Nam Chu ngủ một giấc rất sâu.
Lúc thức dậy, phát hiện Giang Phảng đang đặt hờ cánh tay bên cạnh tay áo cậu, thoạt nhìn khá tùy ý.
Nhưng khi Nam Chu định rút tay về, Giang Phảng lập tức nắm lấy góc tay áo.
Đôi mày cũng cau chặt theo, như thể đang rất khó chịu.
… Mất tự nhiên y hệt con người anh.
Thấy anh bám riết lấy quần áo mình, Nam Chu rục rịch cởi áo khoác ngoài đắp lên người Giang Phảng.
Sau đó cậu đứng dậy, đi về phía xa.
Thiếu nữ tóc vàng đã cho thiên nga ăn xong hết một lượt, đang ngồi bên bờ hồ xanh lam sâu thẳm.
Thấy Nam Chu đến gần mình, thiếu nữ nở nụ cười vô cùng rạng rỡ:
– Đã nghỉ ngơi đủ lấy lại tinh thần chưa?
Nam Chu nhìn ảnh phản chiếu của cô ta trên mặt nước hồ.
Trẻ trung, xinh đẹp, còn cả mái tóc vàng xinh đẹp buông lơi.
Cậu khẽ nói:
– Ừ.
Thiếu nữ nhận thấy ánh mắt cậu đang dừng trên mặt nước, nụ cười càng thêm rạng rỡ chói mắt.
Trong mắt cô ta ánh lên vẻ dịu dàng:
– Tại sao không nhìn người mà lại phải nhìn ảnh phản chiếu?
Cô ta có phần tiếc nuối.
Nếu như Giang Phảng thất bại thì tốt rồi.
Từ khi cô ta bắt đầu nuôi thiên nga ở đây, Nam Chu chính là chú thiên nga đẹp nhất mà cô ta từng gặp.
Cô ta thực sự luyến tiếc thả cậu đi như vậy.
Cuối cùng Nam Chu cũng dời tầm mắt khỏi mặt nước gợn sóng lăn tăn:
– Tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô.
Thiếu nữ tóc vàng cười rạng rỡ, chống tay lên đôi má đào:
– Anh cứ hỏi đi.
Nam Chu nói:
– Tôi đã từng đọc một số câu chuyện liên quan đến cô.
Thiếu nữ gật đầu, vừa cẩn thận, vừa kiêu ngạo, dáng vẻ và phong thái đều thể hiện cô ta có xuất thân và được dạy dỗ từ gia đình cao quý.
Nam Chu:
– Vậy thì cô sợ hãi điều gì?
Thiếu nữ không nhận được lời khen ngợi cái đẹp như tưởng tượng, mà lại nhận được một câu hỏi lạ lùng.
Sắc mặt cô ta dần dần sầm xuống.
Trong thời gian đợi Giang Phảng trở về, Nam Chu cũng không rảnh rỗi.
Cậu nhìn thiếu nữ cho thiên nga ăn, trong lòng thầm suy đoán.
Khi còn nhỏ, Nam Chu đã từng đọc câu chuyện cổ tích về chú lính chì, đương nhiên cũng từng đọc “Bầy chim thiên nga”.
Chủ đề về chú lính chì một chân trong câu chuyện cổ tích là “cô độc”.
Hoàn toàn trùng khớp với hình tượng chú lính chì luôn canh giữ ở thư viện.
Anh ta có nội tâm cô độc, bất an và khát vọng tự do.
Chú lính chì trong câu chuyện cổ tích cũng mang tình cảm ngưỡng mộ bí mật với một người bạn khiếm khuyết và chẳng thể đáp lại mình.
Phù hợp với tình huống mà Nam Chu đã gặp.
Cho nên càng làm nổi bật điều bất thường của “nhân vật chính trong chuyện cổ tích” trước mắt cậu.
Trong ấn tượng của Nam Chu, Elisa – nhân vật chính trong câu chuyện “Bầy chim thiên nga” là một cô gái vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.
Cô vừa nhát gan vừa dũng cảm, vừa hèn nhát vừa kiên cường.
Vì mười một người anh trai bị mẹ kế nguyền rủa, cô gái đã cam chịu gai cây tầm ma đâm vào tay, khiến bàn tay nổi đầy mụn máu.
Cho dù hành vi cổ quái ấy đã xâm phạm tới phần mộ sau nhà thờ, khiến cô gái bị nhầm là phù thủy và suýt nữa bị thiêu sống, nhưng cô vẫn vâng lời đã hẹn, trước khi đan xong những chiếc áo tầm ma có thể cứu các anh trai trở về bình thường, cô sẽ không lên tiếng kể ra nỗi oan ức của mình.
Một cô gái không thích nói chuyện, thể lực yếu ớt, tương đối hướng nội, truyền thống và ngoan ngoãn.
Những phản kháng của cô gái cũng thiên hướng tiêu cực.
Tóm lại, hoàn toàn khác biệt so với thiếu nữ tóc vàng trước mắt.
Thiếu nữ này tự tin, hoạt bát, cởi mở và thích cười.
Thậm chí cô ta còn có thể dễ dàng nói đôi câu pha trò với người khác.
Nếu như không có chú lính chì, Nam Chu sẽ không nhận ra điều gì, sẽ chỉ coi cô ta như công chúa Elisa bình thường sau khi được sửa đổi tính cách.
Nam Chu nói:
– Nhân vật Elisa rất dũng cảm.
Cô ấy sẽ kiêng dè một số thứ, nhưng không hề sợ hãi.
– Cô không hề giống cô ta.
– Elisa sẽ không thể làm những việc như biến người thành thiên nga.
Cậu nói tuần tự, cuối cùng hỏi vấn đề quan trọng nhất:
– … Cho nên, cô là Elisa thật ư?
Mái tóc như tơ vàng của thiếu nữ dần trút đi màu sắc, khô héo và thưa thớt dần theo từng câu hỏi của Nam Chu.
Khóe mắt cô ta xuất hiện những nếp nhăn khô quắt như vỏ cây.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Đôi môi cô ta như thể bị một lực thật mạnh kéo xuống, vết nhăn trên khóe môi sâu dần xuống trải rộng ra trên khuôn mặt.
Làn da trắng nõn dần chuyển sang khô vàng nhăn nheo, từng đoạn nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt khiến người ta liên tưởng đến con sâu trăm chân ghê tởm.
Bà ta chính là mụ mẹ kế độc ác giả dạng thành Elisa xinh đẹp với mái tóc vàng cùng làn da trắng nõn.
Chính mụ đàn bà ác độc này đã biến những người anh trai của nhân vật chính Elisa thành thiên nga.
Chỉ có bà ta mới có năng lực biến người thành thiên nga.
Cũng chỉ có bà ta mới ghen tị với sắc đẹp của Elisa khi trưởng thành để rồi dùng nhựa óc chó cùng với thuốc mỡ thối hủy đi dung mạo cô gái.
Còn về niềm yêu thích của bà ta với con số “11”, bởi đó là kiệt tác bà ta tạo ra ép Elisa phải rời đi, là thành công trong cuộc đời đầy ắp đố kị của bà ta.
Cho nên bà ta khá thích con số này.
Bà ta nắm giữ cửa “Sợ hãi” vì chính bản thân bà ta cũng đang sợ hãi.
Bà ta sợ hãi sự thật về chính mình.
Nét cười trên khuôn mặt thiếu nữ sụp đổ ngay trước sự thật.
Bà ta hoảng hốt quỳ xuống trước mặt hồ trong veo như gương, cố gắng gãi làn da trên gương mặt mình, dường như muốn giữ lấy nét đẹp thanh xuân đã trôi đi như nước.
Sự giả dối bị bóc trần, nỗi sợ hãi đối với những việc ác mình đã từng làm ẩn sâu trong sự thật, giờ đây đều lộ ra rõ ràng chân thật.
Nam Chu đứng dậy, không nhìn những mảng da vụn rơi xuống từ khuôn mặt bà ta, xoay người rời khỏi đây.
Người mẹ kế bị sự thật bóc đi lớp mặt nạ, sẽ chẳng bao giờ nở nụ cười dịu dàng, ấm áp được nữa.
Bà ta điên cuồng gào thét:
– Quay lại đây cho tôi! Quay lại đây!
Nghe vậy, Nam Chu xoay người.
Sau đó khẽ lắc đầu với bà ta.
Tôi không quay lại đâu.
Hiện thực khó có thể chấp nhận đã đánh cho mẹ kế một đòn tâm lý nặng nề gần như khiến bà ta sụp đổ.
Bà ta ôm mặt, khóc rống lên.
Làn gió dịu dàng thổi qua mặt hồ tĩnh như gương.
Gương mặt già nua của bà ta lại càng thêm vặn vẹo dữ tợn.
Trong cửa chơi đặc biệt này, bà ta không thể chết.
Vì vậy, gương mặt vốn dĩ thuộc về bà ta sẽ theo bà ta suốt cuộc đời.
***
Không biết Giang Phảng đã thức giấc từ khi nào.
Anh ung dung đợi Nam Chu bước từng bước đến bên cạnh mình.
Nam Chu quỳ một gối cạnh Giang Phảng, cúi chào theo kiểu kỵ sĩ rất tiêu chuẩn.
Cậu nói:
– Tôi đã đi bắt nạt bà ta.
Giọng điệu nghiêm túc này khiến Giang Phảng bật cười:
– Cậu không sợ bà ta phát điên à?
– Chúng ta đã hoàn thành màn chơi, không còn nhược điểm trong tay bà ta nữa, – Nam Chu nói – Anh đã nói rồi đó thôi, trong thế giới này, con người sẽ không chết.
– Nhưng có khả năng bà ta sẽ tấn công cậu.
Nam Chu nghĩ một hồi, nghiêm túc nói:
– Chẳng phải như vậy thì càng tốt ư?
Giang Phảng không nhịn nổi cười, nói ra lý luận trước đây của Nam Chu:
– Bà ta không đánh cậu, cậu sẽ không thể đánh lại, đánh lại thì cậu sai trước đúng không?
Nam Chu vô cùng trịnh trọng:
– Đúng vậy.
Giang Phảng chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn Nam Chu:
– Vậy thì bây cậu đã bớt giận chưa nào?
– Bớt giận? – Nam Chu chưa thể hiểu ngay logic của Giang Phảng – Tôi giận lúc nào chứ?
Giang Phảng làm nũng với giọng tủi thân:
– Vậy tại sao cậu chỉ để lại chiếc áo rồi bỏ tôi một mình ở đây?
Nam Chu ngừng một lát, chợt hiểu ra:
– Ờ.
Lúc anh ngủ cứ nắm tay áo tôi thôi, không phải vì muốn tôi cởi áo ra mà vì muốn tôi ở lại, đúng chứ?
Giang Phảng nghẹn lời.
Anh khẽ ho một tiếng:
– Thầy Nam, có một số chuyện chúng ta đừng nói trắng ra thế được không?
Nam Chu:
– Tại sao? À, anh xấu hổ hả?
Giang Phảng im lặng.
Nam Chu hiểu ngay, ngoan ngoãn giơ ngón trỏ lên môi làm tư thế “suỵt”.
Nam Chu nghiêm túc nghiên cứu vành tai ửng đỏ của Giang Phảng, cảm thấy hiểu biết của mình về sự phức tạp của con người vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.
Lý Ngân Hàng đã thức giấc, đang ngồi cho tỉnh ra.
Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình lột da mặt của thiếu nữ tóc vàng, cô tự giác ôm quần áo của mình, rón ra rón rén đi vòng một vòng lớn về phía Nam Chu.
Cô nhỏ giọng hỏi hai người:
– Đi chưa?
Nam Chu:
– Ừ.
Giang Phảng:
– Đi thôi.
Ba người mở cánh cửa duy nhất thông ra ngoài trước khi bà mẹ kế hoàn toàn suy sụp, bước trở về hành lang tủy não.
Giống như lần trước, ngay khi đóng cửa, cánh cửa biến mất, không còn đường quay đầu.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe thấy tiếng nhai nuốt thô lỗ vang vọng trong không gian, biểu cảm của ba người đồng thời cứng lại.
Lý Ngân Hàng không khỏi thốt lên:
– Thứ này đã ăn được một bữa rồi hay là ăn mãi mà không dừng vậy?
Không ai có thể trả lời được câu hỏi của cô.
Có vẻ bọn họ đang bước vào đại não của một gã tham ăn.
Ở bên ngoài kia, gã đang không ngừng ăn như lợn, chẳng hề suy nghĩ đến khả năng chịu đựng của dạ dày.
Bởi vì kết cấu hành lang não quá phức tạp, rất khó để Nam Chu phán đoán được chức năng cụ thể sau cửa.
Bọn họ vẫn còn bốn cánh cửa nữa phải bước vào.
Thời gian cho bọn họ đã chẳng còn nhiều.
Không có thông tin, chỉ đành bước vào cửa thăm dò.
Vì thế bọn họ chọn một cánh cửa, liếc nhìn nhau, sau đó bước vào.
Bóng tối cùng sương mù cuồn cuộn xuất hiện ngay trước mắt họ.
Bởi vì trong bóng tối bao trùm lấy bọn họ có mùi ẩm thấp hơi tanh tanh, khiến cho bọn họ mới nhận nhầm đó là sương mù.
Chiếc điện thoại Lý Ngân Hàng đang nắm trong tay cũng bị sức mạnh vô hình ảnh hưởng, tối sầm xuống.
Cô thử ấn màn hình lên, điện thoại vẫn không sáng.
Nam Chu cho rằng bóng tối sẽ nhanh chóng tan đi.
Nhưng bóng tối dường như vô tận, không có điểm cuối.
Trong ba phút bị bóng tối bao vây, bọn họ chỉ đi được hai bước về phía trước, bọn họ phát hiện nơi mình đang đứng rất chật hẹp.
Chỉ cần ngón tay bọn họ chạm vào vách tường mềm mại, “vách tường” sẽ co rút lại cực mẫn cảm.
… Như thể vật sống.
Trong bóng đêm, con người sẽ không muốn đứng ở một nơi trống trải không điểm tựa, người ta sẽ chủ động đi tìm một nơi cứng rắn có thể dựa vào.
Lòng bàn tay Lý Ngân Hàng áp lên mặt tường.
Không thể không nói, cảm giác vô cùng ghê tởm.
Có cảm giác vách tường nhớp nháp, chuyển động giống như vách tường hành lang não bên ngoài.
Cô rợn người tới mức rụt ngay tay về, lòng bàn tay khe khẽ cọ lên khe quần mấy cái.
Giang Phảng thì khác.
Anh đặt tay lên eo Nam Chu.
Nam Chu bị ôm thì thoáng sững người, nhưng nhanh chóng tự cho rằng mình đã hiểu dụng ý của anh:
– Ôm chặt hơn đi.
Ba người xác nhận tất cả vẫn đứng cùng nhau, sau đó đi men theo vách tường tìm kiếm manh mối.
Nơi đây không lớn.
Bọn họ tốn mất mấy phút đã thăm dò xong nơi tối tăm này.
Đây là một căn phòng nhỏ, trong phòng có chiếc giường trải nệm rất ấm áp.
Có một chiếc tủ quần áo bằng gỗ đơn sơ, khi mở ra đóng lại kêu lên cót két chói tai.
Còn có chiếc bàn vuông bị gãy mất một chân.
Ở chỗ gãy đặt một chồng sách để chống, miễn cưỡng giữ được cân bằng.
Cánh cửa duy nhất ngay ở nơi bọn họ vừa bước vào.
Đáng tiếc, nó cực kỳ kiên cố, ngay cả Nam Chu cũng không thể mở nó ra từ bên trong.
Bóng tối khiến cho xúc giác trở nên nhạy bén hơn, cũng ép thần kinh của người ta trở nên căng thẳng.
Ví dụ như, bây giờ Lý Ngân Hàng đang cực kỳ sợ hãi, cô lo lắng khi bản thân sờ so.ạng manh mối sẽ sờ được gương mặt lạnh như băng của NPC.
Cứ nghĩ tới việc đang có một đôi mắt lẳng lặng theo dõi bọn họ từ một góc nào đó trong căn phòng này là cô lại cảm thấy dựng tóc gáy.
Vì thế, khi cô vô ý giẫm lên một thứ gì đó mềm mại, chưa kịp kêu thành tiếng đã nhảy dựng lên, nhảy còn nhanh hơn cả thỏ.
Kết quả đá ngay vào chân chiếc giường cứng, tỏa mùi quả cơm cháy thơm dịu.
Lý Ngân Hàng đau tới mức nhảy tại chỗ, miệng xuýt xoa.
Nam Chu sờ lần đến vị trí cô vừa đứng, cầm thứ mà cô vừa mới giẫm trúng lên – là một chiếc áo choàng có mũ? Cậu nói:
– Một chiếc áo choàng.
Dứt lời, Nam Chu đưa chiếc áo choàng lên gần mũi.
Dễ dàng nhận thấy thoang thoảng mùi máu tanh.
Lý Ngân Hàng chưa kịp hoàn hồn cũng sấn tới xem:
– Chuyện cổ tích nào có căn phòng nhỏ, còn có áo…
Chưa dứt lời, cô đã nắm bắt được thông tin mấu chốt.
Đây chẳng phải câu chuyện cổ tích nổi tiếng top 3 hay sao…
Nhưng cô còn chưa kịp nói ra tên, biên độ co rút của “vách tường” Nam Chu đang đặt tay tăng mạnh.
Vách tường như đang dồn nén, phóng ra vật chất vô hình.
Cùng lúc ấy, ba người đều cảm giác được cơn buồn ngủ rũ người ập tới.
Ba người vừa mới nghỉ ngơi và hồi phục trong một vùng non xanh nước biếc, lại bị nhốt vào không gian xa lạ, trong thời khắc căng thẳng nhất, bọn họ không thể ngủ được.
Vì thế bọn họ lập tức đưa ra một phán đoán: Đây là ảnh hưởng của thế giới này với bọn họ.
Lý Ngân Hàng cố nhịn cơn hoa mắt, không quan tâm tới cảm giác ghê tởm trên tay, chống lên “vách tường” chấn động, dính nhớp, cất giọng run run hỏi Nam Chu:
– Chuyện này là sao đây…?
Nam Chu cắn môi, phát hiện đau đớn cũng không thể thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Ý thức của cậu đang dần mất khống chế, trượt thẳng xuống vực sâu.
Trước khi bản thân hoàn toàn mất tỉnh táo, Nam Chu nói:
– Hình như tôi đoán được ra… đây là đâu rồi.
Cậu nói ra một danh từ mà Lý Ngân Hàng nghe cũng như không:
– Đây là “tuyến tùng quả”…
*Tuyến tùng quả: Hay còn gọi là tuyến tùng – bộ phận nằm ẩn nơi sâu kín của bộ não, núp dưới cuống nối hai bán cầu não, nhỏ như hột đậu.
Các nhà nghiên cứu cho rằng nó sản xuất và điều chỉnh một số hormone bao gồm cả melatonin.
Melatonin (hormone có nguồn gốc từ serotonin) được biết đến nhiều nhất với vai trò trong việc điều chỉnh giấc ngủ – duy trì nhịp sinh học, và điều chỉnh hormone sinh sản.
Lý Ngân Hàng nói chuyện như sắp cắn vào lưỡi:
– Nó làm nhiệm vụ gì.
Nam Chu nói:
– Cảm nhận ánh sáng, tiết ra hormone… trợ giúp giấc ngủ.
Lý Ngân Hàng: Biết trước thì tới đây hẵng ngủ.
Nhưng nghĩ lại, cô nhận ra một khi bọn họ bước vào trò chơi thì nhất định phải đối diện với gian nan nguy hiểm, không có thời gian nghỉ ngơi.
Không ngờ Nam Chu còn bổ sung thêm thuyết minh.
Cậu nói tiếp nửa câu mình chưa nói xong:
– Còn điều chỉnh hormone sinh sản.
Lý Ngân Hàng nghẹn họng.
Giang Phảng gắng gượng tỉnh táo, dẫn hai người đã lảo đảo tới gần chiếc giường lớn sạch sẽ.
Anh giải thích đơn giản thay cho Nam Chu:
– Ý nghĩa xã hội ban đầu của câu chuyện “Cô bé quàng khăn đỏ” là giáo dục tầm quan trọng của trinh tiết.
– Hình tượng cô bé và sói xám tượng trưng cho một thời đại nào đó, răn rạy những cô gái trẻ không được nghe lời lừa dối của đàn ông, phải giữ bản thân trong sạch.
Ý thức của Lý Ngân Hàng dần trở nên hỗn loạn, cô chợt cảm thấy may mắn vì bản thân có thuộc tính độc thân từ trong bụng mẹ.
Cho dù hormone kí.ch thích sinh sản tăng mạnh thì cô cũng không có đối tượng để tưởng tượng.
Trừ phi là thẻ lương của cô.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy khiến người ta bay sạch hứng thú.
Trước khi hoàn toàn mê man, cô thử xác nhận sự an toàn của đồng đội:
– Thầy Nam… trước đây đã từng yêu ai chưa?
Nam Chu lắc đầu:
– Tôi chưa từng.
Cô tiếp tục hỏi:
– Anh Phảng…
Giang Phảng nói:
– Tôi cũng không có.
Lý Ngân Hàng yên tâm rồi.
Mặc dù chuyện một người đẹp và hòa đồng như Giang Phảng không có người yêu khiến Lý Ngân Hàng hơi ngạc nhiên, nhưng không phải không thể hiểu được.
Huống hồ, từ khi bước vào trò chơi này, vì cô sợ chết nên phần lớn thời gian đều mặt dày bám chặt lấy hai người họ, căn bản chẳng để cho bọn họ có không gian giao lưu hữu nghị vượt qua mức bình thường.
Nếu như bọn họ đều chưa từng có trải nghiệm về chuyện này, lẽ nào chỉ cần ngủ một giấc ngon lành là có thể qua cửa?
Cô ôm theo hi vọng đẹp đẽ này, chìm vào trong giấc ngủ.
Hết chương 99
Lời tác giả:
Ngân Hàng thật ngây thơ.jpg
- -----oOo------