Mục lục
Vạn Vật Hấp Dẫn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Không ai ngờ rằng Thiệu Minh Triết sẽ đột ngột nói ra lời như vậy.

Bao gồm cả Nam Chu và Giang Phảng – hai người đã phát hiện ra đôi vợ chồng kia có vấn đề từ sớm.

Sắc mặt Tào Thụ Quang nửa trắng nửa đỏ, há miệng nghẹn họng một lúc lâu.

Lòng anh ta như có lửa đốt, biết nên lập tức nói gì đó để giải vây cho bản thân nhưng miệng lưỡi cứng đờ không nói được lời nào.

Anh ta biết, giả dụ như câu này chỉ là một câu mắng chửi thông thường thì còn dễ nói.

Quan trọng là lỡ không phải thì sao?

Lẽ nào người quái dị kia đã phát hiện ra điều gì?

– Anh mới không phải người ấy! – Cũng may Mã Tiểu Bùi phản ứng nhanh, kịp thời ló đầu ra khỏi phòng, bênh vực chồng mình – Mắng ai đấy?

Đôi vợ chồng chỉ cứng miệng chứ trong lòng đều cảm thấy chột dạ.

Bọn họ không biết rốt cuộc Thiệu Minh Triết đã biết những gì, trong tay nắm quân bài nào.

Tình huống hiện tại vô cùng xấu hổ.

Trùng hợp làm sao khi đồng đội của họ không phải dạng vừa.

… Huống hồ còn có đến hai người.

Bọn họ vô cùng cảnh giác, sợ Thiệu Minh Triết sẽ nói ra điều gì đó.

Nhưng Thiệu Minh Triết chẳng nói thêm gì hết, chỉ liếc nhìn Mã Tiểu Bùi một cái sau đó dựa vào tường, bình tĩnh nói:

– Tôi không thèm để ý đến cô.

Mã Tiểu Bùi: …

Câu này khiến cho cô cứng họng.

Lý Ngân Hàng cụp mi suy nghĩ, chủ động bước lên trước hòa giải:

– Được rồi, được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát cả, cần gì phải cãi nhau như thế…

Đôi vợ chồng đồng thời gửi Lý Ngân Hàng ánh mắt cảm kích.

Thiệu Minh Triết nhìn Lý Ngân Hàng, khóe môi dưới khẩu trang mím thành một đường.

Hắn xoay người bước vào phòng mình.

Thiệu Minh Triết mở miệng nói chuyện, Tào Thụ Quang âm thầm đổ mồ hôi.

Cho tới khi Thiệu Minh Triết đóng cửa cái rầm, giọt mồ hôi kia mới rơi xuống.

Tào Thụ Quang thở ra một hơi nặng nề, là một người phổi bò, anh ta nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nhiệt tình hỏi Giang Phảng và Nam Chu:

– Mọi người đi đâu chơi đấy.

Giang Phảng kể toàn bộ quá trình hai ngày nay cho anh ta nghe.

Tào Thụ Quang ở lì trong khách sạn hai ngày không đi đâu hết, nghe vậy thì hớn hở lắm:

– Thích ghê ấy.

Nam Chu:

– Hai người không ra ngoài à?

Vừa nghe thấy lời này, Tào Thụ Quang ủ rũ.

Hôm qua, trên người họ chỉ còn 200 Baht, ngoại trừ bữa sáng thì bọn họ chỉ ăn hai hộp mỳ ăn liền vô cùng khó nuốt.

Bọn họ nhịn đến hôm nay, vốn định ăn một bữa lớn để chiêu đãi bản thân.

Ai ngờ bởi vì không thông ngôn ngữ, bọn họ lựa chọn thứ đắt tiền, nhưng lại không chọn đúng.

Kết quả là bọn họ ngồi đối diện với “bữa thịnh soạn” sặc mùi nách bò, khó mà nuốt trôi.

Tâm trạng của hai người ngày hôm nay thực sự không tốt, bằng không cũng sẽ chẳng gây sự với Thiệu Minh Triết.

Nghe xong phiền não của hai người, Giang Phảng mím môi cười:



– Chuyện nhỏ thôi mà.

Có muốn cùng đi uống một chén không?

Mắt Tào Thụ Quang sáng lên, nhưng nghĩ tới vấn đề hiện thực thì anh ta không khỏi chùn bước.

Trưa nay bọn họ phung phí một bữa, đã chẳng còn lại bao nhiêu tiền.

Anh ta ngại ngùng nói:

– Tôi…E bo ok truyen.

vn

Giang Phảng:

– Tôi mời.

Tào Thụ Quang được nước lấn tới:

– Có thể mang theo người nhà không?

Giang Phảng quay sang hỏi Nam Chu:

– Cậu có đi không?

Nam Chu rời mắt khỏi cánh cửa phòng đóng kín của Thiệu Minh Triết, quay sang:

– Có đi.

Giang Phảng cười quay lại:

– Vậy có thể mang theo người nhà.

Ngay cả người thần kinh thô như Tào Thụ Quang sau khi nghe thấy lời bóng gió của Giang Phảng cũng không nhịn được thầm xem thường.

Chỉ muốn coi người ta là người nhà thôi mà, có cần mất tự nhiên vậy không?

Giang Phảng xoay người:

– Cô thì sao?

– Tôi không đi đâu.

– Lý Ngân Hàng ngáp một cái – Ngày hôm qua ngủ trong xe không ngon.

Tôi về phòng ngủ bù.

Vì thế hai nhóm phân công rõ ràng chia làm hai đường.

Có người yêu thì đi uống rượu, độc thân thì về phòng ngủ.

Hành lang ồn ào ban đầu nhanh chóng đi hết sạch.

Yên tĩnh chừng năm phút đồng hồ, “cách” một tiếng vang lên, một trong hai cánh cửa khóa được mở ra từ bên trong.

Lý Ngân Hàng cầm thẻ phòng, xác nhận bên ngoài rất an toàn bèn nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Thiệu Minh Triết, khẽ gõ hai cái.

Trong phòng không có tiếng trả lời, dường như không có ai ở bên trong.

Lúc này Lý Ngân Hàng rời khỏi Nam Chu và Giang Phảng để hành động một mình, trái tim không khỏi đập như trống.

Cô đánh bạo áp tai lên cánh cửa, nghe thấy loáng thoáng tiếng nước trong phòng.

… Đang tắm à?

Hoàng hôn như tranh vẽ, có chú chim đậu trên cây cột điện kêu ríu rít.

Thiệu Minh Triết đứng trước gương.

Trên kệ chậu rửa mặt hơi cáu bẩn lần lượt bày áo, quần, mũ, găng tay, khẩu trang còn có một bộ tóc giả màu đen rối tung xơ cứng như thể nhặt từ bãi rác về.

Mái tóc vàng bên dưới tóc giả hơi dài và khá mềm mại.

Không đợi bình nóng lạnh làm nóng nước, hắn đã xả nước hơi nóng dưới nhiệt mặt trời lên người.

Làn da toàn thân hắn mang màu đen nhạt, đen đều và sáng, ngoại trừ mấy đường văn vàng ra thì không còn màu sắc nào khác.

Đường văn trên người hắn còn sậm màu hơn vết vàng trên trán và gạch như râu mèo, dường như trải rộng khắp cơ thể, ngay cả cặp đùi săn chắc cũng có vết vàng uyển chuyển.

Dòng nước chảy qua đường văn màu vàng sáng trên người hắn càng khiến cho những đường văn có thêm tính lưu động, giọt nước chậm rãi lăn xuống theo cơ bắp chói mắt dưới ánh đèn sợi đốt.

Thiệu Minh Triết nhìn bản thân mình trong gương, khẽ cau mày như thể vô cùng ghét bỏ.

Hắn lầm bầm mắng bản thân.

“Tại sao lại nói ra cơ chứ?”

“Ngu ngốc.”

Bàn tay ướt rượt của hắn sờ lần túi áo khoác, an ủi bản thân:

“Nên làm vậy.”

“Cần thiết, đuổi đi.”

Tắm rửa xong xuôi, Thiệu Minh Triết lại ăn vận kín mít không lọt gió.

Hắn cởi giày để bên ngoài phòng tắm, vì thế hắn đi chân trần mang theo nước, lặng lẽ bước ra ngoài.

Ai ngờ, vừa ra khỏi phòng tắm, hắn đã liếc thấy Lý Ngân Hàng.

Lý Ngân Hàng ngồi đong đưa trên lan can ban công bên ngoài phòng hắn, hai tay bám vào cửa sổ để giữ thăng bằng, thoạt nhìn như đợi cho phép mới trèo từ ban công vào.

Người trong phòng và người ngoài phòng đều sững người.

Lý Ngân Hàng bị bắt gặp cất tiếng chào hỏi qua khung cửa sổ:

– Hi.

Thiệu Minh Triết định thần, đôi đồng tử lạnh lẽo lập tức co lại.

Đồng tử co rất khác thường, cực kỳ giống với phản ứng khi động vật bị xâm phạm lãnh địa.

Hắn bước nhanh lên trên, hung hãn mở cửa sổ ra.

Trên đường trèo tới đây, Lý Ngân Hàng cũng đã suy nghĩ đến phản ứng của hắn, cảm thấy khả năng xấu nhất là bị đẩy xuống tầng.

Cho nên cô đã lén mặc [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt], cho mình thêm một tầng buff an toàn.



Vì thế, khi cô bị Thiệu Minh Triết kéo vào trong phòng, quăng thẳng lên giường, cả cơ thể và suy nghĩ của cô đều nháy mắt lõm xuống theo chiếc giường mềm mại.

Không đợi Lý Ngân Hàng hiểu rõ hắn định làm gì, Thiệu Minh Triết nhanh nhẹn nhảy lên cạnh giường, ấn bả vai Lý Ngân Hàng xuống.

Động tác linh hoạt mạnh mẽ như một con thú dữ.

Nhìn kỹ vào ánh mắt hắn cũng có cảm giác của một loài động vật núp trong lùm cây đánh giá con mồi đã rơi vào tay mình.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Thiệu Minh Triết truyền tới cơ thể Lý Ngân Hàng qua lớp áo.

Thân nhiệt của Thiệu Minh Triết nằm trong mức bình thường, chẳng qua thấp hơn cô một chút, cảm giác lành lạnh nhưng rất thoải mái.

Thiệu Minh Triết gằn giọng:

– Cô, muốn làm gì?

– Tôi không có ý xấu đâu.

– Lý Ngân Hàng nhanh chóng điều chỉnh tốt nhịp tim của mình, đánh bạo hỏi thẳng – Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại nói bọn họ không phải người?

Thiệu Minh Triết níu áo cô, không chịu buông tay:

– Tôi, mặc kệ cô.

Lý Ngân Hàng “a” một tiếng:

– Tại sao?

Dưới nắng chiều, ánh mắt Thiệu Minh Triết bao phủ một màn sáng vàng.

Lẽ nào do cô nhìn nhầm?

Thiệu Minh Triết nhìn chằm chằm cô:

– Cô, thiên vị.

Lý Ngân Hàng:

– Hả?

Đối diện với Lý Ngân Hàng, lần đầu tiên Thiệu Minh Triết nói ra một câu dài:

– Cô nói, đó không phải là chuyện lớn.

Cô, đứng về phía bọn họ.

Lý Ngân Hàng: ….

Cô đã hiểu sai ư?

Tại sao có cảm giác giống như trẻ con tủi thân thế này?

Lý Ngân Hàng xoay cổ:

– Vì tôi muốn giảm bớt sự đề phòng của bọn họ, muốn nhanh chóng tách anh và họ ra.

Nếu anh thực sự nói hết trước mặt mọi người, thầy Nam và Noah của chúng tôi sẽ không dễ dàng kéo họ đi uống rượu vậy đâu.

Anh xem, chẳng phải tôi đã đến tìm anh để hỏi chuyện luôn đó sao.

Thiệu Minh Triết im lặng.

Hắn nghiêng mặt sang một bên:

– Ồ.

Hắn buông Lý Ngân Hàng ra, ngồi bên giường, hai tay khép lại đặt trên đầu gối, cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Da mặt Lý Ngân Hàng rất dày, bị quăng ngã cô cũng không tức giận, cô chủ động bò dậy chạm vào tay hắn:

– Này.

Thiệu Minh Triết nhìn chỗ Lý Ngân Hàng chạm vào.

– Này.

– Lý Ngân Hàng ngồi xổm chọc chọc tay hắn – Nói với tôi đi.

Thiệu Minh Triết:

– Nói gì?

Lý Ngân Hàng cười:

– Tôi tên Lý Ngân Hàng.

Thiệu Minh Triết:

– Tôi biết.

Hắn dừng một lát rồi bổ sung:

– Hai ngày trước cô nói nhầm rồi.

Lý Ngân Hàng chưa thể hiểu ra ý của hắn ngay:

– Hả?

Thiệu Minh Triết:

– Cô đã từng nói cô tên Lý Nghiên.

Nhưng hai ngày trước cô nói cô tên Lý Ngân Hàng.

Lý Ngân Hàng sững người, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

– Cô giống bọn họ.

– Giọng Thiệu Minh Triết lạnh như băng – Cô cũng, lừa đảo.

Tôi không nói chuyện với cô.

Lý Ngân Hàng nhớ về cảnh tượng ngày hôm ấy.

Sau khi cô lỡ lời, Nam Chu và Giang Phảng đều không tỏ thái độ, không bắt cô ngừng nói, cũng không vạch trần.

Sự thật chứng minh, lựa chọn ấy vô cùng chính xác.

Nếu lúc ấy cô nhận ra như bây giờ, ngược lại còn khiến bản thân dễ rối hơn.



Mà thực tế thì Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi không hề tỏ ra ngạc nhiên với tên thật của cô.

Nói cách khác, bọn họ đã sớm biết cô tên Lý Ngân Hàng, biết đội cô chính là Lập Phương Chu.

Nhưng bọn họ không hề có phản ứng gì.

Lý Ngân Hàng càng nghĩ sâu, đủ loại khả năng ùa vào trong não bộ khiến cô rùng mình.

Dẫu vậy, cô cũng nhanh chóng khống chế được bản thân.

… Tập trung vào chuyện trước mắt đã, tạm thời đừng nghĩ chuyện khác.

Làm rõ được điểm này, cuối cùng Lý Ngân Hàng cũng nghĩ thông tại sao hôm ấy Thiệu Minh Triết vô cùng cảnh giác, không muốn nói chuyện với cô.

Nghĩ đến đây, Lý Ngân Hàng hừ lạnh một tiếng:

– Vậy anh thì thật thà nhỉ? Anh nói anh tên Thiệu Minh Triết, anh thật sự tên là Thiệu Minh Triết ư?

Thiệu Minh Triết:

– Là thật.

Lý Ngân Hàng khích hắn:

– Tôi không tin.

Thiệu Minh Triết rất thông minh:

– Không tin, thì thôi.

Lý Ngân Hàng trượt xuống, chống tay lên hai bên giường, ngẩng đầu nhìn hắn:

– Tôi không hỏi trong túi anh có gì, cũng không hỏi anh đến từ đâu.

Tôi chỉ muốn hỏi chuyện của Mã Tiểu Bùi và Tào Thụ Quang.

Thiệu Minh Triết vẫn không nói.

Lý Ngân Hàng nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, thử tìm kiếm điểm đột phá từ logic của hắn:

– Tôi không hề đáng tin chút nào hay sao?

Thiệu Minh Triết bất ngờ nói:

– Có.

Lý Ngân Hàng:

– Điểm nào?

Thiệu Minh Triết:

– Ít ra cô còn là người.

Thấy hắn thả lỏng, Lý Ngân Hàng tiếp tục bẫy hắn nói ra:

– “Ít nhất” có ý gì, chúng tôi đều là người cả.

– Người đó, không phải.

– Thiệu Minh Triết nhìn chằm chằm Lý Ngân Hàng – Nam Cực Tinh không phải.

Nam Cực Tinh chính là cái tên trong nhiệm vụ lần này của Nam Chu.

Không đợi Lý Ngân Hàng kinh ngạc vì sự nhạy bén của Thiệu Minh Triết, hắn lại bình tĩnh nói ra một lời càng thêm kinh hãi.

– Noah, cũng không.

Hết chương 174

Lời tác giả:

Tóc vàng da đen, rất có phong cách Shibuya

Cát:

Cửa tiếp theo: Người chơi đầu tiên giết chết Nam Chu trong phó bản “Ngày dài vĩnh hằng” tên là gì?

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK