Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54

Trình Kiêu im lặng. Anh biết Ninh Cát Sơn nói đúng, Lôi nữ vương đúng là đại nhân vật ở tỉnh Lĩnh Nam.

Thậm chí nói bà ta là vua của Lĩnh Nam cũng không quá đáng.

“Hóa ra là một đại nhân vật thanh danh hiển hách, vậy mà phải chịu đựng bệnh tật dày vò. Thảo nào kiếp trước mình chỉ từng nghe qua cái tên Lôi nữ vương chứ chưa bao giờ gặp mặt.” Trình Kiêu âm thầm tiếc rẻ.

Nhưng vận khí của Lôi nữ vương quả là không tệ, vậy mà lại gặp được anh, bằng không thì cả đời này bà ta đừng hòng thoát khỏi bệnh tật dằn vặt.

Ninh Cát Sơn nói: “Trình thần y, nếu như cậu có thể trị hết bệnh cho Lôi nữ vương, về sau lợi ích của cậu sẽ cực kỳ lớn!”

Trình Kiêu cười nhạt: “Viện trưởng Ninh hãy yên tâm, một khi tôi đã đáp ứng thì tất nhiên sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ấy.”

“Tôi thay Lôi nữ vương cám ơn Trình thần y!” Ninh Cát Sơn nói.

Trình Kiêu không nói gì, thản nhiên nhìn Ninh Cát Sơn. Nếu như Ninh Cát Sơn biết mình chữa bệnh cho Lôi nữ vương thật ra là vì nể mặt ông ta, không biết Ninh Cát Sơn sẽ nghĩ như thế nào?

Về phần Lôi nữ vương, ở trong mắt Trình Kiêu bà ta chỉ là một thành viên bình thường trong số chúng sinh. Chút quyền thế và địa vị của bà ta căn bản không là gì đối với anh.

Chỉ có điều Trình Kiêu dù sao cũng phải sinh sống ở trong thế tục một đoạn thời gian, nếu như có thể kết giao với một vài đại nhân vật ở thế tục giới, anh cũng chẳng mất mát gì.

Ninh Cát Sơn đưa Trình Kiêu trở về phòng khám Tôn thị, sau đó rời đi.

Trình Kiêu quay về phòng khám nhìn thoáng qua, thấy Tôn Mạc đang khám bệnh cho một đứa bé.

Trình Kiêu nói với Tôn Mạc: “Tôi ra ngoài một chút, có thể buổi tối sẽ không trở về, nói với Dì Lan không cần lo lắng.”

Tôn Mạc không vui nói: “Biết rồi.”

Trình Kiêu rời khỏi phòng khám, một mình bắt xe đi tới một ngọn núi ở ngoại thành Hà Tây.

Tối nay hẳn là tu vi của anh có thể đạt được Trúc Cơ sơ kỳ, anh lo lắng nếu ở nhà họ Tôn thì sẽ gây ra động tĩnh quá lớn nên mới không định trở về.

Kiếp trước Trình Kiêu còn độ kiếp ở cảnh giới Tiên Đế, kiếp này chẳng qua chỉ là đi lại con đường tu tiên một lần nữa mà thôi. Trúc Cơ căn bản không được xem là khó.

Trình Kiêu tìm một tảng đá ngồi xếp bằng xuống, đặt bánh mì, bánh kem mua ở siêu thị qua một bên. Lúc này anh còn chưa đạt đến cảnh giới bỏ được ngũ cốc, vẫn phải ăn uống giống như người bình thường.

Trình Kiêu bố trí một pháp trận phòng hộ đơn giản ở chung quanh, sau đó bắt đầu tu luyện.

Nơi này là một ngọn núi ở vùng ngoại thành Hà Tây, bình thường rất ít khi có người tới. Trình Kiêu chọn nơi này, về cơ bản sẽ không ai tới quấy rầy.

Khi anh tu luyện, màn đêm dần dần phủ xuống, trong núi không có đèn nên xung quanh tối như hũ nút.

Trình Kiêu có pháp trận phòng hộ hộ thân, ruồi muỗi gì đó đừng hòng tới gần anh.

Cho đến khi hơn một giờ sáng, dưới chân núi bỗng nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

Bốn gã thanh niên vác theo một cái bao tải đi tới chỗ cách Trình Kiêu không xa.

“Chỗ này đi!” Một thanh niên trong đó nói.

“Được, đào hố thôi!”

Bốn gã thanh niên lấy xẻng ra bắt đầu đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK