Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 46

Trình Kiêu có chút xấu hổ, đề tài này tuyệt đối không thể tiếp tục.

“Dì Lan, con hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.” nói xong Trình Kiêu chạy nhanh như chớp về phòng.

“Thằng bé này còn xấu hổ, là mẹ giúp con thay quần khi con còn đái dầm trên giường đấy.” Ninh Lan cười oán giận một câu, sau đó bận việc khác.

Về đến phòng, có mùi hương thoang thoảng quanh quẩn. Tôn Mạc thay váy ngủ một thân thuần trắng, tựa ở đầu giường đọc sách, tóc còn ươn ướt, hẳn là mới vừa tắm xong

Tôn Mạc vốn xinh đẹp, lại mặc một thân váy ngủ trắng. Lúc này đừng nói là Trình Kiêu, cũng nhịn không được hơi động lòng

Nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng không nhịn được mà thất lễ.

Trình Kiêu đi tới chăn đệm lót dưới đất, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.

Tôn Mạc đột nhiên nói: “Hôm nay anh và Chủ tịch Lôi đến cùng là đã làm cái gì?”

Trình Kiêu không hé mắt, thuận miệng đáp: “Không làm gì, tiện tay giúp ông ta một lần. ”

Sắc mặt Tôn Mạc có chút lạnh, trước kia Trình Kiêu luôn luôn không nói một lời, cũng không dám liếc mắt nhìn cô, một bộ dạng của phế vật.

Thế nhưng cô phát hiện Trình Kiêu hai ngày này có chút biến hóa, không phải là hỏi mười câu đáp một câu, mà là trở nên cao ngạo không ai bì nổi.

Biến hóa như thế làm cho Tôn Mạc cực kỳ không rõ, nhưng khiến Tôn Mạc càng thêm ghét bỏ.

Nếu có thực lực, nếu cao ngạo, người khác sẽ cho là tự tin. Nhưng nếu như một kẻ bất tài cả ngày bày ra một bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi , đó chính là tìm đường chết.

Cô mặc kệ Trình Kiêu tại sao quen biết Lôi Chấn Vũ, thế nhưng trong lòng cô, Trình Kiêu như cũ làm cho cô ghét.

“Lần này coi như anh tốt số, nhưng tôi khuyên anh nên nhận rõ mình là ai, đừng tưởng rằng quen biết Chủ tịch Lôi có thể không coi ai ra gì, tự có bản lĩnh mới thật sự là thực lực”

Trình Kiêu mở mắt, lạnh lùng nhìn Tôn Mạc. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh biết Tôn Mạc này là khinh thường chính mình, cho là ngày hôm nay anh chỉ là mượn uy Lôi Chấn Vũ.

“Tôn Mạc, có thể trong mắt cô, Lôi Chấn Vũ cao không thể chạm. Nhưng trong mắt tôi, căn bản không đáng giá nhắc tới. Thứ tôi dựa vào, không phải vận may, cũng không phải Lôi Chấn Vũ.

“Cụ thể là cái gì, sau này cô tự nhiên sẽ biết.”

Tôn Mạc cho rằng mình có lòng tốt nhắc nhở, Trình Kiêu thế nhưng không giác ngộ, vẫn còn phản bác cô!

Nhất thời, Tôn Mạc càng chán ghét thêm.

So với Lưu Tào Khang, Trình Kiêu đúng là một tên hề!

“Nói mạnh miệng ai không biết? Dù sao tôi đã nhắc nhở anh, có nghe hay không là chuyện của anh!”

Nói xong, Tôn Mạc ném quyển sách lên bàn đầu giường, nằm xuống ngủ.

Trình Kiêu cũng không để ý cô ta nữa, nhắm hai mắt, bắt đầu tu luyện Thần công thôn thiên.

Tu tiên đệ nhất cảnh là luyện khí kỳ, luyện khí đệ nhất cảnh là Trúc Cơ Kỳ.

Ngày hôm qua tu luyện một đêm, Trình Kiêu tính toán chính mình còn cần tu luyện ba ngày, liền có thể đến tới Trúc Cơ sơ kì, khi đó năng lực tự bảo vệ mình liền sẽ gia tăng, mặc dù đối mặt với đạn thường cũng không cần e ngại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK