Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43

Mộc Nhĩ quát lớn: “Chớ nói nhảm, ông là đặc biệt mời riêng cậu em Trình tới giúp đánh giá!”

“Cậu em Trình, mời!”

Mộc Tứ Tứ nhanh nhẹn bước tới, đứng ở một bên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập sự đề phòng nhìn Trình Kiêu.

Tựa hồ muốn nói, tôi nhất định phải vạch trần cái đồ lừa gạt nhà anh!

Đối với cô nhóc được chiều chuộng từ nhỏ, Trình Kiêu căn bản không thèm để ý, lực chú ý toàn bộ tập trung đến bình hoa trước mắt.

Tuy rằng bình hoa này không ẩn chứa linh khí, nhưng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được mặt trên của nó ẩn chứa một luồng khí tức từ niên đại xa xưa.

Người thường giám định bảo vật, đại bộ phận dựa vào học thức, mà người tu tiên hoàn toàn có thể dựa vào khí tức trên đồ cổ mà phân rõ thật giả.

Phàm là đồ cổ, trên đó tự nhiên tồn tại một loại khí tức từ niên đại xa xưa..

Trình Kiêu quan sát tỉ mỉ bình hoa này, rõ ràng cho thấy đây là đồ cổ. Nhưng tầng màu sắc bên ngoài và thủ pháp chế tác, coi như Trình Kiêu là người ngoài ngành, cũng có thể nhìn ra là hàng đểu nhái.

Thế nào sẽ có loại hiện tượng kỳ quái này? Khó trách Mộc Nhĩ là chuyên gia giám định cũng không phân biệt được.

“Cậu em, nhìn ra cái gì sao?” vẻ mặt Mộc Nhĩ mong đợi hỏi.

Trình Kiêu không hé răng, tiếp tục quan sát.

Mộc Tứ Tứ giễu cợt nói: “Ông nội, con đã sớm nói, anh ta trông chỉ hơn con một hai tuổi, có thể có kinh nghiệm giám định sao? Ông không tin, bây giờ tin chưa!”

Mộc Nhĩ lần này không có quát lớn, chẳng lẽ ở tiệm bán đồ cổ Trình Kiêu phát hiện tượng phật kia chỉ là ngẫu nhiên?

“Này? Nhìn không ra thì đừng có ở đó giả bộ này kia, có bản cô nương ở đây, anh không lừa được ông nội tôi đâu!” vẻ mặt Mộc Tứ Tứ cao ngạo ngước mặt, bày ra một bộ dáng tôi đã sớm xem thấu anh rồi.

Trình Kiêu không để ý đến Mộc Tứ Tứ, nhìn Mộc Nhĩ, thản nhiên nói: “Ông nghiên cứu thứ này lâu như vậy, đều không có phát hiện gì sao?”

Mộc Tứ Tứ càng thêm đắc ý, kêu lên: “Ông nội, xem đi, anh ta hoàn toàn không nhìn ra, còn muốn hỏi ông, bây giờ ông vẫn còn không tin lời của con sao?”

Trên mặt Mộc Nhĩ lộ ra vẻ thất vọng, có điều Trình Kiêu là do ông ta mời tới, tuy rằng nhìn không ra, ông cũng phải đối đãi lịch sự.

“Tứ Tứ, nếu như con còn bất kính với cậu Trình, ông nội liền phạt con chép “Đệ tử quy”.” Mộc Nhĩ nghiêm túc nói.

Mộc Tứ Tứ trên mặt biến đổi, vội vàng ha ha cười nói: “Ông nội, con không nói, không nói nữa. ”

Nói xong, còn làm mặt xấu với Trình Kiêu, le lưỡi dễ thương với anh.

Trình Kiêu mỉm cười, anh nhìn ra, cô nhóc này tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, nhưng nội tâm cũng không xấu, chính là đang ở lúc tuổi trẻ náo động, thích cậy mạnh mà thôi.

“Mời ông Mộc nói.” Trình Kiêu nói.

Mộc Nhĩ nghiêm giọng nói: “Căn cứ nghiên cứu của tôi, cái bình hoa này là một kiện đồ gốm đời Đường giả. Thế nhưng, ruột bình hoa này thật sự là gốm màu đời Đường thật “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK