Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 64

Bất cứ một người phụ nữ nào cũng muốn được người đàn ông của mình cưng chìu, muốn những lúc đi mua sắm ở trung tâm thương mại được người đàn ông của mình trả tiền, muốn trời mưa người đó sẽ che ô cho mình. Tôn Mạc cũng không ngoại lệ.

Nhưng thực tế thì mỗi lần đến trung tâm thương mại ăn uống, Tôn Mạc luôn phải tự mình trả tiền.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tôn Mạc có chút ảm đạm, ánh mắt nhìn Trình Kiêu càng thêm ghét bỏ.

“Mạc cứ yên tâm mà chọn, bất luận em thích cái gì, anh đều có thể mua cho em, anh sẽ giúp em trả tiền.”

Lưu Tào Khang là một người rất biết quan sát, nhìn thấy Tôn Mạc không lên tiếng, anh ta lập tức nói.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tôn Mạc lộ ra vẻ cảm kích, nhìn Lưu Tào Khang đầy tình ý gật đầu nói: “Cảm ơn anh!”

“Không cần làm phiền anh, người phụ nữ của tôi mua đồ, làm sao có thể để người ngoài trả tiền?”

Giọng nói nhàn nhạt của Trình Kiêu vang lên, chỉ đích danh Lưu Tào Khang chính là một người ngoài, đồng thời tuyên bố với mọi người Tôn Mạc là người phụ nữ của anh.

Lời vừa nói ra, mấy người đồng thời nhìn về phía Trình Kiêu.

Lý Ngôn trưng ra biểu cảm giễu cợt cười lớn một tiếng: “Trình Kiêu, ai cũng biết anh chỉ là một kẻ ăn bám vô dụng, anh lấy tiền ở đâu ra?”

“Đừng nói là lát nữa Mạc mua đồ xong, bảo anh đi lấy hóa đơn anh lại kiếm cớ chạy trốn đấy nhé!”

Triệu Cương âm dương quái khí châm chọc: “Một số người ấy mà, sống trên đời đừng nên phùng má giả làm người mập thì hơn, đợi lát nữa nếu như không có tiền thanh toán, vậy chẳng phải sẽ khiến Mạc mất mặt theo sao?”

Vương Hiểu Hi càng thêm thẳng thắn, nhìn Trình Kiêu hỏi: “Trình Kiêu, anh có tiền à?”

Y Linh cũng không tin Trình Kiêu có tiền, cô nghĩ Trình Kiêu bị Lưu Tào Khang chèn ép nên mới cậy mạnh nói ra những lời này.

“Trình Kiêu, mấy thứ đó không rẻ đâu, anh phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng vì kích động nhất thời mà đáp ứng chuyện vượt quá phạm vi năng lực của bản thân.”

Kiếp trước Y Linh đã từng giúp đỡ Trình Kiêu, đời này cô gái tựa như tiên nữ trước mặt vẫn thiện lương như vậy.

Trình Kiêu cười nhạt với Y Linh, nói: “Yên tâm đi, nếu tôi đã đáp ứng thì tự nhiên có thể làm được.”

Tôn Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Đừng khoe mẽ nữa, anh lấy tiền ở đâu ra?”

Lúc Lôi Chấn Vũ biếu tặng Trình Kiêu thẻ tử kim, Tôn Mạc không có mặt ở đó. Mặc dù lúc ở Biển Lam cô đã từng nhìn thấy Trình Kiêu lấy ra một lần, nhưng cô không biết trong thẻ tử kim có thêm 15 tỷ Lôi Chấn Vũ biếu tặng Trình Kiêu.

“Cô không cần phải xen vào, muốn mua gì thì cứ mua.” Sắc mặt Trình Kiêu thản nhiên, Tôn Mạc đã thành công khơi mào sự phẫn nộ của anh.

Tôn Mạc chỉ muốn nhắc nhở Trình Kiêu không nên khoa trương, miễn cho lát nữa không xuống đài được, chính mình sẽ chỉ gặp phải nhục nhã lớn hơn.

Nhưng khi thấy cái loại biểu cảm cao ngạo không ai bì nổi của Trình Kiêu, Tôn Mạc bỗng nhiên không muốn nói thêm gì nữa. Nếu anh ta đã muốn thể hiện, vậy thì hãy để anh ta tự mất mặt xấu hổ đi!

Thấy Trình Kiêu mắc bẫy, Lý Ngôn nhất thời cười thầm đắc ý, bèn nói: “Ba cô gái xinh đẹp, các em có thể thỏa thích chọn quần áo. Nhớ kỹ, đừng nên tiết kiệm tiền cho bọn anh, cơ hội chỉ có lúc này thôi đó nha!”

“Đi, hôm nay chúng ta hãy làm thịt hết bọn họ!” Vương Hiểu Hi quay sang nháy mắt mấy cái với Lý Ngôn, rồi lôi kéo Tôn Mạc và Y Linh đi đến quầy bán đồ hiệu đắt đỏ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK