh không chỉ có một mình, còn có Ban Hàng, có Tuấn Lương, có…
Không đợi cậu nói xong, Giang Phảng đã đi ra ngoài ánh sáng trước cậu.
Anh vươn tay với Nam Chu:
– Đi thôi. Không có cậu tôi không sang đó được.
Nam Chu rũ mi, suy nghĩ một lát bèn quay đầu lại gọi:
– Ban Hàng.
Ban Hàng ôm súng, nhanh nhẹn bước tới.
Nam Chu giao vị khách hôn mê cho Ban Hàng, thuận tay hất một ít nước thánh còn thừa lên người ông ta.
Người kia chẳng có phản ứng gì, nước không màu không mùi chảy dọc theo gò má rồi trượt cả vào cổ áo ông ta.
Ban Hàng đang hoang mang nhìn thấy vậy bỗng cảm thấy yên tâm nhiều hơn.
… Không bị nước thánh làm tổn thương thì chính là người bình thường.
Là người thì cậu ta không phải sợ nữa.
Nam Chu dặn dò:
– Trói người lại, buộc chặt tay chân, che miệng với mắt.
Dặn xong, cậu thuận tay gõ mạnh một cái vào cổ vị khách đang hôn mê, bổ sung thêm “định tâm hoàn” cho Ban Hàng rồi mới bước ra bên ngoài.
– Trông nhà cẩn thận. Tôi… sẽ nhanh chóng trở về.
Nam Chu tức tốc đuổi theo Giang Phảng đang bước về phía cầu, đi sóng vai với anh.
Nam Chu nói:
– Tôi vẫn không tán thành việc anh qua cầu.
Giang Phảng dừng bước, giọng nói mang ý cười:
– Vậy cậu có thể bỏ tôi bên cầu và qua đó một mình.
Nam Chu không tiếp lời, chỉ lấy một khẩu súng ngắn ra đưa cho anh.
Giang Phảng cầm lấy, lên đạn “răng rắc”.
Súng khá cũ nhưng bảo dưỡng rất tốt, cảm giác cầm không tệ.
Anh nói:
– Chắc hẳn bên bờ đối diện có thói quen luyện tập bắn súng, điểm này rất đáng đề phòng.
Nam Chu:
– Ừ.
Giang Phảng thành thạo chỉnh đầu ruồi:
– Nếu đã có mấy loại súng kiểu hỏa mai cò mồi và súng hoa cải, chứng minh bây giờ ít nhất cũng phải là thế kỉ 16, 17.
Nam Chu còn chưa hình thành nên hệ thống tri thức về lịch sử của thế giới bên ngoài, vì thế cậu nghiêm túc nói:
– Phẫu thuật chuyên khoa não của Công tước Shelley có hiện đại hơn so với thời kỳ này không?
– Phẫu thuật não có lịch sử từ rất lâu rồi. – Giang Phảng đáp – Trong lịch sử có bộ lạc “trừ ma” cho người bệnh bằng cách mở não sống. Cho tới thế kỷ thứ mười chín mới có cuộc phẫu thuật thùy não để chữa bệnh thần kinh…
Nam Chu suy tư:
– Ồ…
– Rất đáng nghi có đúng không?
Giang Phảng nói:
– Từ xưa đến nay có rất nhiều lý do để phẫu thuật não. Lý do Công tước Shelley phẫu thuật não cũng thuộc dạng chính đáng và có lý nhất, chỉ để chữa bệnh mà thôi, tại sao lại bị coi là “lời nguyền rủa của Thượng Đế”?
Anh đưa ra một vấn đề mà anh khó hiểu, chứ không biết phải giải đáp thế nào.
Đây cũng là một trong những nội dung anh cần đi tới bờ Tây để điều tra.
Dứt lời, Giang Phảng đặt súng vào ô vật phẩm, lấy ra hai con dao găm da cá mập đeo bên hông, che bằng áo chùng dày dặn nghiêm chỉnh của nhân viên nhà thờ.
Trong trò chơi nhập vai người thật lâu dài này, bọn họ đã tiêu hao rất nhiều đạn dược tích lũy được khi còn trong trò chơi ảo. Đạn của thời đại này không thể cho vào vũ khí của họ được.
Tiếng động mà súng gây ra quá lớn, chưa tới lúc bất đắc dĩ, không cần thiết phải sử dụng.
Dùng dao găm thuận tay hơn nhiều.
Khi chỉ còn cách vách đá chừng một trăm mét, Giang Phảng dừng bước.
Qua màn kiềm chế thì nhịp thở của anh mới miễn cưỡng quay về bình thường.
Nam Chu chủ động bước lên một bước, quỳ người xuống trước mặt Giang Phảng, bàn tay buông bên người vẫy về phía anh.
Giang Phảng ôm lấy cổ Nam Chu, vùi mặt vào hõm cổ cậu, chủ động từ bỏ tất cả cảm nhận của mình với thế giới bên ngoài:
– Vất vả cho cậu rồi.
Lúc bước lên cầu, Nam Chu không nhắc nhở Giang Phảng, lo anh sẽ căng thẳng.
Cậu cố gắng cất bước khẽ khàng không tiếng động, cho dù đang đi trên cầu treo cậu vẫn cố gắng như đi trên đất bằng phẳng.
Đáng tiếc, thần kinh của Giang Phảng thực sự rất nhạy bén.
Ngay từ giây phút Nam Chu bước lên cầu, bàn tay ôm cổ Nam Chu bắt đầu run rẩy, nhịp thở dồn dập rối loạn.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể sau lưng mình, Nam Chu càng cố ý bước nhanh hơn. Nhưng vừa mới bước nhanh là cây cầu lại lắc lư không thể khống chế.
Giang Phảng cắn chặt một bên cổ áo Nam Chu, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy.
Nam Chu lập tức đi chậm lại.
Quả nhiên nhịp thở của Giang Phảng ổn định hơn nhiều.
Nhưng dòng hơi nóng như có thực chất vẫn khẽ khàng lướt qua gáy cậu.
Trái tim đập thình thịch vì sợ hãi dán ngay sau lưng cậu, khiến xương cốt Nam Chu cũng đau theo.
Nam Chu khẽ hỏi:
– Tại sao anh lại sợ đến vậy?
Giang Phảng bật cười “ha” một tiếng, run rẩy mang theo cả miễn cưỡng.
Nam Chu:
– Nếu không muốn nói, chúng ta có thể nói chuyện khác.
– Tôi sẽ nói với cậu. – Giang Phảng trả lời – … Đợi sau này, đến một đêm đẹp nào đó, tôi sẽ kể tất cả với cậu.
Nam Chu nhắc nhở anh:
– Tôi sắp phải đi rồi.
Giang Phảng giúp cậu lấy chiếc lá rơi trên tóc xuống.
Giọng anh rất nhỏ, nhỏ tới mức không thể nghe rõ:
– Không đi… có được không?
Nam Chu:
– Được. Nhưng cuối cùng anh vẫn phải về nhà.
Cơ thể Giang Phảng khẽ chấn động, sau đó bật cười thành tiếng buồn buồn.
– Đúng nhỉ, sau này tôi còn phải về nhà nữa.
Qua đoạn đối thoại này, Giang Phảng mới ý thức được không phải Nam Chu không hiểu thái độ như gần như xa, lo được lo mất của mình.
Trái lại, cậu rất hiểu điều này.
Chỉ vì thế giới ngăn cách giữa hai người thực sự quá xa xôi.
Cuối cùng, rất có khả năng không phải Nam Chu bỏ lại Giang Phảng mà chính Giang Phảng là người dẫn theo tất cả những người bầu bạn cùng Nam Chu những ngày tháng qua, rời khỏi cậu, quay về thế giới thuộc về bọn họ.
Sớm muộn cũng có một ngày, Nam Chu chỉ còn cô độc một mình.
Nam Chu nói:
– Anh nói anh muốn thích ứng cảm giác một mình dò đường. Thực ra tôi cũng phải bắt đầu thích ứng rồi.
Nói đến đây, hai người họ cũng đặt chân sang bên kia cầu.
Nam Chu che mắt Giang Phảng, xoay tay ôm lấy eo anh, để anh đứng vững sang bên bờ Tây.
Cậu buông tay ra, trả lại ánh sáng cho anh.
Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngay sau đó, dường như bọn họ đồng thời đẩy vai đối phương ra.
Bọn họ mượn lực xoay người, quay lưng vào nhau, mỗi người đi về phía mục tiêu của mình.
Không ai quay đầu thêm lần nào nữa.
***
Giang Phảng đi thẳng một mạch tới đây không gặp bất cứ trở ngại nào.
Băng ngang rừng cây, chiếc áo rộng rãi sượt qua bụi cỏ phát ra tiếng soàn soạt.
Trong rừng cây không có dấu vết của muông thú, im lặng đáng sợ.
Giang Phảng nhớ tới phát hiện của Nam Chu.
… Ngay từ đầu, phó bản này đã ngăn cản tối đa khả năng có sinh vật qua cầu.
Nói cách khác, khi lời nguyền rủa của hai bên hoàn toàn thành hình, bất cứ sinh vật nào qua cầu đều có thể phá vỡ ranh giới nguyền rủa giữa hai bờ.
Cuối cùng, cánh cổng của tòa lâu đài màu trắng đứng sững sâu trong rừng cây cũng xuất hiện trước mắt Giang Phảng.
Cổng lâu đài làm bằng gỗ hồng mộc dày nặng, cao gần ba mét, hai pho tượng khổng lồ đặt hai bên cổng, nó cụp mắt lặng lẽ nhìn xuống Giang Phảng – vị khách không mời mà tới này.
Lạ ở chỗ, cánh cổng khép hờ, hình như có thứ gì đó bí mật đã lén lút chuồn qua khe cổng.
Giang Phảng quan sát chừng mười phút.
Không ai ra khỏi đó, cũng không ai bước vào.
Bên trong cánh cổng lâu đài hé mở, cũng là sự im lặng quái dị như cái chết.
Hốc mắt hơi cao cản một phần ánh sáng khiến mắt Giang Phảng thấm đượm sắc lạnh sâu không thấy đáy.
Anh đi lên trước, cầm chiếc vòng đồng khắc hình Thánh tử lên, đập vào cánh cửa.
– Xin chào. – Giang Phảng cất cao giọng – Mục sư Keith phái tôi tới đây thăm hỏi ngài Công tước.
Nhưng đáp lại anh vẫn là sự im lặng hồi lâu sau cánh cổng.
Giang Phảng nắm chặt vòng cửa, chuẩn bị mở ra.
Ngay giây phút cửa mở, thay đổi bất ngờ xuất hiện!
Một người đàn ông ăn mặc như đầu bếp cầm con dao phay đẫm máu, rú ầm lên xông ra. Nhìn thấy Giang Phảng như nhìn thấy ma quỷ, không nói nhiều lời, thình lình vươn tay bổ xuống.
Giang Phảng khéo léo xoay người, dùng vạt áo dài rộng màu đen trùm lên mặt người kia, tàn nhẫn xoay người.
Lập tức, các đường nét gương mặt của người kia hiện lên rõ ràng bên dưới lớp vải.
Giang Phảng xoay tay cướp đi con dao phay của hắn, thuận tay quăng đi. Cơ thể linh hoạt như ma quỷ triền ra sau ôm chặt lấy tấm lưng to con của người đàn ông. Anh dán sát vào tai người đàn ông sắp nghẹt thở, dịu dàng hỏi:
– Nói với tôi, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng rõ ràng tinh thần của người này đã hoàn toàn sụp đổ rồi, hắn điên cuồng gào rống qua lớp áo:
– Ác ma! Ác ma! Trả cho tôi, trả cơ thể cho tôi.
Giang Phảng thở dài một hơi.
Không nói được gì.
Anh dứt khoát che miệng người kia lại, rút con dao găm ở hông đâm vào tim người kia hai phát.
Đảm bảo cơn đau đớn của hắn đã kết thúc nhanh chóng, Giang Phảng lau vết máu bắn trên mặt mình, quay đầu nhìn về phía bờ Đông.
… “Trả thân thể lại cho tôi” có nghĩa gì?
***
Bờ Đông.
Tống Hải Ngưng nhìn nửa gương mặt sưng đỏ thối rữa vì bị nước thánh hủy hoại của Quan Tuấn Lương, cô thực sự rất đau lòng, không nhẫn tâm để anh ta tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt này, bèn úp chiếc gương ở đầu giường xuống.
Cô vừa mới úp gương xuống, ngước mắt lên chợt nhìn thấy Quan Tuấn Lương khẽ cử động.
Anh ta cố gắng mở mắt, nhưng ánh sáng bất ngờ đâm vào mắt khiến mắt anh ta đau nhói.
Cho dù đã nhắm mắt lại, song vẫn có một giọt nước mắt tròn rơi ra khỏi khóe mi anh ta.
Tống Hải Ngưng nhanh tay kéo rèm cửa sổ vào, gọi một tiếng:
– Anh Quan, anh tỉnh rồi hả?
Quan Tuấn Lương khép hờ mí mắt, giọng khàn khàn.
Anh ta vừa định mở miệng, chợt sờ tới vết thương mới trên gò má mình, đau đớn phát run.
Tống Hải Ngưng vội vàng ấn bờ vai anh ta xuống, liên tục trấn an:
– Đừng cử động, trên mặt anh có vết thương… nhưng mà không sao đâu, tất cả đã qua rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
– … Mấy người anh Nam đâu rồi? – Giọng Quan Tuấn Lương rất khẽ – Tôi có chuyện muốn nói… với bọn họ.
– Bọn họ có việc nên ra ngoài trước rồi. Có lẽ anh Nam sẽ quay lại nhanh thôi.
Tống Hải Ngưng dịu dàng vỗ về cánh tay anh ta:
– Anh cứ nghỉ ngơi cẩn thận trước đã, có chuyện gì đợi anh Nam về hẵng nói.
Quan Tuấn Lương chống nửa người trên, cánh tay vẫn còn run rẩy:
– Tôi đi… tìm bọn họ…
Thấy anh ta nóng ruột như vậy, Tống Hải Ngưng không đành lòng:
– Có chuyện gì nói trước với em được không.
Quan Tuấn Lương:
– Vậy em lại gần đây chút…
Tống Hải Ngưng nghe lời, dịu dàng cầm tay anh ta:
– Anh Quan, anh nói, em…
Ngay sau đó, trước mắt cô đột ngột tối sầm.
Đợi khi cô khôi phục ý thức, trời đất thay đổi, vật người tách rời.
Gò má truyền tới cảm giác đau đớn như lửa đốt.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này.
Cô nhìn thấy bản thân đang ngồi bên giường, cúi đầu nhìn bản thân đang nằm.
… Thậm chí ngay cả vẻ dịu dàng trong mắt cô còn chưa kịp tan đi.
“Cô” nhìn chằm chằm bản thân bằng ánh mắt nửa dịu dàng, nửa lạnh lùng ấy, nhìn không chớp mắt.
Tống Hải Ngưng muốn há miệng, dây thanh khẽ rung nhưng xương cốt toàn thân đều truyền tới sự đau đớn thấu tim gan.
– Cô là… – Cô dùng giọng nói của Quan Tuấn Lương phát ra âm thanh nghi vấn – Cô không phải…
Mặc dù nói chuyện rất khó khăn, song sự sợ hãi của cô đã chẳng cần phải thể hiện nhiều nữa.
… Cô là ai?
… Nếu như là ác ma, chẳng phải đã bị chúng tôi đuổi đi rồi sao?
Lẽ nào xua đuổi thất bại? Đã xảy ra sai sót ở bước nào ư?
Nghĩ đến đây, một luồng sáng lóe lên trong đầu cô.
Không phải!
Không phải thế này!
Bản thân mình đổi vị trí với Quan Tuấn Lương đang nằm trên giường, nhất định là do sức mạnh của ác ma.
Năng lực của Foras mà bọn họ đã xua đuổi chính là khiến người ta bất tử và hoàn nguyên tất cả những vật quý giá đã mất đi.
Mà ác ma có thể hoán đổi vị trí thì lại là…
Là…
Cô muốn hét lên kêu cứu, nhưng thân thể của Quan Tuấn Lương đã bị nước thánh tàn phá nghiêm trọng.
Huống hồ, do quá sợ hãi nên cô hoàn toàn mất đi âm thanh.
Cô dùng hết sức lực của bản thân mình để cảnh báo cho đồng đội biết, nhưng có một luồng khí quấn chặt lấy cổ họng cô, khiến cô chẳng thể nói lấy một lời.
Bấy giờ “Tống Hải Ngưng” cúi người, khẽ xoa trán “Quan Tuấn Lương”:
– Đoán sai rồi. Là Amy, là ác quỷ xếp hàng thứ 58 trong 72 ác quỷ của vua Solomon, cơ thể mang ngọn lửa hừng hực, có năng lực… trao đổi sinh mệnh với con người.
Cơ thể “Tống Hải Ngưng” run rẩy.
Nhưng nó không phải Foras, cũng không phải Amy!
Nếu… nếu có được năng lực “trao đổi” cơ thể…
Nếu người rơi xuống vách núi không phải là “Hoa Tư Tư” thì…
Nếu đây là ác ma có năng lực lặng lẽ giết chết Keith ngay trước mắt Nam Chu, và lý do nhất định phải mang Hoa Tư Tư đi …
Thứ trước mắt đang trú ngụ trong cơ thể của cô chính là…
Mục sư Keith dùng mu ngón tay dán lên hai má “Quan Tuấn Lương”, vuốt ve dịu dàng như một người cha già:
– An nghỉ đi, đứa trẻ này, cô sẽ được lên thiên đường, còn tôi sẽ ở địa ngục chúc phúc và cầu nguyện cho cô.