Mục lục
Vạn Vật Hấp Dẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Được Nam Chu nhắc nhở, Lý Ngân Hàng nổi hết cả da gà.

Có lẽ vì tác dụng tâm lý, cô nghĩ tới trải nghiệm ăn lẩu não một người rồi đặt nó trong hoàn cảnh lúc này để dễ cảm thông hơn.

Cô nghi ngờ bản thân mình ngửi được mùi béo ngậy thoang thoảng.

Ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên dầu mỡ hơn.

Dưới áp lực tâm lý thế này, đến hít thở thôi Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy ghê tởm tới tận ruột gan.

Mẹ kiếp, đây gọi là tấn công hệ tinh thần sao?

Nghĩ tới độ khó “Tiền sao 11” trước giờ chưa từng có, Lý Ngân Hàng cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi.

Nhìn thấy mặt Lý Ngân Hàng dần dần đỏ lên, Giang Phảng khoác tay lên vai cô, tháo vòng bạc trang sức trên choker xuống, lắc lư qua lại trước mắt cô.

Trong ánh sáng ảm đạm, một vòng sáng lắc lư đã thành công thu hút sự chú ý của Lý Ngân Hàng.

Giang Phảng:

– Cô có sợ không gian khép kín không?

Lý Ngân Hàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở, vội nói:

– Không.

Giang Phảng hỏi:

– Có sợ bóng tối không?

Lý Ngân Hàng lắc đầu.

Giang Phảng hỏi tiếp:

– Có sợ âm thanh không?

Lý Ngân Hàng:

– Một chút.

Giang Phảng:

– Còn mùi thì sao?

Trong lúc đối thoại với Giang Phảng, tâm lý của Lý Ngân Hàng dần dần vùng vẫy bò lại lên ranh giới bờ vực suy sụp.

Cô gắng hết sức “phân tích sợ hãi” để đối mặt với sợ hãi:

– Ừ.

Ánh mắt của Giang Phảng dịu dàng:

– Ở đây không có mùi gì.

Cô có thể thả lỏng và hít thở.

Nhìn thấy Lý Ngân Hàng khôi phục nhịp thở bình thường, Giang Phảng bật cười, xoay người rời khỏi.

Trong khoảnh khắc xoay người đi, nụ cười trên mặt anh vụt tắt.

Sự dịu dàng của anh chỉ dành để mong những người kéo chân không tồn tại trong đội ngũ.

Vấn đề được giải quyết, đương nhiên cũng không cần thiết phải dịu dàng làm gì.

Anh đi tới cạnh Nam Chu:

– Thầy Nam, có cảm thấy khó chịu không?

Lúc này đây, quái vật tỉnh táo đang ngó trái ngó phải, không có biểu hiện gì khó chịu cả:

– Gì cơ?

Giang Phảng:

– Không có gì.

Nam Chu quay đầu sang nhìn, thấy sắc mặt Lý Ngân Hàng vẫn lúc đỏ lúc trắng, không khỏi cau mày:

– Ngân Hàng không thoải mái à?



Lý Ngân Hàng cố gắng nuốt xuống dịch chua tràn trong khoang miệng:

– Cũng đỡ nhiều rồi.

Giọng Nam Chu có vẻ nghi ngờ:

– Tại sao cô lại không thoải mái?

Đôi mắt Lý Ngân Hàng ngập tràn ai oán, vị chua trong miệng khiến cô buồn nôn, nước mắt lưng tròng.

Còn không phải vì cậu nói chúng ta đang ở trong não người sao?

Sau khi Lý Ngân Hàng khéo léo thể hiện lý do mình không thoải mái, Nam Chu vẫn chưa hiểu ra được ngay.

Cậu nói:

– Cô cảm thấy ghê tởm cho nên cô sẽ nôn ra bất cứ lúc nào đúng không.

– Nôn trong não người khác là việc làm không lịch sự đâu.

– Nam Chu lại nói.

– Nếu cô đã nắm quyền chủ động khiến người ta buồn nôn thì tại sao cô còn không thoải mái.

Lý Ngân Hàng không thể nói được gì.

Cô cảm thấy mình đã đỡ rồi.

Hiệu quả dời sự chú ý theo cách logic của Nam Chu còn xuất sắc hơn cách của Giang Phảng.

Sau khi cứng rắn an ủi Lý Ngân Hàng, Nam Chu giẫm trên tấm thảm mềm mại, vượt qua tiếng nhấm nuốt vang vọng khắp không gian, đi tới trước “cánh cửa” ở hành lang trung tâm.

Khi bước vào “hành lang” này, Nam Chu mới cảm nhận được sự gập ghềnh.

Dường như đang đi trên mặt đất không bằng phẳng.

Cánh cửa này là hình tượng cụ thể hóa của lối vào vật chất nào đó trong não chăng?

Nam Chu gõ cửa, hỏi lịch sự:

– Có ai không?

Giang Phảng nghẹn họng.

Nhất thời không biết sự im lặng đáng sợ hay có người đáp lời càng đáng sợ hơn.

Lý Ngân Hàng cuối cùng cũng dần ổn lại.

Cô ngoan ngoãn đứng cạnh Nam Chu, cùng cậu quan sát cánh cửa nhìn như bình thường cùng với một tổ chức như tơ nhện bao trùm lên nó.

Giữa khe cửa và mặt đất có một khoảng cách, bên trong loáng thoáng truyền ra ánh sáng.

Nam Chu quỳ một gối, nhìn bên trong khe cửa.

Ánh sáng lọt qua khe cửa có nhiều màu sắc, mang theo vầng sáng mờ ảo, lấp lánh như màu sắc ánh mặt trời khúc xạ và phản xạ ánh sáng.

Nam Chu khẽ lẩm bẩm:

– Nếu như chúng ta thực sự ở trong đầu một người.

– Người đó sẽ là người thế nào?

Liếc mắt xác nhận hai người còn lại đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Nam Chu ấn tay nắm cửa.

Cảnh tượng xung quanh thoáng cái thay đổi.

Tiếng nhai nuốt biến mất.

Trong giây phút bọn họ bước vào, cánh cửa bọn họ đi qua cũng biến mất ngay sau lưng.

Mùi hương mực và gỗ pha trộn vào nhau xộc tới.

Nam Chu mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong… một thư viện khổng lồ.

Đỉnh vòm của thư viện khổng lồ giống như một trang sách mở ra, trong đó có một góc vểnh cao lên, khiến cho ba góc khác cũng xảy ra biến hóa kỳ lạ.

Giá sách, sàn nhà và tường đều làm bằng gỗ.

Những giá sách hình vòng cung san sát nhau vây bọn họ ở giữa.

Nam Chu bước mấy bước về phía trước, đi qua mấy giá sách, phát hiện sách không được sắp xếp theo thứ tự, như là xếp đại vào.

Mà trong tay ba người đều xuất hiện một quyển sách bìa cứng xinh đẹp.

Nam Chu mở sách ra.

Bên trong trắng xóa.

Từ trang đầu đến trang cuối không có một chữ hay tranh vẽ nào.

Giấy trắng lướt qua lòng bàn tay cậu kêu loạt soạt, khiến trái tim người ta cũng trống rỗng.

Nam Chu và Giang Phảng liếc nhìn nhau.

Cậu nói:

– Tôi đi lên xem thử.

Dứt lời, Nam Chu kẹp quyển sách trắng, giẫm lên rìa giá sách nhảy lên trên đỉnh.

Bọn họ đang ở chính giữa thư viện kì quái.

Từng vòng từng vòng giá sách, thứ tự hỗn loạn.

Từng lớp giá sách vòng cung mở rộng ra từ giữa, kết hợp chặt chẽ với nhau.

Giống như mê cung trong trận Bát Quái.

Cuối cùng xếp thành một vòng tròn trịa.

Lối ra duy nhất của những giá sách như mê cung này nằm ở phía Nam của bọn họ.

Nơi đó có một cánh cửa gỗ hoa văn nổi kỳ quái.

Giang Phảng ở dưới quan sát xung quanh, đồng thời hỏi cậu:

– Cậu nhìn thấy gì thế?

Nam Chu khái quát đơn giản:

– Mê cung giá sách và một cánh cửa thoát khỏi mê cung.

Lý Ngân Hàng giật mình:



– Chúng ta ra khỏi mê cung bằng cánh cửa đó là thắng đúng không?

Nam Chu cúi đầu, nghiêm túc nói:

– Không phải.

Lý Ngân Hàng vừa định nói, chợt thấy một chú lính chì một chân vác súng nhảy lò cò tới đây, đứng ở đầu bên kia giá sách.

Giang Phảng nghiêng người nhanh chóng chắn trước mặt Lý Ngân Hàng, rút một lá bài, sẵn sàng tấn công.

Nam Chu ngồi trên nóc giá sách, buông một chân xuống, nhìn chú lính chì chỉ cao đến đầu gối mình.

Trong mắt tràn đầy tò mò.

Chú lính chì gõ gõ cây súng dài xuống đất, nói bằng giọng nam gấp gáp nhưng êm tai:

– Mấy người muốn mở cánh cửa thoát ra ngoài đúng không?

– Động não lên, tới giúp anh ta đi.

Dứt lời, nó nhảy tưng tưng về phía trước trên đôi giày da.

Lý Ngân Hàng và Giang Phảng liếc nhau, lựa chọn theo cùng.

Nam Chu không bước xuống, cậu nhảy qua những giá sách, bước chân nhanh nhẹn không âm thanh, giúp bọn họ chỉ tuyến đường gần nhất.

Cũng tiện xác định đường mà chú lính chì dẫn bọn họ đi có mai phục hay bẫy rập không.

Dưới sự chỉ huy của chú lính chì, bọn họ chỉ mất mười phút để đi vòng qua giá sách như mê cung này.

Bọn họ dễ dàng tới trước cánh cửa.

Đến bên cửa, Lý Ngân Hàng mới hiểu được lời Nam Chu nói có ý gì.

Trên cánh cửa gồ ghề có khảm một bàn cờ vua.

Có một cái xác khô hình người, tóc dài ngang vai, cánh tay khô cằn đặt bên cạnh bàn cờ, canh chừng ván cờ quân đen đã thua tan tác.

Đôi mắt khô khốc trừng lớn, dưới mắt có từng vòng vân màu xám gần như rủ xuống tận khóe miệng.

Anh ta giống như một pho tượng bùn đất quyết tâm ngồi chết ở nơi đây, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi sẽ sụp đổ.

Mà quân trắng đối đầu với anh, nói là người không đúng, nói là cửa thì đúng hơn.

Quân trắng tự chuyển động không cần điều khiển.

Khi bọn họ tới trước bàn cờ, quân đen đã bị quân trắng đánh bại.

Quân cờ vua đen ngã trên bàn cờ, vương miện lóe lên ánh sáng nhạt như lưu ly.

Chú lính chì một chân thưởng thức bàn cờ này, nói với thi thể:

– Lại thua rồi.

Thi thể nhìn bàn cờ, lặng thinh không nói.

Lý Ngân Hàng cũng im lặng.

Tuyển thủ từng chơi cờ caro với bạn cùng bàn dè dặt nhìn hai người còn lại, nhỏ giọng nói:

– Hai người… ai từng chơi…

Thậm chí cô còn không nhớ ra tên gọi chính thức của cờ vua.

Nghẹn một lúc lâu, cô mới nói:

– … Cờ?

Nam Chu ló đầu nhìn chăm chăm bàn cờ:

– Tôi có thể học ngay bây giờ.

Giang Phảng nhìn Nam Chu:

– Tôi biết một ít.

Quả nhiên, Nam Chu nhìn sang anh.

Nụ cười Giang Phảng dịu dàng hơn:

– Khi học đại học tôi đã từng tham gia hai cuộc thi cấp trường.

– Bởi vì có giải thưởng.

Mắt Nam Chu sáng lấp lánh đúng như anh mong muốn:

– Sau này dạy tôi nhé.

Giang Phảng đã quan sát tình huống kỳ lạ của bàn cờ, vươn tay ra, đồng thời hứa hẹn dịu dàng:

– Nhất định.

Anh phát hiện, có tám quân cờ đen vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, chưa từng di chuyển.

Khi anh thử di chuyển quân cờ mới phát hiện, tám quân cờ này như được hàn vào bàn cờ, không thể di chuyển.

Một quân xe, một quân tượng, một quân mã, năm quân tốt, đứng nguyên vị trí ban đầu, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không thể di chuyển.

Tám đánh mười sáu, thắng được mới lạ.

Xem ra, chú lính chì gọi bọn họ tới đây, không phải để đánh cờ.

Quả nhiên, chú lính chì chỉ súng dài vào bọn họ:

– Tôi dẫn người tìm cờ đến cho anh đây.

Xác khô không ngẩng đầu lên.

Anh ta vừa nhấc mi, “Lập Phương Chu” nghe thấy tiếng da khô khẽ vang.

Có mảnh vụn mà Lý Ngân Hàng không dám nghĩ kỹ về thành phần rơi từ mí mắt xuống đầu gối anh ta.

Chú lính chì cũng sợ anh ta lên tiếng thì sẽ vỡ nát ngay.

Cái đầu quay “răng rắc”, đôi mắt hoạt hình tròn vo chớp chớp nhìn ba người Nam Chu:

– Bạn của tôi, làm mất quân cờ quan trọng.

– Chúng nó rất bướng bỉnh, luôn bị thu hút bởi những thứ mới mẻ và những câu chuyện có liên quan tới mình, chúng chạy khắp các trang sách rồi trốn đi mất.

– Chỉ cần mang quyển sách thuộc về bọn chúng tới cạnh bàn cờ, chúng nó sẽ sống dậy.



– Việc mấy người cần làm là tìm được chúng nó.

– Bạn tôi thắng ván cờ thì mấy người có thể ra ngoài.

Chú lính chì nhìn chăm chăm bọn họ, giọng nói trầm hơn.

– Nhưng, chúng ta cần quy định vài điều cấm.

– Thứ nhất, không thể phá hỏng giá sách.

– Thứ hai, không được làm ồn.

Bạn tôi cần chú tâm đánh cờ, không thích ồn ào.

– Thứ ba, không được để những lính chì khác nhìn thấy.

Tôi dẫn mấy người tới giúp bạn của tôi là hành vi gian lận.

Cách ba mươi phút, bọn họ sẽ có một tổ năm người đi tuần tra một vòng xung quanh.

Nếu như bị bọn họ nhìn thấy, mấy người sẽ bị coi là kẻ trộm.

Nếu như bị bọn họ bắt được, mấy người sẽ phải làm lính chì.

– Nhắc nhở hữu nghị, tầm mười phút nữa bọn họ sẽ tới đây.

– Chỉ cần phạm phải một điều cấm…

– Cuốn sách trong tay mấy người sẽ ăn một phần câu chuyện của mấy người.

Chú lính chì trượng nghĩa giơ súng dài với bọn họ:

– Giúp bạn tôi thắng.

– Hoặc ở lại đây trở thành một trong những câu chuyện của chúng tôi.

Lý Ngân Hàng quay đầu nhìn biển sách núi sách như mê cung sau lưng, đầu ong ong mấy vòng.

“Ăn câu chuyện?”

“Trở thành câu chuyện?”

Điều này thể hiện gì?

Lẽ nào ký ức sẽ bị sách ăn?

Sau đó… trở thành con quái vật không có tình cảm chơi cờ như một cái máy ư?

Cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, đã nghe thấy Nam Chu nghiêm túc chỉ vào mấy quân cờ chết kia, đưa ra ý kiến với chú lính chì:

– Bẻ xuống được không, cũng không khó bẻ lắm.

Chú lính chì nghẹn họng.

Nam Chu chủ động:

– Tôi bẻ cho anh xem.

Chú lính chì dựng thẳng cây súng, cản lại động tác Nam Chu, rõ ràng là người kiên định bảo vệ quy tắc trò chơi.

Nó nhón chân, tiếp tục quan sát ván cờ của xác khô.

Lý Ngân Hàng tự dưng bị nhét một đống nhiệm vụ kỳ lạ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

– Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới “xâm nhập não bộ”?

Nam Chu vừa mới thất bại trong công tác đàm phán, nói bằng giọng thản nhiên kinh người:

– Có lẽ bởi vì nơi đây chính là vùng thùy trán, quản lý học tập, kế hoạch, tính toán và công việc?

(Thùy trán: Các thùy trán nằm ở trước rãnh trung tâm.

Chúng rất cần thiết cho việc lên kế hoạch, thực hiện việc học và hành vi có mục đích; chúng cũng là nơi có nhiều chức năng ức chế.)

Sau khi đưa ra phỏng đoán sáng tạo này, cậu nhìn về phía biển sách trùng điệp:

– Có lẽ những quyển sách ở đây đều là sách mà chủ nhân bộ não từng đọc.

Hết chương 88

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK