Sau từ “nếu như”, Nam Chu chần chừ không đưa ra đáp án.
– Nếu tôi lừa cậu… – Giang Phảng ghé sát lại gần cậu, giọng nói chứa đựng bất an và tủi thân – Vậy cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi nữa hả?
Nam Chu: Chịu trách nhiệm?
Cậu hiểu hàm ý của từ này, nhưng bởi vì nghĩa quá rộng, nội dung phong phú, một khi đặt nó vào đối tượng cụ thể thì vẫn phải trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận.
Cậu không hiểu quy trình cụ thể để chịu trách nhiệm về một người không phải người nhà.
Vì thế cậu thật lòng xin chỉ dạy:
– Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào đây?
Giang Phảng nâng má cậu, chỉ bảo tận tâm:
– Sau này cậu chỉ có thể đi du lịch chung với tôi.
Nam Chu:
– Được.
Giang Phảng:
– Trong những suy nghĩ về tương lai của cậu phải có một nửa thuộc về tôi.
Nếu không được một nửa, thì một phần ba cũng được.
Nam Chu:
– Tôi sẽ cố gắng.
Giang Phảng:
– Chỉ có thể làm chuyện vừa rồi với một mình tôi mà thôi.
Nam Chu:
– Tại sao tôi phải làm với người khác?
Một người hỏi một người trả lời, trái tim Giang Phảng mềm nhũn bởi những câu trả lời thành thật của Nam Chu.
Còn Nam Chu cũng nhìn chằm chằm Giang Phảng.
Ánh trăng sáng chiếu qua người anh, bao phủ một vầng sáng nhạt trên cơ thể.trụi, phân chia đường nét rõ ràng, có đậm có nhạt, khiến anh giống như tĩnh vật trong tranh.
Cứ thế, hai bên cùng độ.g tình.
Nam Chu lên tiếng:
– … Hình như tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi.
Giang Phảng đặt tay lên trán Nam Chu, ngón cái khẽ xoa giữa mày cậu:
– Vậy cậu nghĩ kỹ lại xem.
Khổng tước trắng vẫy đuôi, xáo động thần kinh yếu ớt của Nam Chu.
Hô hấp của Nam Chu càng trở nên gấp gáp, dòng suy nghĩ vốn rõ ràng cũng dần trở nên hỗn độn.
Cậu ngửa cằm, khẽ thở dài một tiếng:
– Anh lại định sờ tôi nữa à?
Giang Phảng không đáp, chỉ hỏi:
– Thầy Nam, cậu thích bản thân mình ở điểm nào?
Nam Chu nghiêm túc trả lời câu tán tỉnh của anh:
– Tôi chưa từng đặc biệt chú ý đến cơ thể mình.
Giang Phảng:
– Bây giờ nghĩ đi, nghĩ cẩn thận.
Nam Chu nghiêm túc nghe lời, nghĩ lại thật kỹ rồi đưa ra kết luận.
Cậu vén tóc qua một bên, chỉ vào sau gáy.
Cậu sợ chỉ không chính xác bèn dùng ngón trỏ sờ một vòng xung quanh dấu răng.
Giang Phảng ngạc nhiên cười khẽ:
– … Thích dấu răng này à?
– Không phải thích.
– Nam Chu nói – Tôi chỉ muốn biết, nó đến từ đâu.
Giang Phảng khống chế biểu cảm, hoảng hốt dấn mình vào trong dòng hồi ức.
Chẳng qua, anh nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân, vươn tay chống vai cậu, cúi người rút chiếc bút mà hai ngày nay cậu luôn mang theo bên người trong túi ra:
– Ngoan, ngậm lấy.
Nam Chu hỏi:
– Tại sao?
Giang Phảng không nói gì, chỉ mỉm cười đặt bút đến bên môi Nam Chu, ánh mắt do dự ngập ngừng muốn nói.
Nam Chu chỉ đành nghe lời ngậm lấy thân bút.
Đầu lưỡi nho nhỏ của cậu ló ra một đoạn qua khe hở giữa hai hàm răng, nó hồng hồng, đầu hơi thon.
Giang Phảng nắm tay Nam Chu, vươn ngón tay xoa xoa hình xăm bươm bướm gồ hẳn lên trên da cậu.
Chỉ một động tác lịch sự nho nhã, nhưng lại lay động dây thần kinh cảm giác rậm rạp ẩn sâu bên dưới da.
Ngay lúc Nam Chu run rẩy, anh ôm lấy Nam Chu từ phía sau, khẽ hôn lên khu vực sau gáy, khẽ khàng từng chút như chuồn chuồn lướt nước.
Nam Chu nhắm mắt nhẫn nại cảm nhận như thường ngày.
Dẫu vậy, đôi môi cắn ngang chiếc bút bị ép mở ra một khe, không thể chặn được bất cứ âm thanh nào.
Nam Chu nghe thấy tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng mình:
– A…
Âm thanh này quá xa lạ, Nam Chu sững sờ một lúc, cho tới lúc một lần nữa không chịu được phát ra tiếng, cậu mới dám tin rằng đây chính là âm thanh của mình.
Cậu càng cố gắng nhịn lại càng không thể khống chế, âm thốt ra lệch nhịp.
Trời khuya, ánh trăng sáng hơi ngả màu xanh trong suốt lặng lẽ nấp sau tầng mây, đám mây thấm đượm màu trăng tựa ngọn lửa trắng tỏa sáng.
Đôi mắt Nam Chu bao phủ một màn sương mờ, Giang Phảng nhoài lên người cậu, dịu dàng làm nũng:
– Mệt quá.
Cả quá trình Nam Chu vẫn ngậm bút, ngoan ngoãn không thốt ra tiếng nào.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì.
Chìm trong dòng suy nghĩ rối loạn mơ màng, cậu ngơ ngác cắn bút, lê bước vào trong nhà tắm thêm lần nữa.
Làm sạch cho Giang Phảng xong, Nam Chu đờ đẫn đi vào phòng tắm, còn Giang Phảng “rất mệt” vẫn dồi dào tinh lực, bưng tới cho cậu bữa đêm bổ sung thể lực đã mất với bốn chiếc bánh tart nhân chảy khác nhau cùng một cốc sữa bò lớn.
Lần đầu tiên Nam Chu ăn bánh táo, âm thầm đặt mùi vị đó vào hạng nhất.
Nhưng lần đầu tiên cậu cắn lớp vỏ bánh tart trứng giòn tan, nhân cheese mềm mại chảy vào trong miệng, vị trí của bánh táo trong lòng cậu hoàn toàn lung lay.
Nam Chu ăn rất chậm rãi từ tốn, rõ ràng không có biểu hiện hưởng thụ gì, vậy mà không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy cũng muốn ăn.
Giang Phảng chống má nhìn Nam Chu ăn, ung dung kể câu chuyện của mình cho cậu nghe.
Giang Phảng trời sinh đã có tài năng kể chuyện, một câu chuyện đơn giản thôi mà anh kể rất đặc sắc.
Trước đây anh rất hờ hững với người khác, ít khi có cơ hội thể hiện tài năng này.
Bọn họ kể từ bên bàn ăn lên đến giường, hai chiếc gối đầu kề sát bên nhau.
Bọn họ cụng đầu vào nhau “nói chuyện” đến sáng.
Trong lúc đó đa phần là Giang Phảng nói, Nam Chu chỉ nghe.
Thỉnh thoảng Nam Chu “ừ” một tiếng, ra vẻ mình đang nghe.
Kể đến cuối cùng, Giang Phảng cũng bất giác ngủ thiếp đi, còn Nam Chu từ đầu đến cuối đều mở to mắt nhìn chằm chằm đôi môi mỏng nhưng đỏ mềm của Giang Phảng.
Tiếng côn trùng ngoài phòng đã ngừng hẳn, có lẽ chúng cũng đi ngủ rồi.
Nam Chu vươn tay ra, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc bạc rủ bên mai Giang Phảng, ngón tay quấn hai vòng lại khẽ dịch chuyển, để lọn tóc mềm từ từ tuột xuống.
Làm xong động tác mờ ám và đáng yêu này, Nam Chu rút tay về.
Cậu nhắm mắt, chậm rãi ngủ say trong không gian thơm mùi trà hơi chát trên người Giang Phảng.
***
Nguyên Minh Thanh đợi câu trả lời sốt cả ruột, vậy mà trên mặt vẫn không thể hiện bất cứ điều gì.
Anh ta vẫn làm việc và nghỉ ngơi trong hỗn loạn như thường ngày.
Phải lao động trong không gian ồn ào, chỉ khi đêm khuya, xung quanh vang lên tiếng ngáy trầm bổng không dứt, anh ta mới có thể yên tâm mất ngủ.
Sở dĩ Đường Tống vội vã hành động đầu tiên là do vết thương trên chân anh ta càng ngày càng nặng, nếu còn tiếp tục nữa, anh ta sẽ bị đủ loại biến chứng dẫn tới mất ý thức và chết thối ở trên giường.
Thứ nhất, bọn họ nhất định phải nắm bắt nhược điểm sợ trăng tròn của Nam Chu, ra tay vào ngày giữa tháng.
Muốn thắng PVP thì nhất định phải lấy mạng đối phương, không còn phương pháp giải quyết nào khác.
Cho dù có nói cho “Thần” chuyện Lập Phương Chu cũng là kẻ xâm nhập.
Nhưng nếu không giết ngay trong một lần tấn công mà để Nam Chu chạy mất, với bản lĩnh của cậu thì chỉ giết Giang Phảng và Lý Ngân Hàng thôi cũng chưa chắc đã giành được thắng lợi sau cùng.
Giả sử kéo dài thời gian mười ngày nửa tháng mà “Thần” không chịu gặp mặt anh ta, vậy anh ta phải tìm được lý do thuyết phục “Thần” ra tay với Lập Phương Chu vào ngày trăng tròn, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Nguyên Minh Thanh cũng chỉ có thể im lặng suy nghĩ như vậy thôi.
Trong trấn nhỏ quái dị với đẳng cấp và chế độ nghiêm ngặt, quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay anh ta.
Chẳng biết có phải “Thần” đã nghe thấy lời khẩn cầu ngày ngày đêm đêm của anh ta hay không, khi Nguyên Minh Thanh sầu não nhìn bóng trăng tròn treo ở chân trời, cha xứ đến rồi.
Ông mang tới một tin tốt ngắn ngủi:
– “Thần” muốn gặp cậu.
Nguyên Minh Thanh sững người, a lên một tiếng.
Rõ ràng đây là tin tức tốt mà anh ta ngày đêm mong nhớ, nhưng anh ta chẳng hề thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
Trong lòng anh ta chỉ có cái chết của Đường Tống, cùng cảm giác ấm nóng khi dòng máu bắn lên gáy mình.
Anh ta thầm thề độc.
Nếu như anh ta đã chiếm tiên cơ của ván này, vậy thì nhất định phải thuyết phục “Thần” ra tay với Nam Chu vào đêm nay.
Nếu “Thần” không chịu, vậy anh ta sẽ nghĩ cách giết “Thần”, cướp đoạt quyền hành.
Trong lòng anh ta tràn ngập sát khí trầm lặng, anh ta ngồi trên chiếc xe ngắm cảnh đi thẳng về trung tâm thị trấn.
Ngồi trên một phương tiện giao thông tốc độ thong thả như thế này, nói muốn đi gặp “Thần”, thực sự có hơi đáng cười.
Nguyên Minh Thanh ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.
Trái tim anh ta chia thành hai nửa, một nửa đắn đo cân nhắc lời thoại uyển chuyển êm tai, một nửa nung nấu sát ý sục sôi.
Chiếc xe ngắm phong cảnh chậm rãi phanh lại trước một khách sạn xinh đẹp.
Người đàn ông trẻ tuổi kia bảo Nguyên Minh Thanh xuống xe, dẫn vào đại sảnh, nhẹ nhàng lịch sự cúi người một cái, không nói gì hết, chỉ xoay người rời khỏi khách sạn.
Nguyên Minh Thanh đoán có lẽ ý của người đàn ông là anh ta đứng yên tại chỗ chờ đợi, vì thế yên lặng chờ đợi một người tiếp dẫn nào đó đến đây.
Đèn đuốc trong khách sạn sáng ngời, sáng tới mức giống như một thánh điện.
Đứng trong đại sảnh lấp lánh, ánh sáng đèn treo như kim cương vụn vỡ chói lóa, tựa những mảnh thủy tinh đâm vào mắt Nguyên Minh Thanh, ép anh ta chỉ có thể cúi đầu nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên nền gạch đá hoa.
Anh ta đã chuẩn bị tinh thần và thể lực toàn diện cho trận chiến sắp tới.
Trong túi anh ta có một con thoi anh ta lén tháo xuống và tiến hành cải tạo gấp rút trong mỗi đêm không ngủ.
Anh ta đang suy nghĩ, tại sao không có ai đến lục soát người anh ta?
Lẽ nào, “Thần” thực sự rất mạnh?
Hay “Thần” có năng lực khống chế những virus tinh thần kỳ dị này, cho rằng sẽ không ai có thể làm ngài bị thương?
Vậy nên ngài mới bài xích những “người bình thường” không thể khống chế?
Ngay lúc đang suy nghĩ sắp xếp đủ khả năng, trong khoảnh khắc, khóe mắt anh ta nắm bắt được một bóng người mảnh khảnh bưng khay xuất hiện từ một góc sảnh.
Thần kinh của anh ta trở nên căng thẳng.
Bóng dáng ấy cũng không trốn tránh, sau giây phút sững người liền dò xét đi về phía anh ta.
– Anh Nguyên đấy à, xin chào.
– Lý Ngân Hàng ôm một giỏ nguyên liệu nấu ăn đến chào hỏi – Sao anh lại ở đây?
Nguyên Minh Thanh: ….
Qua vài giây sững người ngắn ngủi, muôn vàn suy nghĩ trong đầu Nguyên Minh Thanh đều biến mất, hóa thành cả nghìn cây kim nhọn xuyên từ trong ra ngoài.
Đâm vào da đầu khiến anh ta tê dại, da gà dựng đứng.
Chào hỏi chỉ đơn thuần vì lịch sự, Lý Ngân Hàng vẫn đứng ở nơi cách Nguyên Minh Thanh hơn mười bước chân.
… Đúng vậy, tại sao anh ta lại ở nơi này?
Hai người đứng nhìn nhau, không ai cử động trước.
Một người đổ mồ hôi lạnh, một người lòng mang cảnh giác.
Người phá vỡ sự im lặng nghẹt thở này, chính là Giang Phảng mặc tạp dề đi ra khỏi phòng bếp.
Anh tùy ý lau tay vào tạp dề, gật đầu với Nguyên Minh Thanh như người bạn cũ:
– Đến rồi à?
Dứt lời, Giang Phảng chỉ một chỗ cho anh ta:
– Đến nhà ăn ngồi đi, cơm sắp xong rồi.
Sự kinh ngạc còn chưa qua, máu nóng Nguyên Minh Thanh chảy ngược lên đỉnh đầu, toàn thân đột ngột lạnh như băng.
Trong lúc tinh thần kích động, anh ta vẫn còn giữ một chút lý trí.
Anh ta gật đầu khách sáo:
– Được.
Anh ta bước tới nhà ăn, cố gắng hết sức để động tác không cứng đờ, nhưng chỉ đứng trước chiếc bàn ăn dài mà không chịu ngồi xuống.
Giang Phảng làm như không nhìn ra anh ta đang đề phòng:
– Ngồi đại chỗ nào cũng được.
Nguyên Minh Thanh vươn lòng bàn tay ướt sũng đặt trên lưng ghế, phán đoán thế cục hiện tại.
Nụ cười trên môi Giang Phảng vẫn thế, không có gì thay đổi, nội dung nói ra lại cường điệu lần này đến lần khác.
– … Mời ngồi.
Chẳng còn cách nào khác, Nguyên Minh Thanh đành ngồi xuống vị trí ở cuối.
Anh ta suy nghĩ nhanh như điện xẹt.
Trước mắt xem ra mấy người Giang Phảng đang nương nhờ vào “Thần”.
Giang Phảng đi trước một bước, bày mưu để nhận được vị trí nấu cơm phục vụ cho “Thần” hay sao?
Vậy nếu như bọn họ đã lấy được lòng tin của “Thần” thì mình phải nói thế nào mới có thể nhanh chóng lung lay địa vị của bọn họ trong lòng “Thần” đây?
Còn nữa…
Bây giờ anh ta có cần thiết phải mượn tay “Thần” không?
Đêm nay trăng tròn, năng lực chiến đấu của Nam Chu về cơ bản bằng không.
Bằng chứng là bây giờ cậu còn chưa xuất hiện ở đây.
Nếu vứt bỏ ngụy trang ngay tại chỗ, một giết hai thì…
Nguyên Minh Thanh liếc sang bên cạnh, phát hiện Lý Ngân Hàng đưa nguyên liệu xong đang bám vào khung cửa dè dặt nhìn trộm anh ta.
Biết mình đã nhìn thấy, cô ta giống như một vật nuôi nhỏ giật mình, vội vàng rụt đầu về, biến mất bên khung cửa.
… Chạy rất nhanh.
Âm thanh chiên xào từ phòng bếp không ngừng vọng ra, mỗi một tiếng động đều khiến sát ý trong Nguyên Minh Thanh tăng lên mấy phần.
Ngay khi anh ta định đứng dậy, Giang Phảng bưng một đĩa thức ăn đi ra khỏi bếp.
Biết bây giờ không phải thời cơ tốt nhất, Nguyên Minh Thanh miễn cưỡng đổi động tác đứng dậy thành động tác bắt chéo chân, thái độ ôn hòa ra vẻ thiện chí:
– Không ngờ còn có thể gặp lại mọi người.
Giang Phảng đặt đĩa thức ăn nóng hôi hổi xuống.
“Cạch” một tiếng, âm thanh không mấy nặng nề.
– Không ngờ chứ gì? – Giang Phảng lau sạch ngón tay, nghiêng đầu nhìn Nguyên Minh Thanh, khẽ mỉm cười không mấy nghiêm túc – Chẳng phải anh muốn gặp tôi hay sao?
Hết chương 202
- -----oOo------