Nam Chu muốn ở cạnh Giang Phảng thêm một lát, muốn thời gian ký ức dừng lại trong đầu cậu càng lâu, càng dài.
Nhưng cậu càng để tâm đến thì càng dễ buồn ngủ.
Cậu nghiêm túc nắm lấy ngón tay Giang Phảng, dựa đầu lên bờ vai anh.
Giang Phảng rũ mi nhìn Nam Chu từ góc độ này, tinh thần chấn động, hốc mắt thoáng cảm giác đau đớn.
Cảnh tượng diễn ra trước mắt trùng lặp một cách kỳ diệu với Nam Chu toàn thân đẫm máu tươi dựa vào trong lòng anh.
Máu tươi tanh mặn nóng hổi chảy từ lông mi vào trong mắt, khiến anh híp mắt lại không thể khống chế.
Trái tim Giang Phảng đập dồn dập, Nam Chu dựa vào người Giang Phảng đương nhiên nhận ra điều đó ngay tức khắc.
Cậu không hỏi nguyên do, chỉ dùng lòng bàn tay áp lên lồng ngực anh, gõ nhẹ hai cái như gõ cửa, nhỏ giọng nói với trái tim anh: “Suỵt.”
Giang Phảng cảm thấy buồn cười, động tác nhỏ này đã trấn an cảm xúc của anh rất nhiều.
Anh cúi đầu, khẽ khàng hôn lên tóc cậu.
Trước đây anh cho rằng mình không thể làm được động tác như vậy, bấy giờ cảm xúc được giải phóng, Giang Phảng thực hiện những động tác nhỏ dịu dàng này vô cùng tự nhiên.
Đáng tiếc liếc mắt đưa tình đến mấy đi chăng nữa thì Nam Chu phía đối diện cũng chẳng lĩnh hội được bao nhiêu.
Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy tất cả đều tốt.
Nhưng cụ thể tốt ở đâu thì cậu lại chẳng nói được ra.
Nam Chu báo cáo:
– Tôi buồn ngủ.
Giang Phảng xoa lòng bàn tay cậu:
– Ừ.
Nam Chu lưu luyến không nỡ:
– Có phải sáng mai thức dậy tôi sẽ quên toàn bộ những lời mà anh nói với tôi không?
Giang Phảng trả lời rất lưu loát:
– Cho dù cậu quên đi bản thân mình, tôi cũng sẽ nhớ giúp cậu.
Anh nói xong câu này, chính anh cũng bật cười trước.
– Tôi đã từng nói lời này phải không nào?
Nam Chu gật đầu.
Trong phó bản “Soạt, soạt, soạt”, Giang Phảng đã dùng câu tương tự để an ủi cậu.
Giang Phảng đều đang cố gắng thực hiện những lời mà anh từng nói.
Nam Chu nhắm mắt, đáy lòng hiếm khi được yên ổn như lúc này.
Khi bọn họ nắm tay nhau ngủ, không gian đa chiều loạn hết cả lên.
Màn hỗn loạn này không hoàn toàn vì hành động tấn công Lập Phương Chu thất bại, mà vì cuối cùng bọn họ cũng tìm được lý do trận đấu diễn ra ở Bắc Đẩu Chuyển Hướng chuyển thắng thành bại.
Theo lý mà nói, nhóm người không gian đa chiều đã bắt tay liên minh trong “Trò chơi Vua”, chỉ cần cài thêm một người chủ trò thích hợp, bọn họ hoàn toàn có thể thay đổi tình thế.
Cuối cùng, kết quả đã được dự định sẵn, thao tác tưởng chừng đơn giản với cấp bậc “1+1=2”, vậy mà chỉ sơ xuất một chút thôi đã bị Dịch Thủy Ca nhảy từ đâu ra cướp mất cơ hội.
Bọn họ điều tra ngược lại mới chợt phát hiện, không ngờ nguyên nhân bắt nguồn từ tháp tín hiệu mới Khúc Kim Sa đầu tư xây dựng trên Phồn Hoa phát tín hiệu gây nhiễu và làm ùn tắc số liệu với kênh thế giới của bọn họ.
Phiên bản Vạn Vật Hấp Dẫn hiện tại được xây dựng trên nền tảng của phiên bản Vạn Vật Hấp Dẫn ban đầu.
Bản thân sự tồn tại của Vạn Vật Hấp Dẫn gần như đã chạm vào sự thật của thế giới này, là bước đầu tiên để người trái đất thăm dò chiều không gian cao hơn.
Hơn nữa, đây không phải do cố ý, và thứ kỹ thuật tiên tiến được đánh giá tinh diệu trong mắt người địa cầu chẳng khác nào nhà tranh vách đất trong mắt những người thuộc không gian đa chiều.
Dẫu vậy, chẳng phải lầu cao chọc trời cũng đều xây dựng từ mảnh đất phẳng đó thôi.
Huống hồ đối với bọn họ mà nói, phó bản “Trái Đất” đã cũ tới mức không thể cũ hơn, trong đó tràn ngập những số liệu mới khó khống chế, trong thời gian ngắn những người thuộc không gian đa chiều không biết phải bắt đầu sửa chữa từ đâu.
Trải qua thảo luận, bọn họ quyết định cắt một đoạn băng tần ngắn của Vạn Vật Hấp Dẫn, giam cầm ý thức của đám người chơi đang ở điểm an toàn ngay lúc ấy.
Sau đó mới tiến hành tuần tự, dùng năm điểm an toàn Thành Phố Rỉ Sét, Phồn Hoa, Đảo Gia Viên, Thành Bang Cổ và Thị Trấn Sóc làm nền tảng cùng với những con đường liên thông với thế giới phó bản mà bọn họ đang nắm giữ, xây dựng lên tòa nhà cao chọc trời kiêu ngạo này.
Chẳng qua cho dù thế nào thì điểm an toàn vẫn chính là nơi yếu nhất.
Người không gian đa chiều cũng không để ý nhiều đến chuyện này.
Đám người chơi con người này có khác gì đàn cá tạp nham bị bọn họ quăng lưới bắt trọn.
Chỉ vì tranh khí oxy để sống thôi cũng phải dốc hết sức rồi, dẫu cho bọn họ muốn tập trung với nhau, vạch kế hoạch xây dựng trạm tín hiệu để liên lạc với bên ngoài thì người không gian đa chiều cũng chẳng lo lắng về chuyện ấy và chỉ coi nó như trò đùa.
Người không gian đa chiều sẽ chỉ cho rằng bọn họ không có ý chí tranh hạng nhất nên tụ tập những người nhàn rỗi tìm việc để làm, cũng tránh việc một số người chơi mất cân bằng trạng thái tâm lý làm loạn trong điểm an toàn.
… Giống như tình huống ở server một số quốc gia khác.
Ở một số khu vực, cho dù ở nơi hòa bình nhất như “Đảo Vườn”, hành động dùng vũ khí sống mái với nhau cũng chưa lúc nào ngưng.
Tính ra thì server của Giang Phảng và Nam Chu đang ở thỉnh thoảng cũng xảy ra tranh chấp, song đã có thể coi hòa bình hơn nhiều.
Đương nhiên, vốn dĩ người không gian đa chiều chỉ cảm thấy bọn họ đang chơi trò gia đình xây dựng lâu đài trên cát đẩy nhẹ một cái là đổ, ai ngờ bọn họ thực sự muốn xây dựng tháp Babel chọc trời.
Câu chuyện trong “Cựu Ước” có ghi lại, để tránh người phàm đặt chân lên trời, Thượng Đế đã xây dựng ngôn ngữ làm rào cản, khiến những người có ý định xây dựng tháp Babel đấu đá lẫn nhau, cuối cùng tan rã, không thể hoàn thành sự nghiệp lớn.
Nhưng lần này thì trái ngược.
Ban đầu những người chơi kia sợ hãi, hoảng loạn, nghi ngờ lẫn nhau, vất vả bước đi đến tận bây giờ, bọn họ kết nối với nhau thành một sợi dây thừng, dùng vô số những vật phẩm mà “Thượng Đế” ban tặng cho bọn họ, xây dựng bậc thang hướng lên trời.
Tháp Babel hiện đại với sắc thái huyền ảo mang dáng vẻ của trạm tín hiệu.
Mặc dù tín hiệu không thể ảnh hưởng tới không gian đa chiều, nhưng có thể gây ảnh hưởng đến những chỉ lệnh của bọn họ lên điểm an toàn.
Điều này cũng chứng minh rằng sự khống chế của người thuộc không gian đa chiều lên điểm an toàn đã giảm đáng kể.
Không chỉ là Lập Phương Chu, hạn chế của bọn họ đối với những người chơi bình thường khác cũng giảm đi không ít.
Bọn họ sốt sắng, sau khi tra rõ được nguồn gốc vấn đề đương nhiên bọn họ muốn ra tay phá hủy trạm tín hiệu kia đi.
Nhưng tính đi tính lại thì hiện giờ nhân sự bọn họ có thể điều động trong trò chơi chỉ còn mỗi đôi vợ chồng chẳng được tích sự gì kia thôi.
Hai người bọn họ đã quyết tâm phát huy tối đa bản lĩnh “vô dụng” của mình.
Trong đêm qua, khi Lập Phương Chu và Như Mộng cược sống cược chết, hai người họ đi nhảy ở sàn nhảy bên cạnh quá nửa đêm mới về, uống no một bụng rượu, bây giờ đã tắt thiết bị liên lạc, đánh giấc say sưa, tuyệt đối không làm những chuyện đi tìm chết.
Hiện tại trò chơi đã dần đi đến hồi kết thúc, còn biết bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi, muốn nhét thêm người vào cũng không kịp rồi.
Khi một đống camera vừa sợ hãi vừa tức giận nhắm vào Dịch Thủy Ca – người khởi xướng chuyện này, anh ta đang đứng trên sân thượng, dựa vào lan can hút thuốc.
Anh ta mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, nhưng không biết tại sao cổ áo lỏng lẻo rủ xuống, trên cổ có vài vết cào mảnh và vết hôn nhàn nhạt.
Anh ta cắn đầu lọc theo tiết tấu, tàn thuốc rơi xuống lả tả, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề rời khỏi trạm tín hiệu cách đó hơn trăm mét.
Bất chợt, anh ta đảo mắt nhìn thẳng vào một chiếc camera chếch phía bên trên.
Có muôn vàn sợi tơ nhỏ mang theo ánh sáng chuyển động trong đồng tử Dịch Thủy Ca.
Do đạo cụ cho nên đôi mắt của anh ta đã không còn giống người bình thường, mỗi khi anh ta thờ ơ liếc nhìn người khác luôn khiến người ta giật mình.
Camera vô hình nhiều như tổ ong vò vẽ, có lẽ anh ta chỉ liếc đại về một góc phía chân trời cũng có thể trùng hợp nhìn vào camera.
Nhưng đám người không gian đa chiều còn chưa tự an ủi bản thân xong, chợt thấy Dịch Thủy Ca lục từ trong túi ra một thiết bị khuếch đại tín hiệu chế tạo đơn giản.
Anh ta thuận tay ấn xuống.
Bảy tám chiếc camera tàng hình xuất hiện trên không trung, hoàn toàn mất khống chế, rơi lả tả xuống đất như chim gãy cánh, hóa thành từng đám bụi số liệu.
Dịch Thủy Ca ngậm thuốc, nhướng mày nở nụ cười với không trung giống như đứa trẻ con vừa mới hoàn thành trò đùa dai.
Người không gian đa chiều vô cùng ngạc nhiên, ngay đến cả tổng đạo diễn cũng phản ứng lúng túng, cứng họng với tình huống dần mất khống chế này.
– Hoảng hốt cái gì?
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc lạnh lùng uy nghiêm vang lên trong phòng phát sóng:
– Dịch Thủy Ca không quan trọng.
Không cần phải quan sát cậu ta nữa.
Chỉ cần Lập Phương Chu không thắng, bọn họ có thể an ổn ở lại điểm an toàn này, muốn ở đến bao lâu thì ở, cho tới khi hết sạch oxy thì thôi.
Người lên tiếng chính là trưởng ban kế hoạch của Vạn Vật Hấp Dẫn hiện tại.
Chỉ với hai ba câu, ông ta đã nhanh chóng trấn an được cảm xúc đang dâng trào của những người ở đây:
– Bước đầu chúng tôi đã lựa chọn được năm phó bản dành cho Lập Phương Chu.
Nghe thấy ông ta nói vậy, tổng đạo diễn cũng lên tinh thần:
– Có so được với phó bản nhà thờ kia không?
Là một đạo diễn, ông ta sẽ được xem trước nội dung phó bản mà ban kế hoạch cung cấp, sau đó tiến hành trù tính và sắp xếp, dự kiến những tình tiết cao trào, đảm bảo công tác quay phim có khai, thừa, chuyển, hợp, thu hút người xem.
Nhưng bản thân phó bản nhà thờ quả thực không công bằng.
Nhắc nhở không rõ ràng, manh mối ít ỏi, NPC có mức độ hoạt động tự do siêu mạnh.
Trừ khi Nam Chu và Giang Phảng biết trước mọi chuyện, hai bên bờ cùng nhau hành động giế.t chết Công tước và mục sư trước khi bọn họ hành động.
Bằng không cứ tiếp tục phát triển theo nội dung thì cuối cùng vẫn dẫn tới kết quả ấy.
Nói thẳng, bản thân phó bản ấy dùng để xóa bỏ những nhân viên thử nghiệm, không có khán giả theo dõi, chỉ có mấy nhân viên và quản lý lạnh lùng nhìn bọn họ vùng vẫy, khác hoàn toàn so với tình huống hiện nay.
Vốn dĩ một loạt những hành động của ê-kíp chương trình đã dẫn tới sự nghi ngờ của khán giả, vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu như còn tiếp tục xuất hiện mất cân bằng rõ rệt trong phó bản, sợ rằng sẽ càng đắc tội khán giả.
Trưởng ban Kế hoạch chỉ cười lạnh.
Khi ấy Giang Phảng dẫn theo Nam Chu, cả đội ngũ có tận mười hai người, mỗi người đều giàu kinh nghiệm, ngay đến người ít kinh nghiệm nhất cũng trải qua mười sáu, mười bảy phó bản.
So sánh thì đội ngũ năm người lúc này chỉ chắp chắp vá vá cho thành đội.
Giang Phảng và Nam Chu vốn dĩ chẳng phải sự tồn tại bất tử.
Lý Ngân Hàng thì đích thị là người ba phải.
Bạn đồng hành của Trần Túc Phong vừa mới chết ở phó bản trước, năng lực cùng lắm chỉ coi như nằm trên mức tiêu chuẩn.
Còn Nguyên Minh Thanh, cho dù có ỷ lại vào Lập Phương Chu làm lý do thoát tội, nhưng không dám thực sự đối đầu với đám người không gian đa chiều, Lập Phương Chu cũng sẽ không thực sự tin tưởng anh ta, lần này năng lực vốn có của anh ta phải giảm xuống năm phần.
Giả sử cộng thêm cả con sóc kia, thì đội ngũ chắp vá tạm thời này vẫn chẳng khác nào một đám ô hợp trong mắt người không gian đa chiều.
Dám đối nghịch với người không gian đa chiều, mấy người nhất định sẽ phải hối hận.
***
Qua một đêm, Nam Chu chậm rãi mở mắt ra.
Kết cấu não bộ của cậu vốn dĩ không giống người bình thường, tinh thần mong manh yếu ớt, hơn nữa cậu đã từng bị cướp đi một khoảng hồi ức, thường thường phải ngồi ngốc chừng mười mấy phút mới hoàn toàn tỉnh táo.
Có điều cảm giác lười biếng không sức lực này bị ngoại lực phá vỡ.
Có người khẽ hôn lên má cậu:
– Chào buổi sáng.
Nam Chu “ừ” một tiếng, cố gắng khởi động tinh thần, trả lời khách sáo:
– Chào buổi sáng.
Giang Phảng:
– Còn nhớ chuyện tối qua không?
Nam Chu lặp lại với giọng khàn khàn:
– … Tối qua?
… Nhìn bộ dạng này có lẽ đã quên rồi.
Giang Phảng thoải mái thở phào một hơi, gò má hơi ửng đỏ đã trở về trạng thái bình thường.
Anh nhẹ nhàng nói chuyện với cậu:
– Ít nhất cũng còn nhớ tôi là ai chứ?
Nam Chu gật đầu, vùi mặt vào người anh né tránh ánh sáng.
Thói quen như một thú cưng khiến Giang Phảng bật cười.
Anh ôm cậu lên, để cậu nằm trên người mình.
Nam Chu còn chưa tỉnh hẳn, để mặc người ta muốn làm gì thì làm, cậu chỉ ngơ ngác nằm yên không cử động.
Có điều tốc độ tỉnh táo của cậu nhanh hơn rất nhiều, chưa tới mười lăm phút cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hai người mua đồ ăn sáng ở cửa hàng đồ ăn sáng NPC mở.
Người bên ngoài đã dậy cả rồi, Trần Túc Phong im lặng gấp thảm, Nguyên Minh Thanh thì ngồi một bên ủ rũ đăm chiêu.
Lý Ngân Hàng và Nam Cực Tinh thức đến nửa đêm, bây giờ còn đang ngủ say sưa không biết trời đất là gì.
Nam Cực Tinh còn dang rộng tay chân nằm sải lải.
Khi hai người bị gọi dậy ăn sáng, đầu tóc còn bù xù kèm đôi mắt lim dim, trông khá thú vị.
Mấy người ngồi quây quần, bữa sáng nóng hôi hổi còn chưa kịp bóc, Nguyên Minh Thanh đã vội vàng đưa ra ý kiến.
– Chắc chắn ban kế hoạch đang lựa chọn phó bản, càng kéo dài thời gian càng rắc rối.
– Nguyên Minh Thanh đi thẳng vào vấn đề chính – Tôi đề nghị tốt nhất chúng ta nên vào phó bản càng nhanh càng tốt.
Hết chương 275
- -----oOo------