Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 129

Vương Nguyên Bồi có chút hoài nghi. Ông ta nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Cậu thật sự nắm chắc sao?”

Trình Kiêu nhìn Vương Nguyên Bồi, nghiêm túc đáp: “Có.”

“Được!” Vương Nguyên Bồi gật đầu, lựa chọn tin tưởng Trình Kiêu.

Tôn Đại Hải lại đột nhiên lên tiếng, ông ta nhìn Trình Kiêu nói: “Trình Kiêu, cậu đi theo tôi!”

Tuy rằng Trình Kiêu không thích Tôn Đại Hải, nhưng dù sao ông ta cũng là ba vợ trên danh nghĩa của anh.

Trình Kiêu đi theo Tôn Đại Hải ra ngoài phòng bệnh. Thừa dịp bốn phía không có ai, Tôn Đại Hải thấp giọng nói: “Trình Kiêu, cậu đừng quậy phá nữa! Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với y học, làm sao có thể chữa bệnh?”

“Ngày hôm nay hầu như các bác sĩ có chút danh khí trên toàn bộ Hà Tây đều có mặt, cậu có thể gạt được bọn họ một chút, nhưng rất nhanh bọn họ sẽ phản ứng lại.”

“Thừa dịp bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, cậu mau về nhà đi!”

Nói xong, Tôn Đại Hải chuẩn bị cưỡng ép kéo Trình Kiêu rời đi.

Thế nhưng Trình Kiêu lại chẳng suy suyển chút nào. Chút khí lực của Tôn Đại Hải làm sao có thể đả động được anh.

“Chú Tôn, chú cảm thấy chú rất hiểu tôi sao?” Trình Kiêu nhìn Tôn Đại Hải, thản nhiên hỏi ngược lại.

Tôn Đại Hải cả giận nói: “Tôi nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, tôi còn không hiểu cậu thì ai hiểu! Đừng có ở đây bô lô ba la nữa, nhanh theo tôi về nhà!”

“Vậy chú có biết tôi là người từ đâu tới, cha mẹ ruột của tôi là ai không?” Ánh mắt Trình Kiêu vẫn bình thản, anh tiếp tục hỏi ông ta.

Tôn Đại Hải bị chặn họng, nói không nổi một lời.

“Xem ra chú cũng không biết chuyện này, cho nên chú còn chưa đủ hiểu tôi. Bản lĩnh của tôi căn bản không phải người như chú có khả năng tưởng tượng.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nói xong, Trình Kiêu bình tĩnh tiêu sái trở về phòng bệnh trước vẻ mặt sững sờ của Tôn Đại Hải.

Thấy Trình Kiêu trở về, Dương Oánh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, bất luận như thế nào, anh cũng nhất định phải cứu mẹ tôi!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Cô yên tâm, chờ dụng cụ tôi cần làm xong, tôi sẽ lập tức cứu mẹ cô.”

“Hừ, chúng tôi sẽ ở đây nhìn xem cậu ta dùng cách gì để trị liệu căn bệnh mà ngay cả các chuyên gia thủ đô cũng bó tay chịu trói!” Mã chuyên gia hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Vương Nguyên Bồi kín đáo nhìn Trình Kiêu một cái, sau đó cũng rời đi.

Tôn Đại Hải trừng mắt nhìn Trình Kiêu. Ông ta hết sức tức giận, vừa nãy ông ta mới phản ứng được Trình Kiêu nói lời đó với mình là có ý gì.

Ông ta vậy mà lại bị Trình Kiêu khinh thường.

Điều này làm cho Tôn Đại Hải vừa thẹn vừa giận.

“Hừ, mày đã thích cậy mạnh như thế thì tao đây nhắc nhở mày một câu, nếu như mày thất bại, kết cục nhất định sẽ rất khó coi!”

Nói xong, Tôn Đại Hải cũng xoay người bỏ đi thẳng.

Trình Kiêu nhìn Dương Oánh rồi rời khỏi phòng bệnh.

Kiếp trước anh có chút hảo cảm đối với Dương Oánh, thôi thì kiếp này tiện tay giúp cô ấy một lần vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK