Nam Chu quay về nhà thờ, ngồi quây quần bên đồng đội, sắp xếp lại những manh mối tích lũy được trong ngày hôm nay.
Hiện tại, trải qua vô số sống chết, trên đoạn đường từ đó đến nay, kẻ không phải con người như Nam Chu đã nhận được sự tin tưởng của toàn đội.
Chuyện để một mình cậu đi làm nhiệm vụ đưa nhận vật phẩm quan trọng này cũng đủ để chứng minh điểm ấy.
Giang Phảng đặt một tấm bản đồ địa hình đơn giản ở giữa:
– Tôi và anh Quan đã đi tìm kiếm dọc theo cây cầu treo.
Bốn phía xung quanh nhà thờ đều là vách đá.
Nơi đây chẳng khác nào một khoảng trời nhỏ tách biệt độc lập, không bị thế tục làm phiền, phục vụ riêng cho mình Công tước.
Căn cứ vào nhật ký ra vào, chỉ có những người trong lâu đài mới đến đây cầu nguyện.
Tống Hải Ngưng hỏi:
– Vậy có khi nào đường xuống núi nằm ở phía bên kia cây cầu treo?
Nam Chu:
– Tôi đã bảo Triệu Lê Thụy đi tìm kiếm.
Nhưng công việc hằng ngày bên lâu đài rất bận rộn.
Công tước mắc bệnh nặng, lúc nào cũng cần có người chăm sóc.
Muốn tìm đường e rằng bọn họ phải đợi tất cả mọi người đi nghỉ rồi mới có thể ra ngoài.
– Đợi đến tối.
– Thành viên hay suy nghĩ nhất đội, Hoa Tư Tư thở dài một tiếng – Vậy bọn họ có nguy hiểm lắm không? Chẳng phải chúng ta chỉ cần cố gắng sống sót đến ngày thứ bảy thôi sao?
Trong mắt cậu ta, đặt vào bối cảnh phim kinh dị, hoạt động vào ban đêm chính là hành vi tự đi tìm đường chết.
Giang Phảng thờ ơ nhắc nhở cậu ta:
– Chúng ta phải “sống” đến ngày thứ bảy.
Tính chất của phó bản là “thăm dò giải đố”.
Vì thế, nhất định phải cần thiết mạo hiểm.
Chỉ cần thu thập được nhiều manh mối hơn mới có thể đảm bảo bản thân sẽ không chết tức tưởi bởi một cái bẫy mà bản thân chẳng hề phát giác.
Nam Chu cụp mi, giấu kín sự lo lắng về sáu người ở bờ bên kia.
Cậu bình tĩnh nói:
– Bọn họ sẽ biết chừng mực.
Cậu trai đeo khuyên tai ngồi khoanh chân dưới đất, khoanh tay nhìn chằm chằm hai phong thư được chép lại theo trí nhớ.
Cậu ta hỏi:
– Răng cự đà là gì?
– Chắc là hóa thạch khủng long.
– Quan Tuấn Lương, 29 tuổi, người lớn nhất trong số bọn họ cũng biết một chút kiến thức vụn vặt liên quan đến vấn đề này – Tôi nhớ khi hóa thạch khủng long được phát hiện, người ta đã gọi nó bằng cái tên này.
Ban Hàng nghịch chiếc khuyên tai đã phai màu của mình, lẩm bẩm:
– Lãng mạn ghê nhỉ.
Vào thời đại này, có chức vị Công tước, tuổi còn trẻ, nhưng sắp phải đối mặt với cái chết.
Vậy mà không nhân khoảng thời gian cuối cùng để ăn chơi cho thoải mái, hay chú tâm vào chuyện chữa lành bệnh, mà ngược lại còn muốn xem răng khủng long, đúng là thú vui tao nhã.
Ngày đầu tiên, mọi chuyện chưa rõ ràng.
Cho dù bọn họ có vô số câu hỏi song cũng chỉ đành gửi tạm trong lòng.
Đêm ngày đầu tiên, Hoa Tư Tư muốn nhân lúc đêm khuya đi thăm dò nhà thờ một phen, kết quả bất cẩn chạm mặt Nam Chu và Giang Phảng ngồi cạnh cửa kính nhiều màu trên lầu gác tâm sự.
Vừa định chào hỏi đã bị Giang Phảng quát một tiếng “Cút”.
Hoa Tư Tư bị mắng vội vàng quay người lại, ngoan ngoãn bước xuống tầng.
Cho tới khi ngồi trên chiếc ghế cầu nguyện dài, cậu ta mới khoác hai tay lên lưng ghế dựa, ngẩng đầu nhìn hoa văn sặc sỡ trên trần nhà hình vòm tinh tế, khẽ thở dài.
Haiz, người yêu cãi nhau, giận cá chém thớt.
Mẹ cậu ta là người theo đạo, chẳng qua ý nghĩa của “đạo” này rất rộng lớn, mang đậm hơi thở chủ nghĩa thực dụng.
Bố cậu ta bị bệnh mạn tính quanh năm, mẹ cậu ta một lòng chăm sóc, thường xuyên dẫn Tiểu Hoa nhỏ tuổi đến chùa miếu, đạo quán, nhà thờ, cầu thần linh bốn phương giúp đỡ bệnh của bố chóng lành.
Khi còn nhỏ, Hoa Tư Tư không hiểu, nhưng cũng lây nhiễm sự thành khẩn khi cầu nguyện của mẹ mình, cậu ta y hệt sự thành khẩn ấy.
Lớn rồi, cậu ta mới hiểu được ý nghĩa của những hành động ấy, và từ kết quả cậu ta biết được rằng, bác sĩ còn không chữa nổi bệnh cho bố cậu, huống chi là thần.
Dẫu vậy, cậu ta biết, mẹ mình cần một nơi để gửi gắm trái tim vỡ nát của bà.
Vì thế, cậu ta vẫn đi khắp nơi cùng mẹ để ước nguyện vọng không thể thực hiện được này.
Giờ phút này, đối diện với tượng thánh, cậu ta vẫn chắp tay cầu nguyện theo thói quen.
Hi vọng sếp và anh Nam đừng cãi nhau để còn qua phó bản này.
Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim của cậu ta, trong các câu chuyện, kiểu nhiệm vụ vô lý và mang tính chất thần quái thế này sẽ phải có điểm dừng.
Nhất định rồi sẽ đến một ngày bọn họ có thể quay về nhà.
… Chỉ mong như vậy.
Mong sao bọn họ có thể may mắn được như những nhân vật trong truyện.
Cầu nguyện xong, Hoa Tư Tư mới bất giác nhớ ra, xong đời rồi.
Đạo Cơ Đốc không bảo vệ đồng tính.
Cậu ta đã ước nguyện ở mọi nơi vậy mà không cẩn thận phạm phải điều cấm.
Cậu ta vội vàng chắp tay xin thứ tội, hi vọng ngài Jesus giả vờ như không nghe thấy lời mê sảng của cậu ta, ban nãy cậu ta không để ý, bây giờ sẽ lập tức thu hồi.
Đợi khi cậu ta buông tay xuống, mở mắt ra mới phát hiện ra mục sư Keith đang đứng ngay dưới bức tượng chúa Jesus bị đóng đinh.
Dưới bóng nến âm u, mục sư Keith gầy như thể chỉ có da bọc lên bộ xương khô, bóng tối bao vây xung quanh đôi mắt, chỉ có đồng tử sáng lấp lánh như hai đốm ma trơi.
Thoạt nhìn hắn như hòa làm một với bức tượng Chúa Jesus bị đóng đinh.
Mục sư Keith nhìn thẳng vào cậu ta, há miệng nói gì đó.
Toàn thân hắn bị bao phủ trong bóng tối, hàm răng chỉnh tề sáng trắng quá mức.
Hắn hỏi:
– Một mình cậu ở đây à?
Hoa Tư Tư “A” một tiếng.
Mục sư Keith:
– Cậu, tới đây một chuyến.
Tôi có chuyện muốn tìm cậu.
Hoa Tư Tư “A” một tiếng mới phản ứng lại, luống cuống tay chân đứng dậy, khớp gối đẩy chiếc ghế phía sau trượt một đoạn phát ra âm thanh chói tai.
Cậu ta thử cầu cứu bên ngoài.
Tống Hải Ngưng đang nghiên cứu mấy bức họa trên hành lang nhỏ bên cạnh nghe thấy tiếng động truyền tới từ sảnh chính nhà thờ, vội vàng bước tới:
– Sao thế…?
Nhìn thấy mục sư Keith, cô chợt dừng bước.
Hoa Tư Tư không ngờ có người ở ngay bên cạnh, nhìn thấy cô như nhìn thấy sợi rơm cứu mạng, vội vàng xin sự trợ giúp bên ngoài.
Cậu ta cung kính:
– Thưa ngài mục sư, chuyện ngài dặn dò e rằng một mình tôi không thể làm được, hai chúng tôi làm cùng nhau có được không ạ?
Mục sư Keith gật đầu cho qua chuyện, xoay người chìm vào trong bóng tối, bước về văn phòng của mình.
Hoa Tư Tư và Tống Hải Ngưng đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng đi về phía trước.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Hoa Tư Tư còn chưa hết hãi hùng, tìm đến Nam Chu và Giang Phảng vừa mới đi ngủ ngay trong đêm ấy, kể chuyện mình gặp được cho bọn họ nghe.
Nam Chu hỏi:
– Hắn ta bảo hai người làm gì?
Hoa Tư Tư vỗ ngực nói:
– Hắn ta nói hoa hắn trồng đã nở rồi, bảo bọn em sáng mai hái mười mấy bông mang về phơi khô làm thành túi hoa, mấy ngày nữa đưa sang bên Công tước.
Tống Hải Ngưng bị cậu ta kéo theo cùng cũng cười nhạo cậu ta:
– Chỉ chút chuyện nhỏ nhặt này thôi, nhìn xem cậu sợ thế nào kìa.
Hoa Tư Tư vội vàng xua tay, nói chắc chắn:
– Nếu như tôi đi một mình, có lẽ tối nay tôi sẽ không về được nữa đâu!
Tống Hải Ngưng vỗ mặt cậu ta:
– Cậu phun ra ngay cho tôi!
Giang Phảng khẽ lặp lại:
– Túi hoa?
Nam Chu nhìn anh:
– Có vấn đề gì à?
Đề phòng cẩn thận, Giang Phảng không nói quá chắc chắn:
– Hình như bọn họ thân mật quá mức rồi đấy.
Không chỉ vì mục sư Keith có lòng làm túi hoa, còn cả ngữ điệu vô tình làm nũng của Công tước trong thư.
Nhưng dường như Nam Chu chẳng hề nghi ngờ điểm này:
– Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đã được thông báo bọn họ là bạn à?
Giang Phảng nhún vai.
Nam Chu không hiểu mối quan hệ xã hội phức tạp giữa con người với nhau, có thể hiểu được.
Anh tạm ghi nhớ điểm này, quay sang hỏi hai người kia:
– Trong văn phòng có thứ gì đặc biệt không?
Tống Hải Ngưng nói, bọn họ đã kiểm tra hầu hết các căn phòng có thể kiểm tra được trong nhà thờ, chỉ còn mấy căn phòng khóa không mở được thôi.
Còn cả căn phòng ngủ cá nhân của mục sư đồng thời cũng là phòng làm việc của hắn.
Hắn ra vào nhất định sẽ khóa, rõ ràng không muốn để người khác dòm ngó chuyện riêng tư của mình.
Con đường duy nhất đến văn phòng chính là cánh cửa kia.
Thậm chí ngay cả nơi vốn có cửa sổ cũng bị bịt kín.
Không biết làm thế nào mục sư có thể làm việc và ngủ trong căn phòng kín mít như chiếc quan tài thế kia.
– Không có.
– Hoa Tư Tư nói – Bọn em đi vào chưa được một phút đã ra rồi, thoạt nhìn thì bài trí trong phòng không vấn đề gì, những thứ khác… đều chưa kịp nhìn.
Nói đến đây, bốn người nhìn nhau, rơi vào im lặng.
Làm túi hoa là chuyện nhỏ, chỉ tốn một phút có thể nói xong.
Chuyện này quả thực không đáng để gọi riêng người vào văn phòng bí mật của mình.
… Ban nãy có lẽ Hoa Tư Tư đã thực sự né được cái chết.
Cho dù đến cả Hoa Tư Tư cũng không biết rốt cuộc mình đã phạm phải điều cấm kỵ gì mới bị Keith nhắm trúng.
Nghĩ tới nghĩ lui, tim chợt thắt lại.
Không phải nguyện vọng trong lòng cậu ta bị Keith nghe thấy rồi đấy chứ?
Lẽ nào Keith chính là thần?
Hay Keith nghĩ mình đang xúc phạm đến tín ngưỡng hắn tôn thờ?
Phía bên kia, Nam Chu nhận thấy vẻ mặt Hoa Tư Tư bỗng chột dạ, tưởng rằng cậu ta đang căng thẳng, Nam Chu không khỏi thở khẽ một tiếng, nghiêm túc nói:
– Nếu như tôi biết mở khóa thì hay rồi.
Giang Phảng cười.
Năng lực chuyển đề tài giúp người khác thả lỏng của cậu không tệ đâu.
Nhưng bây giờ hai người vừa mới tranh chấp xong, Giang Phảng chỉ cười được một nửa chợt ngưng bặt.
Anh nói với giọng nhẹ nhàng và khách sáo:
– Sau này có thể học dần.
Tống Hải Ngưng phát hiện ra bầu không khí giữa hai người khác lạ, không tự nhiên thân thiết như bình thường, cô bất giác đưa mắt nhìn Hoa Tư Tư.
Hoa Tư Tư ra hiệu với cô, bảo cô đừng hỏi.
Ngày đầu tiên chỉ có chút sóng gió không quan trọng.
Một đêm bình an.
Chiều ngày thứ hai người đến cầu treo trao đổi thư từ vẫn là Triệu Lê Thụy.
Hai người nhận lấy đồ từ tay đối phương.
Hôm nay mục sư gửi đi một chai rượu nho trắng, hai chiếc bánh mì và một lá thư.
Trong thư vẫn là những lời an ủi khô khốc, bảo Công tước nhịn đau, hắn đang nghĩ cách rồi.
Công tước gửi tới một con vật gấp bằng giấy, thư đi kèm nói hắn đã uống rượu mà mục sư gửi, cộng thêm cả thuốc an thần, tối qua ngủ rất ngon, đỡ đau đầu hơn nhiều, hôm nay ăn được những gì, đi được quãng đường bao xa.
Đều chỉ là đôi ba chuyện lặt vặt hằng ngày.
Cùng với hắn rất hi vọng sau khi khỏi bệnh có thể cùng mục sư đi xem “răng cự đà”.
Hai ngày, bốn lá thư, thông tin cũng khá đầy đủ.
Tất cả chủ đề nói chuyện của hai người đều tập trung ở chuyện “bệnh của Công tước”.
Công tước muốn khỏi bệnh, mục sư cũng một lòng nghĩ cách chữa bệnh cho hắn.
Như thường ngày, Hoa Tư Tư xem cả tá phim điện ảnh là người đầu tiên đưa ra nghi ngờ:
– Keith sẽ không triệu hồi ác ma đấy chứ?
Trong rất nhiều bộ phim điện ảnh liên quan đến tôn giáo đều có tình tiết này.
Lý do vì thời ấu thơ bất hạnh hoặc gấp gáp muốn hoàn thành tâm nguyện, nhưng Thượng Đế và thiên sứ không đáp lại lời khẩn cầu của mục sư, cho nên hắn dứt khoát hiến bản thân cho ác ma, để ác ma làm việc thay cho mình.
Bạn thân của hắn – Công tước Shelley mắc phải căn bệnh nguy hiểm chết người, dù xuất phát từ tình bạn hay tình yêu, chưa biết chừng mục sư Keith bằng lòng dâng hiến tất cả thay cho Công tước.
Những tình huống phát triển trước mắt ăn khớp hoàn mỹ với phim điện ảnh.
Hơn nữa trong những bộ phim điện ảnh thế này luôn tồn tại một số người xui xẻo dùng làm vật tế cho ác ma.
Có lẽ bọn họ chính là những kẻ xui xẻo ấy.
Hôm nay bọn họ cũng đã tìm được một số chứng cứ chứng minh điểm này.
Đương nhiên manh mối này không phải tìm được trong căn phòng khóa kín mà tìm được từ “hành lý” tùy thân của nhân vật trong phó bản.
Cộng thêm dấu thông hành bản địa tìm được trong nhà thờ, có thể phán đoán tuy rằng bọn họ sống ở thị trấn lân cận và được gọi đến đây làm việc, nhưng đều có một số điểm đặc biệt:
Bọn họ không phải người bản địa mà là từ những vùng quê xa xôi đến đây làm việc.
Cũng có nghĩa, dẫu cho bọn họ có biến mất ở vùng hẻo lánh xung quanh toàn núi cao này, cũng không có người thân nào kịp thời phát hiện.
Chẳng khác nào viết ngay hai từ “âm mưu” bên ngoài.
Nội dung tiến triển đến bước này, bốn người còn lại đều thở phào một hơi.
Theo kinh nghiệm của bọn họ, nếu đã biết mục đích của Boss, bọn họ chỉ cần hành động chung với nhau, không tự tìm chết, không ở riêng với Boss, đồng thời vận dụng các đạo cụ phòng thân, gắng chống đỡ đến bảy ngày là được.
Trong hành lý của bọn họ còn có thánh giá chuyên dùng để xua đuổi tà ma.
Giang Phảng không tỏ thái độ gì với chuyện này.
Anh hỏi Nam Chu:
– Đã tìm được đường xuống núi chưa?
– Bên lâu đài có một đường xuống núi.
– Nam Chu nói – Bọn họ đi đến lưng chừng núi, đứng từ xa nhìn thấy một thị trấn, nhưng không thử đi xuống, sợ rằng sẽ ra khỏi phạm vi của phó bản và xúc tác điều cấm kỵ nào đó.
Thảo luận đến đây, trong lòng mọi người thoải mái hơn không ít.
Có lẽ đây là một phó bản rất đơn giản.
Thế nhưng, vẫn còn một vấn đề nữa đè ngang tim của tất cả mọi người.
Tại sao “không được qua cầu”?
Yêu cầu này được đặt ra ngay trước mắt, vừa giống như một lời dụ dỗ, vừa giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu họ.
Bọn họ có nên nghe theo yêu cầu không?
Hay thực chất âm thanh kia cũng là một âm mưu?
Hết chương 254
- -----oOo------