Phong Trung Tứ Kỳ cùng hai thị nữ nhìn y, ai nấy tỏ vẻ cổ quái. Hai thị nữ nhìn nhau, vội vàng vào phòng thăm tiểu thư.
Lưu Vân tỏ vẻ khó nói: “Tiểu Tam nhi, huynh…”
Lăng Hạo Thiên xua tay: “Các vị không cần cảm ơn. Ta không cưới nàng ta.”
Lưu Vân nhíu mày: “Tiểu Tam nhi, chúng tôi đều tin huynh, nhưng huynh cũng nên nghĩ đến thanh danh cô nương nhà người ta.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Các vị tin ta, ta cũng tin các vị. Ta không làm việc gì khuất tất, có gì thanh với chả danh?”
Lưu Vân thở dài: “Thật ra huynh làm gì?”
Lăng Hạo Thiên không đáp, mặt lộ vẻ thương cảm, lúc đó Dung Tình mới nhận ra dấu nước mắt. Y đứng dậy: “Các vị mau cùng ta uống rượu, ta khát quá mức rồi.”
Phong Trung Tứ Kỳ liền đưa y về Thiên Phong bảo. Hóa ra cổ bảo tuy cách Ngân Bình sơn trang một thâm cốc nhưng có cầu thông nhau, chỉ phải đi mấy chục trượng, bốn người đưa y về nhà, Thái Đan lấy một vò rượu ra, Lý Vận mời y vào bàn.
Y nhìn chén rượu, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Nàng ta là một cô nương tâm địa rất tốt.” Bọn Lý Vận đều nhìn y, đợi y kể.
Y lại nói tiếp: “Bệnh của nàng ta rất nặng, lại là loại bệnh không có cách chữa, chỉ còn sống được hai năm nữa.”
Lưu Vân và Thái Đan a lên một tiếng, Lý Vận lạc giọng: “Muội chỉ biết tiểu thư xưa nay hư nhược, không ngờ…”
Lăng Hạo Thiên ngửa mặt uống một ngụm rượu lớn: “Nàng ta tự biết. Phụ mẫu di mệnh muốn nàng ta thành hôn, nhưng biết mình không sống được bao lâu, không muốn khiến người khác đau lòng nên quyết tâm lấy Phong thiếu gia. Nàng biết Phong thiếu gia không ra gì, cũng không chân tâm với mình, nếu nàng ta có chết đi, Phong thiếu gia cũng không đau lòng nên mới muốn lấy y.”
Dung Tình thở dài: “Hóa ra tiểu thư biết hết, chúng tôi còn tưởng tiểu thư không biết gì nên mới làm theo ý mình.”
Lý Vận nhìn Lăng Hạo Thiên: “Tiểu Tam nhi, các vị ở trong phòng nói những gì?” Lăng Hạo Thiên ngẩng lên, ngẩn người, nhớ lại đoạn đối thoại trong phòng.
Lúc y thấy Tiêu đại tiểu thư lần đầu đã nhận ra sắc mặt nàng nhợt nhạt quá mức, thầm đoán nàng mắc bệnh nên mới cười vang chống lại tiếng đàn, dùng nội lực khiến nàng hôn mê, sợ sẽ làm nàng bị thương nên mới ôm về phòng, định vận khí giúp nàng điều hòa nội tức. Y đặt Tiêu đại tiểu thư lên giường, bắt mạch, quan sát khí sắc, biết nàng mắc chứng nan y, đâm ra kinh hãi cực độ, nắm tay nàng, dồn nội lực qua lòng bàn tay. Không lâu sau, Tiêu đại tiểu thư tỉnh lại, phát hiện y nắm tay mình, gương mặt nhợt nhạt đỏ lựng, quát vang: “Dừng tay, không được chạm vào ta, ta… ta giết ngươi.”
Lăng Hạo Thiên bỏ tay nàng, lùi lại mấy bước đến bên bàn, ngoái nhìn cỗ dao cầm đứt mấy dây, nhẹ nhàng vuốt ve: “Dây đứt còn nối lại được, người đi rồi sẽ không về nữa.”
Tiêu đại tiểu thư thần sắc băng lãnh: “Ai cho ngươi chạm vào đàn của ta? Lập tức đi ngay.”
Y đáp: “Ta không đi.” Tiêu đại tiểu thư nhướng mày, lạnh lùng nhìn y.
Lăng Hạo Thiên nói: “Cô nương nên nằm xuống nghỉ, tức giận chỉ tổ bệnh nặng thêm.”
Tiêu đại tiểu thư biến sắc: “Bệnh gì?”
Y ngoái nhìn, không đáp, nàng nhìn vào mắt y, lập tức hiểu ngay y biết nàng mang tuyệt chứng bèn ngoảnh đi, vừa bực mình, vừa bi ai pha lẫn tự hổ thẹn.
Y ngồi xuống bên bàn, lặng lẽ nối dây đàn lại, so khẽ điều chỉnh âm thanh: “Cây đàn này rất tuyệt, mấy năm rồi tại hạ không được thấy nó.”
Tiêu đại tiểu thư kinh ngạc, ngẩng lên hỏi: “Ngươi thấy cây đàn này rồi?”
Y mỉm cười: “Lần đầu tiên tại hạ đánh đàn dùng chính cây đàn này, đánh đứt ba sợi dây khiến chủ nhân giận suýt chết, định bắt tại hạ treo lên đánh một trận nên thân.”
Tiêu đại tiểu thư lộ vẻ tươi cười: “Ngươi có bị đánh không?”
Y đáp: “Tại hạ chạy mất nên chủ nhân cây đàn không đánh được.”
Tiêu đại tiểu thư dịu dàng mỉm cười: “Hóa ra huynh là Lăng Tiểu Tam. Ngoại tằng tổ phụ thường thường nhắc đến huynh.”
Lăng Hạo Thiên cũng cười: “Nhất định chê trách suốt.”
Tiêu đại tiểu thư đáp: “Lão nhân gia vừa khen ngợi vừa nhức đầu vì huynh, nói nếu huynh chịu học đàn, người sẽ đem hết cầm nghệ truyền cho.”
Lăng Hạo Thiên thở dài: “Đáng tiếc tại hạ lúc đó quá nghịch ngợm, không chịu theo học, lúc lão nhân gia đi rồi mới hối hận.”
Tiêu đại tiểu thư ồ một tiếng, chợt nói: “Muội tên Tiêu Nhu.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tên đẹp lắm, giống như người.”
Tiêu Nhu cúi đầu: “Muội ra tay độc ác, hung hãn với người khác, huynh không cần lấy lòng.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Vì sao tại hạ phải lấy lòng? Vốn tại hạ không định cưới cô nương.”
Tiêu Nhu đỏ bừng mặt, không đáp. Y lại nói: “Người tâm địa ôn nhu như cô nương nên biết quý bản thân, đừng cố một mình chịu khổ.”
Tiêu Nhu lắc đầu: “Huynh mới gặp, sao lại biết muội tâm địa ôn nhu?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Nếu cô nương không tâm địa ôn nhu, hà tất một lòng muốn gả cho Phong thiếu gia?”
Tiêu Nhu hừ khẽ: “Muộn ôn nhu hay không có liên quan gì đến việc gả cho ai?”
Lăng Hạo Thiên không quay đầu lại, bình thản nỏi: “Đương nhiên có quan hệ. Cô nương biết trêи đời ít người không si cuồng mình, Phong thiếu gia chính thị một trong số đó, biết y không thương tâm vì mình nên mới định lấy y.”
Tiêu Nhu ngây người nhìn y, hai dòng lệ chợt chảy xuống gương mặt trắng muốt như trân châu đứt chỉ.
Lăng Hạo Thiên lần lượt nối dây đàn xong, khẽ so dây rồi mới đẩy cây đàn ra: “Trưa nay, tại hạ thấy cô nương đàn ở đình viện, tiếng đàn uyển chuyển, dịu dàng như tiên nhạc. Chỉ có những cô nương ôn nhu linh tuệ, cao ngạo thoát tục mới đàn được khúc nhạc ưu mỹ tuyệt diệu đến vậy. Sau này tại hạ lại nghĩ, một cô nương thông minh như thế sao lại không nhận ra Phong thiếu gia là người thế nào? Vừa nãy bắt mạch, mới đoán ra, cô nương sợ mình động chân tình, sợ người khác thương tâm nên mới quyết lấy y.”
Tiêu Nhu ngây ngô lắng nghe, nước mắt không cầm nổi, đợi y nói xong, đã khóc thành tiếng. Nàng chưa bao giờ ngờ trêи đời có người dễ dàng nhìn thấu nàng, biết được bí mật trong sâu thẳm lòng mình. Nét lạnh lùng của nàng chợt tan chảy, hóa thành nước mắt chứa chan chảy ra.
--- Xem tiếp hồi 130 ----
Nhu tình nhất lũ = Một mối nhu tình.