Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 51

Sắc mặt Trình Kiêu vẫn bình thản, cứ như nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay: “Muốn chữa dứt bệnh cho bà thực ra rất đơn giản, chỉ cần một viên thuốc cùng một bộ châm cứu là được.”

“Nhưng nếu muốn bệnh này vĩnh viễn không tái phát, trừ khi bà chịu phóng hết linh khí tu luyện nhiều năm ra ngoài.”

“Thần y, linh khí cậu nói chắc là chân khí trong cơ thể tôi phải không? Nếu như có thể trị hết, cho dù phải buông bỏ tu vi của mình tôi cũng tình nguyện. Nỗi đau đó quá mức kinh khủng!” Dứt lời, trong mắt Ông Lôi hiện rõ vẻ sợ hãi, hiển nhiên là đã quá ám ảnh với cơn đau dày vò mình nhiều năm.

Trình Kiêu nói: “Nếu bà đã đồng ý buông bỏ tu vi thì cứ dựa theo lời tôi nói đi tìm dược liệu, chờ kiếm được đầy đủ dược liệu tôi sẽ bắt đầu luyện đan ngay.”

Ông Lôi vội hỏi: “Vân Nguyệt, mau mau chuẩn bị giấy bút để thần y viết dược liệu.”

Trình Kiêu ghi xuống một ít dược liệu rồi đưa cho Ông Lôi.

Sau khi xem xong, Ông Lôi khẽ nhíu mày: “Nhân sâm năm trăm năm, thủ ô năm trăm năm, linh chi năm trăm năm…”

“Thần y, những dược liệu này cũng bình thường thôi, nhưng năm trăm năm thì rất rất khó tìm.”

Lúc này Trình Kiêu mới nhớ ra đây là Địa Cầu, không thể so với giới tu tiên, dược liệu năm trăm năm vô cùng hiếm thấy.

“Nếu thực sự tìm năm trăm năm không được thì cũng có thể dùng dược liệu ít năm hơn để thay thế, chỉ có điều năm càng ít thì hiệu quả đan dược luyện ra cũng càng thấp.”

“Tôi sẽ cố hết sức!” Ông Lôi tất nhiên là muốn Trình Kiêu luyện ra đan dược có hiệu quả tốt nhất: “Vân Nguyệt, mau phân phó mọi người dốc hết toàn lực đi tìm những dược liệu cần thiết mà thần y yêu cầu!”

“Rõ, thưa chủ nhân!” Vân Nguyệt khom người nhận lệnh.

Ông Lôi nhìn Trình Kiêu, trong mắt mang theo sự cung kính: “Thần y còn gì muốn phân phó không?”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không có, nhưng tôi có một số vấn đề muốn hỏi bà.”

“Thần y cứ hỏi đi, phàm là những chuyện tôi biết thì nhất định sẽ không giấu giếm!” Ông Lôi cung kính nói.

“Theo lời bà nói, bà gọi lực lượng trong cơ thể mình là chân khí. Vậy thế gian này còn có bao nhiêu người giống như bà?”

Kiếp trước Trình Kiêu chưa bao giờ tiếp xúc qua với những người như Ông Lôi, anh được sư tôn trực tiếp mang đến Đại đạo tông. Thời điểm tu thành tiên đế, anh quay về Địa Cầu thì nơi này đã không còn tồn tại từ lâu.

Ở nơi Địa Cầu biến mất, Trình Kiêu cảm giác được khí tức linh lực tán loạn. Anh kết luận Địa Cầu hẳn là bị hủy diệt trong đại chiến giữa những người tu tiên.

Sở dĩ Trình Kiêu suy đoán như vậy là vì trên Địa Cầu chắc cũng có người tu tiên tồn tại, tuy nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi.

Đời này anh vừa sống lại đã gặp ngay nhân vật nhìn có vẻ giống người tu tiên, chỉ có điều tu vi của họ thực sự quá yếu.

So với những người tu tiên chân chính, thực lực của Ông Lôi và Vân Nguyệt yếu hơn gấp vạn lần.

Mặc dù như thế, Trình Kiêu vẫn sinh ra hứng thú đối với thân phận của hai người.

Ông Lôi nhìn Ninh Cát Sơn nói: “Viện trưởng Ninh, phiền ông tránh đi một lát!”

Ninh Cát Sơn vội vàng đáp: “Vâng!”

Nhìn Ninh Cát Sơn đi xa, Ông Lôi mới lên tiếng: “Thực không dám đấu diếm, người như tôi còn có rất nhiều. Nhưng so với hàng tỉ người bình thường kia, số lượng chúng tôi chỉ có thể dùng lông phượng và sừng lân để hình dung.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK